Đại Đế Cơ

Chương 87: Gặp trên phố




Đẩy cửa phòng ra, Tiết Thanh không bước xuống mà đứng ở hành lang, tay chống lan can, nhìn xung quanh. 
Trong viện, người nào thấy nàng thì đều vẫy tay chào hỏi. 
"Thanh Tử thiếu gia!" 
"Thanh Tử thiếu gia dậy rồi." 
Tiết Thanh cười, khoát tay, vừa chống lên lan can vừa đung đưa cơ thể, thò nửa người ra phía trước khiến Quách Tử An nhìn mà khiếp sợ. 
"Đừng có động nữa." Hắn nhịn không được, khẽ nói. 
Tiết Thanh quay đầu cười với hắn, ừ một tiếng, quả nhiên đứng yên lại. 
Sao lúc trước không nghe lời như vậy, Quách Tử An nghĩ, trước kia làm cái gì cũng khiến người ta ghét. 
Phía bên kia, Trương Song Đồng ngáp đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bọn họ thì giơ tay: "Tam Lang, ngươi tỉnh rồi hả, xuống dưới ăn sáng không?" 
Tiết Thanh nói: "Không đi đâu... Ta còn phải tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức." 
Lời hắn nói rất hợp lý, Trương Song Đồng cười ha ha, lúc đi qua bên người nàng thì giơ tay... Từ phía sau, Liễu Xuân Dương sải bước tới, đẩy hắn ra, bước qua hai người. 
"Ăn cơm đi, lề mề thế." Hắn nói, bịch bịch bước xuống cầu thang. 
Trương Song Đồng nói: "Ngươi ăn hay không chẳng quan trọng, dù sao cũng là lãng phí." Không giơ tay nữa mà bước xuống theo. 
Đám người Bàng An, Lâm tú tài, Bùi Yên Tử cũng đi ra, người thì y phục gọn gàng ngăn nắp, kẻ thì áo rộng tay dài trông rất tùy ý. Thấy Tiết Thanh bọn họ đều chào hỏi, có người vui mừng, có kẻ thì không. 
"Người trẻ tuổi yếu ớt quá đó." 
"Do nuông chiều từ bé mà. Người đọc sách chúng ta không thể vai không gánh tay không xách như thế được." 
Đám người lớn tuổi như Lâm tú tài, Trần Tầm đều cảm thán. Tiết Thanh cười nói phải. Bùi Yên Tử liếc nàng một cái, Tiết Thanh thi lễ, cười với hắn rồi nói: "Không sao, đã khỏe hơn rồi." 
Bùi Yên Tử gật đầu, nói: "Chuyện của mình bản thân mình rõ nhất, khỏe là tốt rồi." Không nói gì thêm mà bước đi. 
Sáng sớm, khách sạn vừa náo nhiệt vừa bừng bừng sức sống. Tiết Thanh đứng bên ngoài một lát, rồi quay người trở về phòng. Nàng chỉ ló mặt, tránh cho việc ngày mai đột ngột xuất hiện khiến mọi người chú ý. Quách Tử An bưng thuốc đến. Tiết Thanh ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rồi nằm xuống ngủ. 
Dưới ánh mặt trời, thành Huỳnh Sa Đạo như một cái hộp không có nắp. Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ đứng ở đằng xa nhìn sang, rồi thu hồi tầm mắt. 
"Ngài nói đúng, trên đời này không có nơi nào là kín không kẽ hở." Hắn nói với Đoàn Sơn: "Đám Ngũ Đố quân này mãi không chịu rời khỏi nơi đây, chưa chắc là vì địa cung mà có thể là vì người." 
Đoàn Sơn nói: "Lúc trước đối ngoại nói là cam đoan cho thí sinh nghỉ ngơi nên đóng thành ba ngày. Ngày mai các thí sinh thi tiếp, sẽ mở thành." 
Thủ lĩnh Hắc Giáp vệ gật đầu, quay đầu nhìn lăng hoàng hậu. Từ xa nhìn lại mọi thứ vẫn như cũ. Nếu đến gần có thể nghe được tiếng coong coong với tiếng ồn ào. Phá thì dễ, sửa lại chậm. 
Một ngày một đêm lại trôi qua. Khi nắng sớm chiếu xuống mặt đất, cửa thành Huỳnh Sa Đạo từ từ mở ra. Đám người ngoài thành sớm nhận được tin tức đã tụ tập lại đây, một khoảng xôn xao náo nhiệt nhưng không chen chúc tiến lên mà né tránh bên đường. Đám Hắc Giáp vệ đông nghịt như mây đen trên đường lớn đang ở trước mặt. Mãi cho tới khi Hắc Giáp vệ vào thành hết, dân chúng mới kéo tới. 
"Xếp hàng!" 
"Không được chen lấn!" 
"Lấy đồ ra kiểm tra!" 
Cửa thành ầm ĩ. Mọi người xếp thành hai đội để kiểm tra. Một người đàn ông cõng sọt trúc cao như đắp núi đứng trong hàng, va chạm mọi người. Lính canh cửa thành cũng phải nhíu mày nhìn hắn. 
"Mấy cái mặt trời lặn không vào thành, đồ hơi nhiều." Người đàn ông cười làm lành, giải thích. 
Đám lính canh bắt đầu kiểm tra rau và gia súc trong sọt. Một tên lính canh nhìn người đàn ông, tầm mắt thẳng vào chiếc mũ trùm mà người đang ông đang đội. Tuy đã vào thu, nắng hãy còn rất gắt, việc đội mũ trùm che nắng là chuyện bình thường. Hắn nói: "Bỏ xuống." 
Người đàn ông vội bỏ mũ trùm xuống, cầm trong tay, để lộ ra khuôn mặt hồn hậu mà sợ hãi. 
Lính canh nhìn hắn chằm chằm: "Người nơi nào?" 
Người đàn ông đáp: "Làng Hạ gia." Khẩu âm rất đặc. 
Lính canh ừ một tiếng. Bên kia, sọt đã được kiểm tra xong, một cái cuốc bị vứt ra. 
"Thứ này không được mang vào." Lính canh nói. 
Người đàn ông có vẻ bất an: "Cái này hỏng rồi, đang định đi sửa..." 
Nói còn chưa xong thì bị cắt ngang: "Không vứt thì đi ra." Cùng với tiếng quát là tiếng đao xoạt một tiếng, được rút ra khỏi vỏ. Người đàn ông hoảng sợ, vội thu dọn sọt rồi bước đi tới phía trước. Phía sau, tiếng bàn tán vang lên. 
"Tra nghiêm ngặt vậy ư?" 
"Dù sao nhiều thí sinh ở đây như vậy, còn các vị đại nhân nữa..." 
"Nói là có trộm cướp gì đó." 
Người đàn ông đeo sọt lên lưng, tay thì xoay mũ trùm, dưới ánh nắng, có thể thấy bên trong mũ trùm lóe lên hàn quang. Hắn cúi đầu, đội mũ trùm lên, đè vành mũ xuống rồi lẫn vào trong đám người. 
Thành Huỳnh Sa Đạo rất đông người đi lại. Đám thí sinh ra khỏi khách sạn, xuống phố đi về phía quan nha. Mấy ngày nay, các thí sinh đã quen biết nhau nhiều hơn, tiếng chào hỏi liên tục vang lên trên đường. 
Nhưng ngay khi đám thí sinh hội tụ trên đường, tiếng ồn ào chợt yên tĩnh. Mọi người đều đã quen thuộc với đám thí sinh mặc áo bào trắng. Không chỉ do tướng mạo bọn họ rất nổi bật. Khi đã đi qua hai đợt thi, thí sinh Tây Lương đều được điểm tối đa. Hôm nay thí sinh tham gia số khoa còn ít hơn nhiều hai khoa trước nhưng đám thí sinh Tây Lương vẫn có mặt đầy đủ, có thể thấy là giỏi như thế nào. 
Tuy ăn mặc giống nhau, tướng mạo tuấn tú, vị thái tử Tây Lương Tác Thịnh Huyền vẫn là người nổi bật nhất. 
Sự yên tĩnh và tầm mắt của đám thí sinh xung quanh không khiến các thí sinh Tây Lương trở nên gò bó, bọn họ mỉm cười gật đầu chào xung quanh, rất là phong độ. Mãi cho tới khi mấy thí sinh đi từ con phố bên kia sang. Nhìn thấy một người trong số đó, vẻ mặt Tác Thịnh Huyền thay đổi. 
"Ô! Chào buổi sáng, thái tử điện hạ!" Trương Song Đồng giơ tay lên, hô to. 
Đây là người đầu tiên nhiệt tình chào hỏi như vậy. Kỳ quái là người chào hỏi thì thoải mái tự nhiên, kẻ bị chào thì có vẻ kỳ lạ một cách khó hiểu. 
Tác Thịnh Huyền mỉm cười trở lại, giơ tay đáp lễ: "Không dám, không dám, đều là thí sinh cả." 
Trương Song Đồng cười nói: "Có gì mà không dám, đây là thứ trời sinh rồi, điện hạ đừng tự lừa mình dối người." 
Lời này không hề khách khí chút nào. Đám thí sinh xung quanh không phải người ngu. Nụ cười trên mặt thí sinh Tây Lương cũng nhạt đi. 
"Từng có va chạm gì với nhau à?" Một thí sinh khẽ hỏi: "Hai đội này cứ thế nào ấy?" 
"Chắc là không... Trời nam biển bắc, gặp nhau lần đầu... Nếu như có gì va chạm thì đám thí sinh phủ Trường An cũng có nhiều người được điểm tối đa... Nhất là Tiết Thanh kia..." 
"Đúng vậy! Đúng vậy! Tiết Thanh kia đã ép cho Tác thái tử phải hộc máu mà." 
"Chẳng lẽ là ghen tị?" 
Tiếng bàn tán từ nhỏ thành to. Đám thí sinh đổ dồn ánh mắt vào một thiếu niên trong đám thí sinh phủ Trường An. Thiếu niên này có khuôn mặt thanh tú, mặc một chiếc thanh sam không mới không cũ, tóc búi cao, đeo trâm trúc, tay cầm một chiếc gậy trúc. Tiết Thanh kìa. 
Tác Thịnh Huyền nhìn thiếu niên đang chậm rãi bước tới này, vẻ mặt khá phức tạp. Hắn bước lên, thi lễ: "Thanh Tử thiếu gia!" 
Tiết Thanh giơ tay đáp lễ hắn: "Tác thiếu gia." 
Thấy chưa, thấy hắn khéo hiểu lòng người cỡ nào chưa! Chỉ có hắn tin là mình thật sự không dùng thân phận thái tử tới thi, mới xưng hô tùy ý mà chân thành như vậy... 
"Hừ!" 
Vừa mới nghĩ thế, bên tai Tác Thịnh Huyền dường như vang lên tiếng hừ của Thất Nương. 
"Hắn hiểu ngươi cái rắm ấy. Muốn làm ngươi mất mặt, còn muốn thắng ngươi, mới cố ý hiểu ngươi, nếu không hắn còn chẳng thèm để ý tới ngươi... Trên đời làm gì có chuyện vô duyên vô cớ. Loại tiểu nhân này lòng dạ hiểm độc lắm." 
Lòng dạ hiểm độc ư? Tác Thịnh Huyền nhìn thiếu niên này, tuy ngũ quan có vẻ bình thường, nhưng mắt sáng như nước mùa thu... Thật là phong thái đẹp đẽ mà... Hắn thở dài nói: "Thanh Tử thiếu gia, ta thật lòng muốn thỉnh giáo." 
Tiết Thanh gật đầu đáp: "Ta biết." Lại cười: "Thật lòng với chả thật lòng, hôm nay ta với Tác thiếu gia thử lại lần nữa." 
Câu "ta biết" này vừa chân thành vừa an ủi, khiến sự uất ức từ ván cờ hôm đó lập tức tiêu tan. Sao thiếu niên kia lại khiến người ta thích đến như vậy. Bất tri bất giác... 
"Lời hắn nói ngươi cứ cho là gió thoảng qua tai. Hắn toàn nói vớ nói vẩn đó, đừng có cho là thật." 
Tiếng của Thất Nương lại vang lên bên tai. Tác Thịnh Huyền ổn định tinh thần nói: "Ta tin Thanh Tử thiếu gia có đạo quân tử." 
Tiết Thanh cười nói: "Đúng vậy, quân tử giữ đạo của mình." Rồi giơ tay làm động tác mời: "Mời Tác thiếu gia." 
Tác Thịnh Huyền đáp lễ, không nói gì thêm mà bước nhanh đi. Đám thí sinh Tây Lương vây quanh hắn mà đi. Thí sinh phủ Trường An vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. 
Trương Song Đồng ôm cánh tay, chậc chậc hai tiếng: "Xem cái vẻ mặt đắc chí của bọn họ kìa, không cẩn trọng như ta." 
Bàng An hỏi: "Song Đồng thiếu gia, hôm nay ngươi có tham gia không?" 
Trương Song Đồng nói: "Tất nhiên là tham gia rồi." 
Bàng An rất kinh ngạc và kính nể: "Hóa ra Song Đồng thiếu gia cũng biết số khoa, ta chẳng biết gì ấy." 
Trương Song Đồng ừm một tiếng: "Ta biết đâu... Thi bừa thôi. Không phải một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười sao? Viết lung tung có khi lại đúng." 
Cái gì thế! Bàng An bật cười, lắc đầu: "Bảo sao ngươi cẩn trọng như vậy, hóa ra là không có bản lĩnh." Lại nhìn đồng bọn xung quanh, lần này chỉ có tám người trong số hai mươi thí sinh phủ Trường An đến đây..." Vẫn chỉ có Yên Tử và Thanh Tử thiếu gia là cẩn trọng thật sự, rất có lòng tin vào bản thân." 
Bùi Yên Tử nhìn Tiết Thanh: "Các ngươi vừa nói gì cơ?" 
Ban nãy Tác Thịnh Huyền và Tiết Thanh quả thật như là đang hàn huyên bình thường nhưng trên thực tế hàm nghĩa ẩn chứa trong câu chữ như thế nào, chỉ có bọn họ biết. Người nào để ý thì mới phát hiện ra cuộc đối thoại này kỳ lạ. 
Tiết Thanh tới gần, Bùi Yên Tử nhìn hắn. 
Tiết Thanh thì thào: "Đây là... Bí mật!" 
Vẻ mặt Bùi Yên Tử không chút thay đổi, hắn cất bước bước đi. Tiết Thanh tự cười rồi nhấc gậy trúc đang định đuổi theo, bỗng bên cạnh vang lên tiếng hô. 
"Tiết Thanh!" 
Một giọng nói trầm nhưng lại rõ ràng vang lên bên tai mọi người. Theo bản năng, các thí sinh nhìn theo tiếng thì thấy một đội Hắc Giáp vệ không biết đã đến đường phố này từ khi nào. Người không nhiều, đều mặc hắc giáp như mây đen tới gần, không khí lập tức trở nên khó chịu. 
Tiết Thanh quay ra nhìn Đoàn Sơn, chống gậy trúc bước lên một bước, giơ tay nói: "Đoàn đại nhân." 
Đoàn Sơn nhìn nàng từ trên lưng ngựa nói: "Thật trùng hợp!" 
Tiết Thanh đáp một tiếng vâng, rồi nói: "Hạnh ngộ." Rồi cáo lui, lưu loát, không chút gò bó, cũng không có ý định bắt chuyện. 
Đoàn Sơn không nói gì thêm, nhìn thiếu niên này bước đi. Thiếu niên vẫn gầy yếu như trước nhưng thấy hắn bước đi, đám thí sinh xung quanh cũng đi theo, như đuôi cá vẫy trong nước tạo nên gợn sóng. Vị thiếu niên bệnh tật rất là bình thường này, lúc ở phủ Trường An đã vậy, đến đây cũng vẫn thế. Bệnh tật... Đoàn Sơn nhìn vào cây gậy trúc trong tay người thiếu niên. 
Gậy trúc gõ xuống đất, áo bào xanh phất phới. 
Khi đó hắn cũng cầm gậy trúc... 
Đoàn Sơn gọi: "Tiết Thanh!" 
Tiết Thanh đang cất bước thì dừng lại, quay đầu. Đám thí sinh xung quanh cũng quay đầu theo. Đoàn Sơn xuống ngựa, tay cầm chuôi đao sải bước tới. Đi được hai ba bước, hắn cúi người, rút đao, chém tới Tiết Thanh. 
Tất cả đều quá nhanh. Nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng. Chờ tiếng kêu thét đầy khiếp sợ vang lên, một tiếng két vỡ vụn cũng vang lên theo. Không có đầu thân chia lìa, không máu me bắn khắp nơi. Tiết Thanh đầy kinh ngạc nhìn Đoàn Sơn, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần. Tay hắn còn duy trì động tác nắm gậy trúc, chỉ là trong tay trống không. Gậy trúc màu xanh kia đã rơi xuống đất, vỡ ra làm nhiều mảnh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.