Đại Đế Cơ

Chương 76: Khúc xương




Lạch cạch một tiếng, khúc xương bị vứt lên trên bàn, thịt không chỉ bị gặm sạch mà khúc xương cũng bị cắn đến nỗi bị lõm xuống rất nhiều chỗ.
"Ngươi cũng thật là giỏi." Nữ tử ngồi nghiêng ở một bên thán phục, tay chống cằm, mắt cong cong long lanh như con bướm đang bay lượn.
Dân chúng đi ngang qua cửa chỉ hơi nhìn sang rồi không chú ý nữa, những nam nhân ngốc nghếch này chỉ thích nghe những lời như vậy nên mới bị nữ nhân lừa gạt mất tiền, thật đáng đời. 
Có điều bọn họ vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông được khen ngợi kia móc túi tiền ra vung tiền như rác, trái lại lại thấy lạch cạch một tiếng, tay hắn đè xuống một khúc xương trong mâm.
Một đầu khác của khúc xương bị nữ nhân kia cầm lấy.
"Không phải nói mời ta à?" Nữ tử không hiểu hỏi: " Chẳng lẽ Tần thiếu gia là mời ta nhìn ngươi ăn cơm hả?" 
Nam tử ngẩng đầu lên, lộ ra sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt này chỉ lộ ra một nửa nhưng mũ trùm đen cũng không cách nào che hết đi vẻ mặt hơi kinh ngạc của hắn.
"Tiền thưởng của ngươi chỉ đủ để uống một bát canh." Tần Mai nói, giương giọng hô lên với bên trong lấy thêm canh dê, nghe thấy chủ quán từ bên trong lớn tiếng đáp vâng.
"Muốn trách thì trách Tiết Thanh ngươi không đáng giá." Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt xem thường: "Nhìn dáng vẻ không đáng giá này của ngươi." Dứt lời thân thể hơi nghiêng một chút, trên tay dùng sức… 
Tiết Thanh đã buông lỏng khúc xương ra, giơ tay vung lên một cái che miệng cười, cười đến mức run rẩy cả người, người đung đưa về phía sau, lại đung đưa quay lại, kề sát vào Tần Mai, dựa vào bờ vai hắn.
"Dáng vẻ không đáng giá như thế này mà Tần thiếu gia vẫn nhận ra ta." Nàng cười nói: "Ta cảm thấy ta vẫn là rất đáng giá."
Còn tay Tần Mai thì lại để lên cằm nàng... 
Ngoài cửa một đội quan binh bước nhanh đến, vừa đi vừa hỏi dò hai bên cửa hàng, người trên đường...
"Có nhìn thấy người này không?"
Trong tay bọn họ giơ lên một tờ bố cáo. 
Bên này trên con đường yên lặng nhất thời trở nên náo nhiệt, dân chúng tò mò nhìn bố cáo hỏi dò.
"Ai vậy hả? Kẻ giết người à?"
"Thoạt nhìn giống như người đọc sách, ơ, hai người này là anh em sao?" 
Bọn quan binh từ đầu đến cuối đều không trả lời, chỉ nói: " Người vô cùng hung ác, phát hiện hành tung lập tức báo cáo, có trọng thưởng." Đương nhiên cũng tra xét cửa hàng của dân chúng, bèn nhìn thấy trong quán bán canh dê này có một đôi nam nữ đang cười đùa với nhau...
Tay của nữ nhân kia đặt trên đùi người đàn ông, vuốt nhẹ, tay người đàn ông kia thì đang ở trên cằm nữ nhân, nhẹ nhàng bóp...
Thật là không ra cái thể thống gì, bọn họ lườm hai người một chút rồi đi qua. 
Trên đường dân chúng không nhìn đôi nam nữ trong cửa hàng nữa, tiền thưởng gì đó kia là chuyện mới, người nhát gan lập tức trở về nhà, người can đảm thì đi theo quan binh xem náo nhiệt, sau một trận náo nhiệt lại khôi phục yên tĩnh.
Tần Mai cùng Tiết Thanh dựa sát vào nhau cùng nhìn đối phương.
"Ta đếm một hai ba." Tiết Thanh nói: "Một, hai, ba." 
Số ba nói xong, hai người vẫn dựa sát vào nhau như cũ.
Tiết Thanh nói: "Tại sao ngươi không bỏ ra?"
Tần Mai cười hờ hững: "Vậy tại sao ngươi không bỏ ra?" 
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
"Khách quan đây là canh..." Tiếng nói kéo dài, ngữ điệu du dương lại đột nhiên dừng lại: "... dê của ngươi..."
Chủ quán mập mạp đeo tạp dề bưng canh dê đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy đôi nam nữ thân mật dựa sát vào nhau như vậy, sợ hết hồn, tốt xấu gì cũng là người mở cửa hàng đã gặp qua nhiều lần rồi, lập tức thu lại sự kinh ngạc. 
"Ta đặt... ở đây." Hắn nói, đặt canh dê xuống, liếc mắt nhìn hai người này lại vội vàng dời tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa, nói sang chuyện khác: "Khách quan, còn cần xương nữa không? Trong nồi cũng hầm chín rồi..."
Tần Mai nói: "Không cần."
Tiết Thanh nói: "Được đó." 
Hai người cũng cùng lúc tách ra, tay Tần Mai vịn góc bàn, tay Tiết Thanh ôm bát canh.
Cần hay không cần đây? Chủ quán lại thu tầm mắt lại nhìn về phía bọn họ.
Tiết Thanh xem Tần Mai: "Thiếu gia." Nũng nịu nói: "Người ta vẫn chưa ăn no mà." 
Chủ quán rùng mình một cái, không biết xảy ra chuyện gì hắn lập tức đáp: "Được rồi." Quay người chạy gấp đến nồi lớn ở bên ngoài vớt lên hai khúc xương lớn bưng tới.
"Khách quan ăn từ từ, cần nữa thì gọi tiểu nhân."
Dứt lời vội vàng lùi về phía nhà trong, mãi đến tận khi bước vào nhà trong, buông mành xuống che lại, chủ quán mới dừng bước, vẻ mặt có chút ngơ ngác. 
Thiếu gia này còn chưa nói mang xương lên, tại sao hắn lại bưng lên rồi!
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy khi người đàn ông kia nghe thấy tiếng hờn dỗi của nữ nhân kia, khuôn mặt trắng như ngọc được che đậy dưới mũ trùm kia của hắn hơi tái, mỹ nhân như vậy nên chủ quán không đành lòng để hắn vì bị nữ nhân quấn quýt si mê mà mở miệng, dù là từ chối hay đồng ý cũng không nhẫn tâm...
Không phải chỉ là hai khúc xương thôi sao, nếu như thiếu gia này không chịu trả tiền, hắn sẽ tặng không luôn. 
Tay mỹ nhân đặt lên bàn, trong lòng bàn tay có một ít lưỡi dao, hơi quơ quơ, ánh sáng lạnh lấp lóa...
Tay ôm bát của Tiết Thanh cũng buông ra, đưa đến bên cạnh tay Tần Mai, trong khe giữa hai ngón tay cũng là ánh sáng lạnh lấp lóa... 
"Lưỡi dao của chúng ta gần giống nhau này." Nàng nói. 
Tần Mai lạnh lùng nói: "Khác rất nhiều, lưỡi dao của ngươi nhiễm độc."
Nhìn kỹ thì thấy bên trong ánh sáng lạnh lấp lóa trong khe tay Tiết Thanh có màu hơi xanh.
Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Không cần so đo cái này, ta cứa một đao lên chân ngươi độc chết ngươi, lưỡi dao của ngươi cũng có thể cắt đứt cuống họng của ta, không có độc ta cũng không sống nổi mà, đều là chết, thủ đoạn không quan trọng." 
Tần Mai cười hờ hững, đưa tay cầm xương lên gặm tiếp, cúi đầu vành mũ rơi xuống lại tiếp tục che kín khuôn mặt hắn.
Tiết Thanh vén ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, lại kéo ba cái vòng tay vàng óng ánh lên phía trên, cũng giống như Tần Mai hai tay cầm một khúc xương lên, bắt đầu từ trái sang phải chăm chú gặm xương.
Ngoài quán gió lạnh thổi qua, trong nồi nước lớn sôi sùng sục mùi thịt hầm bay tứ tán, xa xa mơ hồ có tiếng vó ngựa ầm ĩ, con đường yên tĩnh lại hỗn loạn lên. 
......
Khi ngoài cửa yên tĩnh không hề có một tiếng động, chủ quán mới vén rèm lên đi ra ngoài, nhìn trên bàn canh dê đã hết rồi, xương thịt gặm sạch sành sanh, thậm chí có cái ngay cả xương cũng bị gặm, một góc bàn đặt một nắm tiền, một góc bàn khác đặt vài đồng tiền... Vẫn là chia nhau trả tiền à?
Vậy kĩ nữ này xem ra cũng không phải đi vào ăn uống miễn phí. 
Có lẽ như vậy càng có thể thả dây dài câu cá lớn à, đáng tiếc người đàn ông đẹp trai này... Chủ quán vừa suy nghĩ miên man vừa thu dọn, bên ngoài ầm ĩ có người chạy qua.
"Sao thế?" Chủ quán không khỏi hỏi.
"Quan binh bắt kẻ giết người..." 
"Là nghịch tặc."
"Đừng để ý nữa."
Mọi người nói lôn xộn rồi chớp mắt liền bỏ chạy mất. 
Kẻ giết người à, chủ quán đứng ở cửa kiễng chân nhìn xung quanh, nghe động tĩnh là cách đó không xa, hắn nhát gan nên vẫn là không đi xem trò vui nữa...
Trước ngõ nhỏ bên này có không ít người xúm lại, bọn quan binh vây quanh không để người khác tới gần, dân chúng rụt đầu ở bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Hình như nói kẻ giết người trốn trong phòng của nhà này." 
"Là nhà thứ mấy?"
......
"Nhà thứ ba." 
Trên nóc nhà trong cùng của ngõ nhỏ, Tần Mai duỗi bàn tay đẹp đẽ ra từ trong áo choàng, chỉ chỉ bên kia.
"Tần thiếu gia thật là giỏi." Giọng nữ yểu điệu từ căn phòng bên dưới truyền đến.
Tần Mai ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tiết Thanh đứng dựa vào chân tường trong góc phòng, giơ ngón tay giống như đang xem xét móng tay đỏ của mình. 
"Ta đã trang điểm thành như thế này rồi, còn có thể nhận ra ta, tìm ra tung tích của ta." Nàng nói, ngẩng đầu lên, mắt hạnh chuyển động nhìn người thiếu niên trên nóc nhà.
Tần Mai cười lạnh lùng nói: "Trong xương cốt là hơi thở của tiểu nhân, đổi thành dáng vẻ gì cũng như vậy thôi."
Tiết Thanh cười ha ha, đột nhiên dừng cười lại, cau mày, mũi hơi cau lại, mùi khói lửa... 
......
Tiếng vèo vèo vang lên trong ngõ hẻm, mũi tên có lửa rơi vào trên nóc nhà của một ngôi nhà trong sân, thời tiết lạnh giá không có tuyết, ầm một tiếng khói đặc ánh lửa nổi lên bốn phía, dân chúng ở nơi xa hét lên kinh hãi, náo động.
Vẻ mặt bọn quan binh bao vây ở bên ngoài ngõ nhỏ nghiêm nghị không có một chút gợn sóng nào, trước người bọn hắn cung nỏ thủ lần thứ hai đặt mũi tên lửa lên, phía sau cung nỏ là trường đao dày đặc... 
Không thèm kiểm tra, không kêu gọi dụ bắt, không nói lời nào liền xúm lại, cung nỏ mũi tên lửa, trường đao như rừng, chờ đợi người bên trong bị thiêu chết hoặc là bị lửa đốt làm ngộp thở phải chạy ra, sau đó sẽ giết chết...
Đây không phải là lùng bắt, đây là săn giết.
Nhìn khói lửa bừng lên, Tiết Thanh đứng bên tường khăn mùi soa ở trước người nhẹ lay động, tựa hồ muốn xua tan mùi sặc người bay tới. 
"Đây thực sự là vội vàng mà." Nàng nói: "Đáng tiếc, phòng này tốt vô cùng, lại vừa mới mua dụng cụ mới."
Tần Mai xì một tiếng nói: "Ngươi vẫn rất có tiền nhỉ?" Khiêu khích đánh giá nàng một chút: "Dựa vào khuôn mặt này kiếm sao?"
Lời này rất là ác độc. 
Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cong cong nở nụ cười, hai tay thổi phồng gò má, nói: "Vậy là Tần thiếu gia vẫn cảm thấy dáng vẻ của ta thế này rất đáng giá."
Tần Mai hừ một tiếng, trên đường lại huyên náo một trận, có nhiều tiếng vó ngựa, tiếng bước chân hơn truyền đến, kèm theo là tiếng hô quát:
"Bắt nghịch tặc." 
"Đang bắt đây."
"Không, còn có một nghịch tặc nữa!"
"Có người gặp qua người này hay không." 
"Đây là ai?"
"Đây là nhi tử của gian tặc Tần Đàm Công, Tần Mai."
"Tần Mai cũng ở đây?" 
"Chúng ta đã nhận được báo cáo, ở đây chờ nhiều ngày, cửa thành đã đề phòng, bên ngoài viện binh cũng chạy đến..."
Trên đường cũng thuận theo truyền đến giọng nói run rẩy:
"A, người này, ta đã gặp rồi..." 
"Ta cũng gặp rồi, ở trong cửa hàng của chúng ta ăn xương..."
Báo cáo, nhiều ngày?
Tiểu nhân này! Tần Mai lông mày dài nhướng lên, trợn mắt nhìn về phía nữ tử ở góc tường... Dưới ánh mặt trời thân hình nữ tử uốn một cái, mũi chân nhẹ nhàng đi về phía bên ngoài. 
"Có điều Tần thiếu gia quả thật đáng giá hơn ta." Nàng cười nói.
Thân hình chập chờn như chuồn chuồn lướt nước, chớp mắt đã đi ra xa ba trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.