Đại Đế Cơ

Chương 85: Ban đầu




Chuyện Thanh Tử thiếu gia đi học tựa hồ giống như là chuyện của đời trước.
Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Tiểu Khang ca, ta đã không còn đi học rồi."
Thanh Tử thiếu gia không cần đi học, hắn cũng không cần làm một người bán hàng rong rồi, Khang Niên bỏ đòn gánh xuống, cởi bỏ tuyết trắng lóa mắt, nhìn rõ nữ hài tử đang đứng trước mặt, mặt mũi xa lạ chưa từng gặp qua. 
Đây chính là hình dáng thật sự của nàng sao.
"Tiểu Khang ca cũng không nhận ra bộ dáng của ta sao?" Tiết Thanh hỏi.
Khang Niên lắc đầu: "Lúc đầu Đốc đại nhân mang người ra đây vẫn còn gầy teo nho nhỏ, chỉ núp ở trong lòng Qua tỷ, ta còn chưa thấy rõ người." Lại cười hì hì: "Sau đó người ở trong tay Qua tỷ mỗi ngày một hình dạng." 
Tiết Thanh cũng cười, nói: "Tiểu Khang ca các ngươi cố ý ở đây chờ ta? Vẫn là Tiểu Khang ca các ngươi lợi hại, phát hiện ta ở đây."
Nhìn như thoải mái hàn huyên, nhưng ý tứ biểu đạt đều không giống như trước kia, giờ đây Ngũ Đố quân chờ đợi nàng không phải bảo hộ nàng mà chính là truy nã nàng, giống như ở trước cửa cung Đốc phụng mệnh cản đường nàng vậy.
Khang Niên cười khổ một cái. 
Tiết Thanh liền lần nữa mở miệng nói: "Nếu không thì như vậy đi, chúng ta coi như chưa ai gặp ai?" Đưa tay hai bên ra dấu: "Ta đi hướng bên này, các ngươi đi hướng bên kia."
Khang Niên phì cười, sau đó cười ha ha, giống như rất lâu chưa cười vậy, nụ cười này có chút không thu lại được.
"Thanh Tử thiếu gia, người thật đúng là, nếu như đánh thật, chúng ta cũng không phải đối thủ của người." Hắn nói. 
Tiết Thanh: "Nhiều hơn năm."
Khang Niên lại lần nữa nở nụ cười, cười cười rồi lại xua tay nói: "Thanh Tử thiếu gia, người hiểu nhầm rồi, chúng ta không phải đến bắt người, chúng ta đã không còn là Ngũ Đố quân rồi."
Ôi? Cái gì không phải là Ngũ Đố quân? Tiết Thanh kinh ngạc. 
Đã xảy ra chuyện gì với các ngươi vậy?" Nàng liền hỏi: "Là vì ta sao?"
Đến lúc này ý niệm đầu tiên trong đầu nàng là chính mình có liên lụy đến bọn họ không, Khang Niên đưa tay xoa xoa mặt: "Không phải, không có liên lụy, khen thưởng cho bọn ta rất hậu, chỉ là không muốn làm nữa."
"Khi đó ta ở bên ngoài dẫn theo mọi người chờ đợi mệnh lệnh, xem trong thành có gì có thể giúp được một tay." 
"Sau đó Đốc đại nhân đến và nói cho chúng ta biết không có việc gì cần chúng ta giúp đỡ."
"Những đại nhân kia đều đã an bài thật tốt, chuyện chúng ta làm mọi người đều rất rõ."
Ngày đó trên triều đình, Tống Anh đi ra chứng tỏ bản thân là Bảo Chương đế cơ chân chính, Trần Thịnh nói rõ với Đốc lúc đầu bọn họ cứu nhầm người rồi, đồng thời tất cả những gì Đốc làm Trần Thịnh đều biết, vả lại rất nhiều điều đều là cố ý sắp xếp. Lúc đó Khang Niên dẫn Ngũ Đố quân vẫn chờ đợi ở ngoài thành để sẵn sàng có mặt lúc nguy hiểm. Sau đó Đốc đã đến nói cho Khang Niên chuyện gì đã xảy ra. 
Sau đó nàng không còn gặp Đốc cũng không gặp lại Khang Niên bọn họ, mãi đến lúc lánh nạn và ngăn chặn trước cửa thành...
Tiết Thanh im lặng một khắc, biết lời hắn nói là có ý gì, chuyện bọn họ làm mười năm nghe giống như một trò cười.
"Đốc đại nhân hắn là làm quan, hắn nghe theo sự sắp xếp của triều đình, ta thì quên đi, mười năm trước triều đình muốn ta lột bỏ đi binh tịch, Đốc đại nhân nói rồi, ai không muốn làm thì theo ta, ta liền đi ngay." Khang Niên nói, nghĩ tới cái gì đó liền chỉ vào các nam nhân bên cạnh: "Vẫn chưa giới thiệu với Thanh Tử thiếu gia người." 
Tiết Thanh nhìn về phía những nam nhân kia, Khang Niên dặn dò.
"Bỏ hết đồ vật xuống, thu lại điệu bộ, những kỹ năng của các ngươi trước mặt Thanh Tử thiếu gia đều như làm xiếc ảo thuật mà thôi."
"Đây chính là Tiết Thanh mà ta đã nói với các ngươi, đừng xem thường tiểu cô ngương này, một mình giết năm Hắc Giáp vệ, giết Phụ Tá Đắc Lực." 
Nghe Khang Niên giới thiệu, các nam nhân vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mất tự nhiên, nghĩ tới Tiết Thanh lại ngượng ngùng, Tiết Thanh tự nhiên quan sát bọn họ, những nam nhân này nhỏ thì mười bảy mười tám tuổi, lớn thì bốn mươi tuổi, cao thấp mập ốm khác nhau.
"Thanh Tử thiếu gia, đây là căn cứ địa của chúng ta." Khang Niên nói.
Phốc! Tiết Thanh kinh ngạc nhìn Khang Niên. 
Đùa gì vậy?
.......
Tuyết lớn bao phủ khắp đồng không mông quạnh, phân biệt không nổi đâu là đường đâu là ruộng đồng nhưng những người đi trên đó đều bước đi như bay, Tiết Thanh dựa vào cảm giác, nhóm người Khang Niên đều là rất quen thuộc. 
"Chính là phía trước." Khang Niên đưa tay chỉ.
Ánh nắng chiếu xuống tuyết trắng nhấp nhô một con đường ngăn cản tầm mắt, hai thanh niên đi trước chợt bước nhanh hơn, vượt qua triền núi sau đó phát ra mấy âm thanh lạ, dưới ánh măt trời tạo nên một tầng sương trắng.
Tiết Thanh theo sau nhìn thấy hóa ra là hai người thanh niên từ trên sườn núi trượt xuống, nửa đường bị ngã lăn phát ra tiếng cười đùa ầm ĩ. 
Tiết Thanh cũng cười theo, lại nhìn về phía trước, trong mảnh đất bằng phẳng nổi lên một tòa nhà, lúc này khói bếp lượn lờ cùng nhiều tiếng pháo.
"Đây thật sự là thôn xóm hay là giả vậy?" Nàng nhịn không được hỏi.
Khang Niên đứng bên sườn núi nhìn lên, nói: "Nửa thật nửa giả, ở đây thật có một thôn xóm, người không nhiều, chúng ta đóng giả bạn bè và họ hàng của giá nữ đón dâu đến nhờ cậy người dân ở lại chỗ này." Nói rồi chỉ tay về phía xa hơn: "Không chỉ cái thôn này, thôn bên cạnh cũng gần như vậy, tính ra hiện tại người cũ người mới cũng khoảng nghìn người rồi." 
Hơ... số dân đó thật không ít.
Khang Niên cũng vừa đi vừa trượt xuống từ trên sườn núi.
"Theo như lời người nói, lúc đầu làm một căn cứ địa, chúng ta khai hoang trồng trọt, tự cấp tự túc, nghỉ ngơi lấy sức, không cần phải bôn ba chạy trốn rồi bị đuổi giết, dân số cũng càng ngày càng nhiều." 
"Lúc đầu chọn nơi này, Đốc đại nhân muốn là cách Trường An phủ không xa, lúc người có chuyện mọi người cũng thuận tiện."
Tiết Thanh nhìn những nam nhân phía trước phía sau, thấp giọng nói: "Vậy mọi người có biết bản thân đang làm gì không?"
Khang Niên nhấc chân đá một cục tuyết, nói: "Đương nhiên là biết, Đốc đại nhân nói rồi, chúng ta không giấu mọi người, chúng ta là ai làm cái gì, mọi người đi theo chúng ta cần phải làm gì, trước đó đều nói rất rõ ràng." Hi hi cười: "Đây đều là được chọn kỹ lựa khéo giữ lại, mọi người đều rất kiêu ngạo, nghe được Bảo Chương đế cơ về triều, Tần Đàm Công nhận tội liền vô cùng kích động..." Cười đến sắc mặt cứng lại, vẻ mặt ngượng ngùng. 
"Thế nên mọi người còn chưa biết chuyện xảy ra ở kinh thành?" Tiết Thanh hỏi, lại liếc nhìn những nam nhân phía sau.
Khang Niên nhìn thôn làng phía trước càng ngày càng gần, hai người thanh niên đó toàn thân đầy tuyết đã tiến lên đón người quét tuyết ở cửa thôn.
"Nói thế nào nhỉ?" Hắn cúi đầu nói: "Nói không nên lời." 
.......
"Nói chúng ta là một trò cười, Bảo Chương đế cơ vốn dĩ không cần chúng ta bảo hộ? Những vị đại nhân kia cũng không cần chúng ta trợ giúp."
"Chúng ta bất quá là miếng thịt, được dùng để làm mồi nhử." 
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, cắt ngang lời nói của Khang Niên, rèm cửa thật dày bị xốc lên, một cụ già bưng một cái bát thô to tiến đến.
Tiết Thanh vội vàng từ chỗ ngồi nói lời cảm tạ, hai tay tiếp nhận vừa bưng vừa hà hơi nói: "Ta thật sự là sắp lạnh thấu xương rồi."
Cụ già nói: "Ai biết đột nhiên tuyết lại rơi nhiều như vậy." Lại nhéo ống tay áo Tiết Thanh: "Sao cháu mặc ít vậy?" 
Tiết Thanh bưng bát ừng ực uống một hơi cạn, tay lau miệng trả lại chén không cho ông cụ.
"Làm ấm người trước, ta đi làm đồ ăn ngon cho các cháu." Cụ cười híp mắt đón lấy bát, lại nhìn Khang Niên: "Tiểu Niên, các ngươi còn chưa đi tới nhà Lý lão gia?"
Khang Niên ừm một tiếng: "Nửa đường thì gặp phải quan binh và Hắc Giáp vệ, quan phủ tra một cái thì tin tức sẽ tràn ra, Lý lão gia sẽ không để ý đâu, Lão Cô, bà không cần phải để ý đến, chúng ta ngày mai lại đi rồi." 
Cụ già niệm một tiếng a di đà phật, nói: "Đúng vậy, nếu như các người có bị thương khi đi chúc tết, Lý lão gia này rất để ý đến cát lợi, nhất định sẽ cảm thấy đen đủi, từ từ rồi đi vẫn tốt hơn." Rồi quay người đi ra ngoài.
Nói chuyện phiếm thường ngày, dường như tất cả phụ nữ trong thôn đều giống nhau, nhưng từ lúc Tiết Thanh vào cửa bà lại không hề hỏi lai lịch của Tiết Thanh, giống như là Tiết Thanh vẫn luôn ở nơi này vậy.
"Lão Cô?" Tiết Thanh nhìn Khang Niên. 
Khang Niên cười nói: "Nhận kết nghĩa."
Tiết Thanh cũng cười, nói thầm một câu biểu thúc nhà ta đếm không xuể...
Ý là gì? Khang Niên không hiểu, Tiết Thanh đã một lần nữa ngồi xuống, hỏi tiếp: "Các ngươi vừa nãy thật sự là đi ra ngoài chúc tết?" 
Khang Niên đáp: "Đúng vậy, đại đa số đất của thôn này đều là của Lý lão gia của trấn trên, Lý lão gia lại là một người lương thiện, chỉ là thích tính toán chi li, chúng ta đi chúc tết ông ấy, giảm bớt phiền phức." Lại cười: "Hơn nữa lôi kéo được quan hệ, hơn nữa lại có thể tới Lý gia làm công ngắn hạn, trấn trên cũng có thể mở rộng thêm người." Cười đến mặt mày đắc ý nhưng một khắc sau liền ảm đạm.
Đó đã từng là dự định, bây giờ đã không cần thiết nữa rồi.
"Trên đường gặp phải quan binh và Hắc Giáp vệ." Khang Niên nói tiếp: "Chúng tôi vậy mà lại không biết nên giúp ai, đám quan binh kia quát lớn giao ra nghịch tặc Tiết Thanh, đám Hắc Giáp vệ thì hô bảo vệ Tiết Thanh." 
Nói đến đây tự cười chế giễu.
"Mặc dù không nói với bọn họ Tiết Thanh là ai nhưng thường nhắc tới tên của người, mọi người biết người là đồng bạn của chúng ta, khi nghe thấy triều đình đuổi bắt nghịch tặc Tiết Thanh, mọi người đều hỏi là chuyện gì xảy ra, đồng bạn là nghịch tặc, có phải mọi người cũng thành nghịch tặc? Ta chỉ có thể giải thích với mọi người là những quan lớn ở bên trên sắp xếp như vậy."
"Cho nên lúc đó các ngươi thờ ơ núp ở một bên." Tiết Thanh hỏi: "Ta còn tưởng các người mai phục chờ chim sẻ sẵn ở phía sau cơ." Khang Niên bưng tách trà lên: "Chúng ta thì được tính là gì! Ai cần bọn ta ở phía sau chứ!" Uống một hơi cạn ngừng lại nói. 
Tiết Thanh nói: "Chim hay không phải chim, cũng không phải là do người khác nói." Lại nói: "Đốc đại nhân và còn mẹ ta, bọn họ đâu?"
Khang niên đáp: "Đốc đại nhân giải tán Ngũ Đố quân, chuyện bên này hắn không quan tâm nữa, triều đình có sắp xếp khác cho hắn, hắn giải tán chúng ta, chúng ta không còn liên lạc nữa, mẹ ngươi, không chừng chạy tới chỗ nào đó mở hắc điếm rồi, thợ rèn có đủ cả càng không cần lo lắng." Nói lại tự cười giễu: "Không đói chết được."
Tiết Thanh gật gật đầu không nói gì. 
Trong phòng trầm mặc, bên ngoài truyền đến thanh âm đi lại nói cười của người trong thôn, tiếng pháo cũng không ngừng vang lên, mùi cơm và thức ăn dậy lên theo gió sôi động tiến vào từ rèm cửa.
"Thanh Tử thiếu gia." Khang Niên chợt nói, tựa hồ đã hạ quyết tâm: "Người thật sự không phải Bảo Chương đế cơ sao?"
Tiết Thanh nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh của thiếu nữ, nói: "Tiểu Khang ca, lời này không nên hỏi ta." 
Vậy nên hỏi ai? Khang Niên không hiểu.
"Hỏi các ngươi." Tiết Thanh nói: "Là các ngươi đã từng cứu Bảo Chương đế cơ, ta đã mất trí nhớ, thiên hạ này chỉ có các ngươi mới có thể trả lời được vấn đề này."
Khang Niên nhìn tay nàng buông hai bên người nắm chặt, bọn họ sao? 
"Chúng ta thì tính là..." Hắn lẩm bẩm.
Là gì so với những vị quan lớn trong triều đình kia...
Tiết Thanh nói: "Từng giết giặc từng đổ máu, đương nhiên là dũng sĩ rồi." 
Dũng sĩ? Không phải là phế vật sao? Khang Niên lại cười giễu, vốn cho rằng bản thân vô cùng quan trọng, ai ngờ tới vốn dĩ là vô dụng, ngay cả sự tồn tại cũng không cần thiết.
"Sao có thể không cần thiết? Không thể thiếu các ngươi được." Tiết Thanh nói.
Khang Niên đáp: "Lúc đầu chúng ta là vì bảo hộ Bảo Chương đế cơ, bây giờ Bảo Chương đế cơ không cần chúng tôi bảo hộ rồi, chúng ta còn có ích gì..." 
Hắn chưa nói xong đã bị Tiết Thanh ngắt lời.
"Tiểu Khang ca ngươi cói gì vậy, ai nói Bảo Chương đế cơ không cần các ngươi bảo hộ?"
Hả? Khang Niên nhìn về phía Tiết Thanh. 
Tiết Thanh nhìn hắn: "Tần Đàm Công nhận tội, Tống Nguyên kẻ phản bội thừa cơ làm tu hú đẻ nhờ, ta..." đưa tay chỉ vào chính mình: "Bảo Chương đế cơ, bây giờ bị truy sát như chó, sự chiến đấu của các người mới là bắt đầu thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.