Đại Đế Cơ

Chương 53: Phất tay áo




Liễu Xuân Dương mặc một trường sam màu xanh nhạt, trông rất nổi bật. Do uống rượu nên đôi mắt hắn vẫn còn chưa tỉnh táo, hắn hất cằm nhìn các thiếu niên xã Trường Lạc nói.
“Hừ, làm như nơi này là do gia đình ngươi mở vậy? Chỉ có ngươi được đến, không cho phép người khác đến.”
Sở Minh Huy tính nói gì đó nhưng Trương Liên Đường đã giơ tay ngăn cản.
“Nếu sớm biết các người cũng ở đây thì chúng ta đã mời uống chung rồi.” Hắn nói.
Liễu Xuân Dương hừ một tiếng.
“Điều đó là không thể, bọn ta thích đi riêng, tránh làm mất vui.” Hắn nói xong liền phất tay áo quay người, thế nhưng không biết nghĩ đến cái gì mà quay đầu lại nhìn... Quả nhiên hắn đã nhanh chóng nhìn thấy thiếu niên dáng người nhỏ bé đang đứng sau đám người mỉm cười.
Cười cái đầu nhà ngươi!
“Tiết Trạng Nguyên sao lại cười vui vẻ như vậy. Chẳng lẽ chỉ thắng một trận bóng trở về liền có thể động phòng rồi sao?”
Lời nói châm biếm rõ ràng như vậy khiến các thiếu niên bên cạnh hắn cười lớn, ngược lại các thiếu niên xã Trường Lạc bên kia thì tức giận vô cùng.
“Liễu Xuân Dương, nhìn cái bộ dạng hèn nhát của ngươi, chúng ta muốn thua cũng thua không nổi đấy chứ?” Trương Song Đồng vừa nói vừa phất ống tay áo rộng lớn của mình. Cậu rất thích phong cách của Ngụy Tấn, ngoại trừ cách ăn mặc của ông ta, cậu còn thích cả cách mắng chửi người, lối nói chuyện ngang ngạnh của ông.
Lời nói này chọc giận các thiếu niên xã Ngũ Lăng, vì thế người của hai đội liền xông lên xô đẩy, muốn đánh nhau. Nhưng tất nhiên, tú bà sẽ không để tình huống này xảy ra, bà vội vàng vẫy tay với các kỹ nữ đang cười khanh khách phía sau, vừa nói với các thiếu niên vừa mắng các cô nàng kia.
“Mọi người đều là người có văn hóa cả nên đừng đánh nhau đấy nhé. Mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì mà không ra ngăn cản hả? Nếu các thiếu gia bị thương các ngươi không đau lòng sao...”
Các kỹ nữ lúc này mới mỉm cười tiến lên chen vào đám thiếu niên, vừa kéo vừa ôm, khiến cho bên trong càng trở nên hỗn loạn hơn, mấy thiếu niên vì thế cũng không đánh nhau được nữa.
“Không đánh nhau ở đây nữa, chúng ta ra ngoài đánh.” Liễu Xuân Dương hất cô nàng kỹ nữ đang ôm mình ra, lớn tiếng nói.
Trương Song Đồng hất tay của người phục vụ ra, đang tính đi theo lại nghe thấy có tiếng nói phát ra từ sau lưng.
“Không được.” Nàng nói xong lại đứng sau lưng Trương Song Đồng nhìn về phía Liễu Xuân Dương: “Đánh nhau là không tốt.”
Lúc này mới biết sợ? Đúng là một tên nông dân hèn nhát, Liễu Xuân Dương lạnh lùng cười.
Xuân Hiểu đang đứng một bên cũng mấp máy môi, đúng là cái thứ đồ sợ phiền phức lại nhát gan, ẻo lả y như con gái... Đã là thiếu niên, nếu bị người ta nói xấu thì phải dùng nắm đấm để đọ sức chứ.
“Tại sao lại muốn đánh nhau?” Tiết Thanh ra vẻ không hiểu hỏi: “Nếu như bởi vì trận bóng kia, vậy chúng ta cũng đã giải quyết trên trận đấu rồi. Nếu như bởi vì do ta đụng trúng ngươi, vậy để ta xin lỗi ngươi là được thôi.”
Sợ... đến như vậy ư? Những người đang đứng ở chỗ này đều giật mình, Xuân Hiểu cũng bật cười.
Trương Liên Đường cũng cười nói.
“Đúng đó Xuân Dương thiếu gia, tại sao lại muốn đánh nhau. Là do trận đấu? Hay là do chúng ta va chạm ngươi?”
Đương nhiên là bởi vì trận đấu rồi, Liễu Xuân Dương thầm nghĩ, nhưng nếu lấy nguyên nhân thua xúc cúc mà đánh nhau với Trương Song Đồng, Liễu Xuân Dương hắn sẽ bị mất hết thể diện, về phần va chạm...
“Ngươi nhìn ta cười như vậy để làm gì?” Liễu Xuân Dương nói: “Ngươi muốn sao hả?”
Tiết Thanh “A” một tiếng đáp.
“Vậy về sau ta không cười nữa, ta chỉ là muốn thể hiện một chút thành ý muốn kết bạn thôi mà.” Nàng nói xong lại cúi đầu xuống giống như đang lo lắng.
“Liễu Xuân Dương, người khác cười với ngươi, ngươi cũng không cho. Chẳng lẽ nhìn thấy ngươi phải khóc như để tang mới được hả?” Sở Minh Huy lớn tiếng chửi mắng, Xuân Hiểu đứng một bên cười bị tú bà che miệng, trừng mắt nhìn.
Liễu Xuân Dương xì miệng.
“Mẹ nó, ta cũng không phải gái thanh lâu, vừa gặp đã cười, cười cái gì mà cười.” Hắn mắng xong liền phất tay áo nhanh chân rời khỏi đó.
Vậy là kết thúc rồi? Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng nhìn trái liếc phải một hồi cũng vội vã chạy theo sau, tú bà khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Liên Đường huynh, nếu không gặp bọn họ thì chắc ta cũng quên mất.” Sở Minh Huy nhìn các thiếu niên xã Ngũ Lăng đang đi xuống lầu bĩu môi: “Chuyện bọn họ làm Tử An bị thương, khi nào chúng ta ra tay đây?”
Lúc Quách Tử An bị ngáng chân đến nỗi đổ máu, bị thương, mọi người đã tức giận nói sau đó nhất định phải đánh bọn họ một trận để trả thù.
Trương Liên Đường cười nhìn Tiết Thanh.
“Không cần ra tay nữa. Thanh Tử thiếu gia đã giải quyết rồi.”
Giải quyết rồi? Tiết Thanh? Các thiếu niên nhìn về phía Tiết Thanh.
“Bọn họ làm Tử An bị thương, Thanh Tử đã làm 3 người đội họ bị thương, chúng ta hòa nhau, cũng đã báo được thù rồi.” Trương Liên Đường nói xong lại vỗ vai Tiết Thanh: “Thanh Tử vừa mới nói đấy, nguyên nhân nếu do trận đấu vậy thì hãy giải quyết trên sân đấu, và đệ ấy đã giải quyết xong rồi.”Truyện được cập nhật nha.nh. nhất tại i.read.vn.Hóa ra là vậy, các thiếu niên giật mình, sau đó cười lớn.
“Cái này rất tốt, chúng ta không mang tiếng khi dễ họ, mà bọn họ cũng không thể nói thêm cái gì.” Sở Minh Huy chống nạnh cười nói, cũng giơ tay vỗ vai Tiết Thanh: “Về sau trên trận đấu, những việc liên quan đến đánh người liền giao cho cậu.”
Tiết Thanh bị hai người vỗ hai bên vai, thầm nghĩ cũng may là nàng đang luyện võ, chứ nếu đổi lại là các cô gái bình thường khác, làm sao có thể chịu nổi. Không biết năm đó Chúc Anh Đài có từng trải qua trường hợp xấu hổ như vậy hay không? Tiết Thanh nghĩ như vậy nên mỉm cười.
“Thanh Tử cười rất đẹp. Liễu Xuân Dương đúng là thứ người không biết phân biệt tốt xấu.” Sở Minh Huy đột nhiên nói.
Mấy thiếu niên khác nghe vậy liền nhìn về phía Tiết Thanh, nàng chẳng những không xấu hổ mà ngược lại cười càng vui vẻ. Trong lòng lại tự nhắc nhở mình, độ tuổi tăng dần, nàng cũng cần phải nghĩ cách để che giấu gương mặt, chứ nếu không từ các đường nét trên gương mặt nàng, bọn họ rất dễ để đoán ra nàng là nữ. Tuy nhiên việc che giấu này đối với nàng cũng không đến nỗi khó.
“Con trai mà lại khen đẹp thì có gì hay đâu.” Trương Liên Đường ho nhẹ một tiếng.
Xuân Hiểu đứng bên cạnh lại cất tiếng cười khanh khách.
“Chẳng lẽ so với chúng ta còn đẹp mắt hơn sao?” Nàng nói.
Các thiếu niên liền ồn ào sờ vài cái lên người các kỹ nữ đang đứng bên cạnh, sau đó mới cười vui vẻ ra khỏi Lục Ý lâu. Bởi vì chân của Quách Tử An bị thương nên Trương Liên Đường đã sắp xếp cho cậu ta một chiếc xe ngựa.
“Tiết Thanh, đệ đi chung với Tử An sao?” Trương Liên Đường hỏi.
Không đợi Quách Tử An trừng mắt, Tiết Thanh đã lắc đầu đáp.
“Đệ đi bộ về, vừa lúc có thể để gió thổi bay bớt mùi rượu.”
Trương Song Đồng cười ha ha: “Uống một đống trà, ở đâu ra rượu hả?”
Trương Liên Đường nhìn về phía Tiết Thanh, nghĩ đến lúc cậu ta uống với hắn một chén rượu đã dặn hắn đây là bí mật riêng của hai người, không nên nói cho người khác biết. Bí mật này đương nhiên là vì tránh bị người khác mời rượu, bởi vì nếu có thể uống lần đầu, tất nhiên cũng có thể uống lần hai, lần ba...
Tiết Thanh nhận ra ánh mắt của Trương Liên Đường, liền mỉm cười giơ tay ra hiệu im lặng.
Môi Tiết Thanh hơi mỏng, nhưng bởi vì vẫn còn say rượu nên đôi môi vẫn còn ửng hồng chưa tản đi... Thật là, con trai gì đâu mà môi lúc đỏ lúc hồng như vậy, Trương Liên Đường dời ánh mắt nhìn chỗ khác, giơ tay ấn nhẹ lên trán, lại nghe thấy Tiết Thanh nói câu ta đi trước.
Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, tiếng xe dần tản đi hết, không khí bên ngoài Lục Ý lâu lại trở nên yên tĩnh hẳn.
“Liên Đường ca, đi thôi.” Trương Song Đồng phất tay áo tính đi, lại nhìn thấy Trương Liên Đường cau mày liền hỏi: “Huynh sao vậy?”
Trương Liên Đường lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ý lâu. Trên lầu có mấy kỹ nữ đứng dựa vào lan can, thấy hắn nhìn lên liền cười hì hì, điệu đà hô lên lần sau thiếu gia nhớ đến nữa nhé.
Giữa trời chiều, các nữ tử tuổi trẻ, gương mặt trang điểm xinh đẹp, môi đỏ thắm quyến rũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tự nhiên, thu hút người khác. Đúng là cảnh tượng xinh đẹp.
“Đi thôi.” Trương Liên Đường cười, vẫy tay với các nàng, sau đó nhanh chân đi về phía trước. Trương Song Đồng nhún vai đuổi theo. Hai thiếu niên tuấn tú xen lẫn trong đám người ồn ào trên đường phố, rất nhanh đã đi được một đoạn khá xa.
Chạng vạng tối, phố xá không ồn ào như ban ngày. Hơn nữa ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, khắp nơi trên đường phố đều vang lên tiếng rao hàng mời mua quạt hay dây ruy-băng đủ màu... Bên đường cái, những người bán hàng rong đang bày bán các loại bánh chưng, hương thơm của nó lan tỏa khắp nơi.
Tiết Thanh đứng trước cửa hàng cá, vừa xoa mũi vừa nhìn người phụ nữ đang bận rộn trước mặt.
“Đại tỷ hôm nay có đi xem trận đấu không?”
Người phụ nữ kia dùng dây cột hai con cá sau đó xoay người đưa cho Tiết Thanh.
“Hôm nay ta không mua cá đâu...” Tiết Thanh phất tay.
“Không cần tiền.” Người phụ nữ cười: “Hôm nay nhờ cậu nhóc bảo ta đi xem xúc cúc nên ta bán được đến hai giỏ cá lận đấy... Thật không ngờ ở đó lại nhiều người như vậy... Ta phát tài rồi, đây là quà tặng...”
Tiết Thanh không tiếp tục từ chối nữa mà cười nhận lấy.
“Vậy ta cũng không khách sáo nữa.”
“Đúng, không nên khách sáo.”
“Đại tỷ, tỷ chỉ lo bán cá thôi sao, chẳng lẽ không có nhìn ta chơi xúc cúc à?”
“A... Ta quên mất... vẫn là bán cá quan trọng hơn.”
“Ôi, đại tỷ à, tỷ làm người ta thương tâm quá đấy... Hay là cho thêm một con cá nữa để an ủi đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.