Đại Đế Cơ

Chương 27: Ra đi




Thời điểm nắng sớm mới lên, tiểu hoàng đế đã bị gọi dậy vào triều. Buổi thiết triều ngày hôm qua tuy có quan viên nhiều lần lấy lý do không thể trì hoãn hoàng đế dùng bữa mà kết thúc thiết triều, hoàng đế cũng không bị giày vò cả ngày, nhưng đây cũng là buổi thượng triều dài nhất từ khi nó lên làm hoàng đế, lại còn không biết phải kéo dài liên tục mấy ngày, thật đáng sợ.
Không biết hôm nay bọn họ có gọi nhân chứng kia lên triều hỏi chuyện không, chuyện này miễn cưỡng cũng coi như trò vui, tiểu hoàng đế lên tinh thần, chuẩn bị nghe cãi lộn một ngày. Thế nhưng lúc bách quan muốn vào điện, lại có tin tức báo phu nhân của Tống Nguyên không khỏe.
“Không khỏe thật hay giả đây?” 
Tống Nguyên nhíu mày hỏi.
Chuyện này cũng không thể trách Tống Nguyên hỏi vô tình, quan viên bốn phía đều biết, từ trước đến nay Tống phu nhân bệnh nặng, cơ hồ mỗi năm đều có một hai lần không khỏe, kinh hãi nhiều lần rồi sẽ quen. Người truyền lời là cấm vệ, hạ nhân của Tống gia vẫn không thể tùy ý xuất nhập cung đình, cấm vệ kia nói:
“Là Tống tiểu thư nói.” 
Vừa nghe ba chữ Tống tiểu thư, sắc mặt của Tống Nguyên đột biến, thân thể run rẩy ngã ra sau, đám quan viên ở bên cạnh vội đỡ lấy hắn.
“Tống đại nhân.”
“Tống đại nhân bình tĩnh.” 
“Mau trở về xem đi.”
Mọi người không ngừng khuyên bảo. Sắc mặt Tống Nguyên tái nhợt, bước chân bay bổng, lẩm bẩm nói:
“Trở về, trở về...” 
Nhưng không có xoay người.
“Thượng triều, hôm nay còn phải vào triều...”
Đám quan viên ở đây vẻ mặt khác nhau, có cười nhạo cũng có bội phục, Tống Nguyên thật là một lòng ủng hộ Tần Đàm Công a... Bên Tống Nguyên hoang mang lo sợ, bên Tần Đàm Công cũng sai người tới nói hôm nay thân thể hoàng đế có bệnh nhẹ, không thể thượng triều, còn nói sinh tử là chuyện đại sự, bảo Tống Nguyên lập tức về nhà, các quan viên khác không có chuyện gì thì đi giúp đỡ, vì Tống Nguyên ở kinh thành không có thân tộc... Tống Nguyên chạy tới quỳ ở trước mặt Tần Đàm Công, Tần Đàm Công lại lần nữa lệnh hắn nhanh trở về, theo sau có không ít quan viên, triều đình lập tức mất một nửa. Thế này thì làm sao thiết triều! Ra quyền đánh hụt dù có mạnh cũng vô dụng, Vương Liệt Dương cười hờ hững, lảng tránh sao? Dựa vào cái này có thể trốn bao lâu? 
“Thê tử của Tống Nguyên thật sắp chết sao?”
Vương Liệt Dương hỏi, nhìn về phía Trần Thịnh. Trần Thịnh nhíu mày nói:
“Lúc trước có nhiều lần bệnh tình nguy kịch, nhưng chưa bao giờ gọi trở về lúc thượng triều.” 
“Có loại chồng như thế này cũng không sống lâu được.”
Vương Liệt Dương hờ hững nói.
“Ông trời có mắt, vợ chết con trai ngu ngốc con gái tàn phế, sống quá mất mặt.” 
Nói xong phất tay áo bỏ đi, dù không thượng triều nhưng nghị sự vẫn phải nghị sự. Trần Thịnh không rời đi, nhìn ngoài cửa cung sắc mặt nặng nề, đột nhiên như vậy, hẳn là đã biết chuyện kia... nữ nhân kia thật đáng thương...
“Nữ nhân kia, thật là không qua khỏi rồi.”
Ở trong phòng của Tần Đàm Công, có người hồi báo. Mấy quan viên đang ngồi liếc nhau nhưng không có gì ngạc nhiên. 
“Chết cũng là chuyện tốt, từ trước tới nay dùng thuốc kéo dài hơi tàn, chết sớm coi như giải thoát.”
Bọn họ thản nhiên nói. Tần Đàm Công khẽ vuốt mặt bàn nói:
“Nàng ta rất đáng thương.” 
Đáng thương sao? Mấy quan viên liếc nhau, cũng có chút đáng thương, chồng làm quan lớn, quyền thế như thế, lại không có phúc hưởng thụ.
......
Trong ngoài Tống trạch người ra vào tấp nập, đám quan viên tới thăm đều ở tiền viện, phía hậu viện là các vú nuôi, nha hoàn, gia đinh đứng trong hành lang, vẻ mặt đau buồn khóc nức nở, trong phòng tụ tập rất đông thái y nhưng không có ai khám bệnh. 
“Đại nhân, không qua khỏi rồi, không còn thở, đã qua đời rồi.”
Một thái y thấp giọng nói. Tống Nguyên đứng im bên mép giường, nhìn Tống phu nhân nhắm mắt tựa hồ ngủ say ở trên giường, giống như không nghe thấy. Các thái y hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt có chút bất an, tuy Tống phu nhân bị bệnh rất lâu, kéo dài tới mười năm nhưng khi bà thật sự chết, bọn họ vẫn không kịp chuẩn bị, Tống Nguyên cũng không kịp chuẩn bị... Có thể giận chó đánh mèo không? Giận chó đánh mèo thì giận chó đánh mèo, chỉ cầu giữ được mạng là đủ rồi. Trong lúc nhất thời mọi người không dám đi lên nói chuyện với Tống Nguyên. Dương Tĩnh Xương đi tới, không đứng ở trước mặt Tống Nguyên, mà đi đến trước mặt Tống Anh, than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Anh Anh tiểu thư, để chén thuốc xuống đi.” 
Chén? Các Thái y liếc qua, lúc này mới nhìn thấy trong tay Tống Anh còn bưng một tách trà có nắp, mới nghĩ tới, vừa rồi bọn nha hoàn nói, là tới giờ cho Tống phu nhân uống thuốc, Tống tiểu thư mang thuốc đến như thường lệ, người trong tình huống bị kích động quá lớn sẽ làm ra phản ứng kỳ quái. Tống Anh đứng bên mép giường bị nhắc nhở, tựa hồ như bây giờ mới phát hiện, nàng cúi đầu nhìn tách trà trong tay, nói:
“Đúng rồi, mẹ còn chưa uống thuốc.”
Vẻ mặt Dương Tĩnh Xương đau buồn nhìn nàng, vươn tay nói: 
“Sau này không cần uống nữa, kỳ thật loại thuốc này rất đắng.”
Tống Anh vẫn không buông tách trà ra, nói:
“Đắng, uống vào cũng sẽ vui vẻ a.” 
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh trước sau như một, có ít người không lộ vẻ vui buồn ra ngoài, không thể lấy vui buồn tới phán đoán trạng thái của bọn họ, Dương Tĩnh Xương cầm tách trà trong tay nàng, nói:
“Đắng cũng được, không đắng cũng được, nhưng uống được hay không không phải người có thể làm chủ, tiểu thư, buông tay đi.”
Lão dùng sức lấy đi tách trà, trong tay Tống Anh không còn gì, theo bản năng muốn duỗi tay ra. 
“Anh Anh tiểu thư, Tống phu nhân mất rồi, người còn phải chăm sóc Tống đại nhân và Tống thiếu gia.”
Dương Tĩnh Xương nói.
“Làm người phải biết hiếu đạo, tiểu thư không nên quá đau buồn.” 
Tống Anh nhìn hắn cười cười, lắc đầu:
“Không, ta không đau buồn, mẹ ra đi ta rất vui.”
Đây là đau buồn đến choáng váng.... các thái y ai thán lại có chút lo lắng, trong nhà này Tống Nguyên chỉ nghe lời Tống Anh, mà Tống Anh không giống Tống Nguyên, lý trí, thông tuệ, hiểu lý lẽ, nàng nói chuyện nhẹ nhàng, làm việc gọn gàng. Hằng ngày có nàng ở đây, bọn họ làm việc rất thuận tiện, nếu nàng cũng mất lý trí, như vậy sẽ rất không ổn. Tuy không nói chuyện với Tống Nguyên nhưng thanh âm bên này vẫn quấy rầy đến hắn. 
“Mau cứu người đi! Các ngươi đang làm gì đó! Có phải muốn chết không!”
Hắn chợt bùng nổ gọi loạn, các thái y ở trong phòng hoảng sợ, bắt đầu rồi...
“Cha.” 
Tống Anh đi tới, giữ chặt tay của Tống Nguyên, nói.
“Không trách bọn họ, là con hại mẹ.”
Một câu này giống như thùng nước lạnh giội lên đầu, Tống Nguyên đang bạo nộ giật mình, xoay người nắm lấy cánh tay của Tống Anh: 
“Anh Anh, con nói bậy gì đó! Chuyện này không liên quan gì tới con!”
Tống Anh nhìn về phía Tống phu nhân nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh, nói:
“Cha biết mà.” 
Tựa hồ chân tay của Tống Nguyên có chút luống cuống, vội la lên:
“Con không được nói bậy, chuyện này không có liên quan gì tới con cả.”
Hắn nói năng lộn xộn, chợt đấm ngực giậm chân. 
“Không có liên quan gì tới con, là ông trời, là ông trời không có mắt!”
Hắn khóc lớn. Tống Anh không có nói nữa, nhìn Tống Nguyên đấm ngực khóc lớn, đứng yên bên mép giường. Dương Tĩnh Xương cùng các thái y khác liếc nhau, mọi người chậm rãi lui ra. Đám vú nuôi, nha hoàn ở dưới mái hiên nghe Tống Nguyên khóc lớn ở bên trong thì đều quỳ xuống, cúi người ở trên mặt đất khóc to, trong lúc nhất thời Tống trạch phát ra tiếng khóc rung trời.
“Mọi người không cần lo lắng, Tống tiểu thư rất hiểu lý lẽ.” 
Dương Tĩnh Xương nói, các thái y gật đầu.
“Thật đáng thương, chỉ chậm một bước...”
Một thái y thở dài, Dương Tĩnh Xương nói: 
“Vì sao hôm nay lại đột nhiên phát tác? Theo lý không nên...”
Còn chưa dứt lời, mấy thái y ở đây tái mặt, nhìn lão ra dấu im lặng, trong lòng Dương Tĩnh Xương cả kinh, vội câm mồm, dù không có kinh nghiệm làm thái y trong khoảng thời gian này nhưng trước kia ở Trường An phủ làm đại phu, cũng biết tình hình người bệnh có việc có thể nói, có việc không thể nói. Tim nhảy thình thịch, lại nhịn không được kinh ngạc, Tống trạch này có thể có chuyện gì? Ý niệm này hiện lên lại ngẩn ra, các vú nuôi, nha hoàn ở trong viện đều quỳ xuống, nhưng trong góc có một nữ hài vẫn đứng, trông rất nổi bật, đó là...
“Huệ Cô?” 
Dương Tĩnh Xương kinh ngạc nói.
“Sao con lại ở chỗ này?”
Nữ hài kia đứng ở dưới tàn cây, thân thể hơi run, giọng nói run run truyền tới. 
“Sư phụ, trước khi người đi Thái Y viện, bảo ta nếu nấu thuốc xong thì mang tới cho Tống phu nhân.”
Nàng nói.
Ừ, đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy, Dương Tĩnh Xương lấy lại tinh thần nghĩ nghĩ, lại hỏi: 
“Vậy sao con còn chưa về?”
Tống phu nhân đã không cần thuốc nữa, hắn thở dài. Thiền Y nói:
“Con mới vừa vào cửa thì nghe được tin Tống phu nhân... Con muốn xem có thể giúp đỡ gì không nên chưa về.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.