Đại Đế Cơ

Chương 52: Lúc đó




Đêm đen như mực. Gió mùa hè thổi tới khiến bụi cỏ sàn sạt. Đứa trẻ đứng ở trong sân, nhìn về phía tối om đó.
Vì tiết kiệm tiền, trạm dịch không treo nhiều đèn lồng. Nhất là đêm nay, rất nhiều khách tới trạm dịch.
Khách đến nhiều nghĩa là ăn uống sẽ càng nhiều, cha sẽ càng tiết kiệm. Nó vừa mới thấy cha chạy tới thổi tắt hai chiếc đèn lồng, vẻ mặt trông khá bất an, sau đó lại bước vào phòng ở tiền viện. Bên trong như vang lên tiếng khóc. Nó vốn định tới xem nhưng đám người bao vây quanh khu đó trông rất đáng sợ... 
Thôi đi tìm tỷ tỷ chơi đi. Không có đèn chơi càng vui, xem ai giỏi hơn ai.
Đứa trẻ nghênh ngang đi trong hậu viện. Bóng tối không hề khiến nó sợ hãi.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta nhìn thấy tỷ tỷ rồi." 
Tiếng trẻ con vang lên rất to.
Nhưng hậu viện tối om, yên tĩnh vô cùng.
Đứa trẻ giơ tay gãi đầu, không lừa được à. Nó cười hi hi ha ha, bước tiếp. 
"Ở chỗ này." Nhảy ra sau một gốc đại thụ.
"Ở chỗ này." Lại bò xuống dưới một chiếc xe cút kít.
Cành lá sào sạt. Bóng đen đen ngòm. Không một bóng người. 
Đứa trẻ giơ tay gã đầu, ở chỗ nào? Tỷ tỷ giỏi nhất, lúc nào cũng không tìm được...
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ phía sau.
"Anh Anh! Anh Anh!" 
Đứa trẻ quay đầu, thấy người đi tới thì vui mừng giơ tay: "Cha, cha, tới chơi."
Cha sẽ giúp. Cha đến chơi cùng bọn họ rồi. Giống như trước đây. Cha ngốc nhất, chẳng tìm được ai cả, cuối cùng thua luôn.
"Hổ Tử, tỷ tỷ của con đâu?" Giọng nam dồn dập, không hề vui vẻ như ngày xưa. 
Bóng người cao lớn cũng đứng trước mặt, che đi ánh đèn mờ từ tiền viện.
Đứa trẻ đứng trước chiếc xe hỏng, ngẩng đầu nói: "Con không tìm thấy." Rồi vui mừng vỗ tay: "Cha tìm được, cha tìm được."
Không có bàn tay nào vỗ vỗ đầu nó, bóng người cao lớn lập tức đi. 
"Anh Anh, Anh Anh!" Giọng hắn đầy dồn dập, âu lo: "Mau ra đây."
Đứa trẻ vỗ tay cười: "Tỷ tỷ trốn kỹ vào, phụ thân tới tìm kìa."
Còn chưa nói xong, người đàn ông quay lại vỗ xuống: "Sang bên kia chơi!" 
Đứa trẻ rụt đầu lại, hình như phụ thân đang tức giận...
"Anh Anh." Giọng nam lại vang lên, tiếng bước chân quanh quẩn ở hậu viện: "Đừng chơi nữa, có việc cần con làm đây."
Một bóng người đi ra từ bụi cỏ ở góc tường, vóc dáng cao hơn đứa trẻ kia một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ... 
"Cha." Giọng bé gái thanh thúy mà mềm mại.
A, tỷ tỷ bị lừa rồi. Đứa trẻ tỏ ra đáng tiếc, lại vui mừng lắc đầu. Như vậy tiếp theo tỷ tỷ sẽ phải đi tìm, nó và phụ thân sẽ đi trốn.
Nhưng bóng người khom xuống, ôm lấy cô bé rồi quay người rời đi. 
Ơ?
"Phụ thân." Đứa trẻ vội vàng đuổi theo.
Bóng người cao lớn dừng lại, quay đầu: "Hổ Tử tự chơi đi, đừng làm ồn." 
Tự mình chơi? Từ bé tới lớn nó đều chơi cùng tỷ tỷ... Đứa trẻ lập tức kêu lên: "Không muốn, không muốn!" Chạy tới ôm lấy chân người đàn ông: "Phụ thân cũng ôm con, ôm con."
Không có bàn tay ôn hòa ngày xưa ôm lấy nó, trái lại ra sức vùng chân hất nó ra.
"Đừng có làm ồn. Hổ Tử, con chờ ở đây đi." Giọng đầy lo lắng. 
Có đứa trẻ nào không làm ồn, huống chi đã quen tranh cãi với phụ thân nên nó còn lớn tiếng hơn.
"Cha dẫn tỷ tỷ đi tìm mẹ, sẽ về ngay, con đừng quấy nữa." Người đàn ông nói, giọng vang lên trên đỉnh đầu đứa trẻ và giơ tay cản nó lại.
Đứa trẻ nhìn bóng dáng cao lớn ôm cô bé bước đi rất nhanh. Tìm mẹ? Nó cũng phải đi tìm mẹ! Đứa trẻ bịch bịch chạy theo sau. 
Hai chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt ở tiền viện, mơ hồ như có rất nhiều người, lại tựa như chẳng có ai cả... Duy chỉ có tiếng bước chân đầy vội vàng của người đàn ông là vang vọng.
Cửa một gian phòng đột nhiên mở ra. Ngọn đèn bên trong chiếu lên bóng một người phụ nữ, cao gầy, thướt tha, đứng thẳng người... Đứa trẻ không khỏi dừng chân lại. Tuy không thấy rõ mặt nhưng tự dưng cảm thấy rất đẹp, như là tiên nữ trong tranh tết vậy...
"Tới rồi, tới rồi. Nương nương, mau vào đi..." 
Nhìn thấy người ấy, người đàn ông cao lớn bước nhanh hơn, ôm chặt cô bé trong lòng.
Người phụ nữ kia không rời đi, mà vẫn đứng ở cửa. Một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà ta, nắm lấy bàn tay đang buông xuống của bà ta...
Ô... Có một đứa bé. Đứa trẻ nhịn không được mà cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn. Nhưng không đúng, đây không phải mẹ. Không phải cha đã bảo là sẽ mang tỷ tỷ đi tìm mẹ sao? Sao lại tới nơi này? Ta cũng phải theo! 
"Phụ thân." Đứa trẻ hô lên, rồi chạy tới.
Người đàn ông ngừng lại, quay đầu, giọng đầy tức giận: "Hổ Tử, mau về đi."
"Phụ thân, con cũng muốn đi." Đứa trẻ ôm lấy chân hắn, hô lên: "Con cũng muốn đi! Con muốn đi cùng tỷ tỷ." 
Người đàn ông tức giận giơ chân đá văng đứa trẻ ra. Đứa trẻ ngã lăn ra đất. Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nó bị phụ thân đối xử như vậy nên lập tức khóc òa lên. Lại tiếp tục nhào lên, ôm chặt lấy chân hắn.
"Muốn đi, muốn đi, muốn đi." Khóc lóc om sòm.
Nhìn thấy cảnh đó, người phụ nữ đứng ở cửa cất bước định đi tới. Mà nhìn thấy động tác của người phụ nữ kia, người đàn ông càng thêm lo lắng, quyết tâm tung chân đá văng đứa trẻ ra. Lúc này đây đá rất mạnh. Đứa trẻ ngã lăn sang một bên, đúng lúc đầu đập trúng cối xay đá ở bên tường. Nó thét lên một tiếng a rồi tiếng khóc ngừng lại, người mềm nhũn trượt xuống... 
Bên tai là những tiếng la.
"Hổ Tử!" Đây là tiếng kêu đầy sợ hãi của tỷ tỷ.
"A, Tống đại nhân!" Đây là giọng nói của người phụ nữ xa lạ. 
"Nương nương mau dẫn nó đi, không thể trì hoãn!" Đây là giọng của phụ thân.
Tỷ tỷ đâu?
Hai chiếc đèn lồng duy nhất trong viện như bị gió thổi tắt, cả trời đất chìm trong bóng tối. 
.......
"Đầu của nó bị đụng bị thương, sau đó thành như vậy?"
Giọng Tiết Thanh chợt vang lên trong phòng, phá vỡ sự im lặng sau khi Tống Nguyên dứt lời. 
Tống Nguyên quay người, nói: "Đúng vậy. Sau khi tỉnh lại thì không biết gì nữa, chỉ gọi tỷ tỷ, tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ núp rồi. Thậm chí còn không nhận ra cha mẹ."
"Trí nhớ của nó chỉ dừng lại ở đêm đó." Tống Anh nói, quay đầu nhìn Tống Hổ Tử bên người.
Bởi vì được mang theo, Tống Hổ Tử không khóc lóc gào thét, mà yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tống Anh. 
Tống Anh vuốt ve đầu nó.
Tiết Thanh nói: "Vậy đúng là khéo thật, ta cũng không nhớ gì cả."
Có cái gì mà khéo, nghĩ cái gì vậy, Tống Nguyên nhíu mày, liếc nàng một cái, định quát nhưng lại thôi, quay đầu nhìn phía trước, nói: "Ngươi đi gặp mẹ ngươi đi." 
Tiết Thanh nhìn theo. Đây là một linh đường lượn lờ mùi nến. Phía sau linh bài là một chiếc quan tài. Vô số tảng băng được đặt trong phòng, rất là lạnh lẽo.
"Bà ấy vẫn chờ mong được gặp ngươi, hiện giờ..." Tống Nguyên nói. Nói tới đây thì nghẹn ngào không nói được tiếp, che mặt, nước mắt rơi như suối.
Tiết Thanh à một tiếng, cất bước tiến lên. Tống Hổ Tử không ồn ào đòi đi theo, mà ngoan ngoãn rụt vai ngồi trên ghế, còn suỵt với Tống Anh: "Đừng nói chuyện, nhỏ giọng thôi." 
Tống Anh vuốt đầu nó, mỉm cười gật đầu.
Tiết Thanh đứng trước quan tài, bên trong còn có một quan tài bằng băng. Một người phụ nữ nằm trong quan tài, trông như đang say ngủ. Tiết Thanh cúi người nhìn cẩn thận. Người phụ nữ này tóc trắng, khuôn mặt già nua mệt mỏi, ngũ quan trông giống Tống Hổ Tử và mình... Nàng giơ tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt.
"Bà thật sự bị bệnh nhiều năm như vậy ư?" Nàng hỏi. 
Tống Anh gật đầu nói: "Đúng vậy. Kể từ đêm đó mẹ liền bị bệnh. Cần y hỏi dược bao nhiêu năm mà không thể chữa được. Các đại phu đều nói không làm được gì, bởi tâm bệnh khó chữa."
Tống Nguyên đi tới, nhìn người phụ nữ trong quan tài, nước mắt giàn giụa, giơ tay vỗ mạnh xuống, nói: "Sao bà không chờ thêm chút nữa, không phải là giờ nhìn thấy rồi ư? Không phải là vẫn khỏe mạnh đó sao? Làm sao bà lại..." Khóc không nên lời.
Tiết Thanh khẽ than, nói: "Đáng thương." 
Đáng thương? Một chút bi thương cũng không có, đến bây giờ chỉ than thở một câu "đáng thương"? Tống Nguyên tức giận, ngẩng đầu lên nói: "Mẹ ngươi chết là vì ngươi."
Tống Anh đứng dậy, hô "cha". Tiết Thanh đã mở miệng.
"Điều này không phải là vì ta nhỉ." Nàng nói, dường như bất an vì lời chỉ trích, mà lại như buồn cười. 
Tống Nguyên đờ ra, ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.