Đại Đế Cơ

Chương 221: Yên ổn




Mọi chuyện vượt qua ngoài ý muốn.
Xem ra là do thanh danh… Nàng làm nhiều chuyện như vậy, trở nên nổi bật ở Trường An phủ, là vì lúc không thi không bị mọi người chê cười, không ngờ rằng thanh danh này cũng có thể làm cho nàng hưởng thụ đặc quyền tiến vào trường thi.
Đã như vậy, kết quả này càng tốt, có thể tự mình tham gia thi huyện, tương lai càng có niềm tin làm tiên sinh dạy học nên đây chính là đãi ngộ của nhân vật chính, Tiết Thanh thu hồi ánh mắt, không khỏi cười một tiếng.
"Tam Lang, ngươi còn đứng ngốc ở đấy làm gì?"
Tiếng Sở Minh Huy truyền đến, Tiết Thanh quay đầu, thấy hắn xắn quần lên hoang mang đi tới.
Tiết Thanh nói: "Hoài niệm một chút, bước đầu tiên dài vạn dặm."
Sở Minh Huy à hai tiếng, cũng không hỏi dài vạn dặm là cái gì, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, vừa hỏi Tiết Thanh ngươi số bao nhiêu, Tiết Thanh lấy bài thi thư lại vừa mới đưa nàng khi vào, nói số đánh dấu chỗ ngồi ở phía trên.
Sở Minh Huy còn chưa tìm được, mấy người Trương Liên Đường cũng tiến đến sau lưng, nhanh chóng tìm được chỗ của Tiết Thanh nên gọi nàng, Tiết Thanh đi qua ngồi xuống, nhìn những người khác ngồi xuống chỗ của mình, càng nhiều học tử tràn vào, từng người quần áo không chỉnh tề tìm vị trí lung tung, lẩm bẩm hỏi thăm, thì thầm với nhau gọi bạn vào lều thi khiến bên trong trở nên ồn ào.
Ngồi bên cạnh Tiết Thanh đều là những thí sinh không quen biết nhưng rất nhiều thí sinh nhận ra nàng, phát ra tiếng la ngạc nhiên.
"Tiết Thanh!"
"Vậy mà ta được ngồi cạnh Tiết Thanh!"
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu với họ xem như chào hỏi, dù sao là người xa lạ cũng không có gì để nói, nhưng cũng có học tử to gan chủ động tự giới thiệu.
"… Chúng ta cũng là đồng học đồng môn rồi… Mong Tiết thiếu gia giúp đỡ thêm."
Bên trong ầm ĩ, khắp chốn lại vang lên tiếng đánh trống báo hiệu toàn bộ các thí sinh vào bàn, huyện lệnh Trường An cũng đi vào theo, bên trong lều thi dần dần yên tĩnh lại, sau khi nói ngắn gọn nhấn mạnh kỷ luật trường thi, huyện lệnh đại nhân liền tuyên bố cuộc thi bắt đầu, tự có sai dịch mở đề mục ra, bên trong lều thi lại nổi lên một trận rối loạn nữa, có tiếng vui mừng vì trúng đề và có cũng có tiếng ảo não ca thán đề khó.
Các sai dịch quát lớn vài tiếng mới khiến cho ồn ào lắng lại, các thí sinh bắt đầu mài mực bắt đầu trải giấy, ngoại trừ huyện lệnh có mặt, Chu tiên sinh làm thầy dạy ở phủ cung học cũng tham dự hỗ trợ duy trì trật tự trong đó, đương nhiên hắn cũng không phải thật sự đến hỗ trợ cho huyện lệnh, chỉ là đến hỗ trợ cho Tiết Thanh, vừa tiến vào liền chỉ nhìn chằm chằm Tiết Thanh, thấy Tiết Thanh xách theo giỏ thi, lấy ra một cái bánh thịt, một bình trà… Bắt đầu ăn.
Tiểu tử này, Chu tiên sinh tức giận, kỳ thi tổ chức trong một ngày, ai cũng không biết mình có thể viết xong lúc nào nên đều tự chuẩn bị thức ăn… Vậy cũng không thể vừa vào cuộc đã bắt đầu ăn, Chu tiên sinh lại nhẫn nhịn, thấy thí sinh khác đã bắt đầu viết bài thi, Tiết Thanh vẫn còn chậm rãi ăn, không nhịn được đi qua gõ bàn, trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiết Thanh nhìn thấy trong tay còn một góc bánh, nhỏ giọng nói: "Nguội ăn sẽ không ngon."
Chu tiên sinh tức giận nhỏ giọng quát nói: "Mau làm bài đi."
Tiết Thanh nhét một góc bánh cuối cùng vào trong miệng, nhấp một ngụm trà, phủi tay, lúc này mới bỏ cái giỏ thi xuống, mở bài thi, mài mực, liền ngẩng đầu nhìn đề thi được dựng đứng ở trên ván gỗ phía trước.
Tuy Chu tiên sinh không yên lòng nhưng cũng không thích ở chỗ này lâu, chắp tay nhíu mày, cũng không có lòng về chỗ ngồi, liền tuần sát trong lều thi. Lều thi có đến mấy ngàn người nên xoay quanh Tiết Thanh một chút cũng sẽ không có ai tỏ ra bất ngờ.
….
Bên ngoài phủ cung học đám người rời đi cũng không ít, cuộc thi phải thi một ngày nên sẽ không cho ra kết quả liền, yết bảng phải sau bốn ngày.
Tiết mẫu không rời đi mà ngồi ở trong xe chờ, Liễu đại lão gia dẫn theo Liễu Ngũ Nhi đến cáo từ, cũng thuyết phục Tiết mẫu trở về, không cần lo lắng, Tiết Thanh sẽ thi đậu.
Quách Bảo Nhi ở một bên hừ một tiếng nói nhỏ: “Khẩu thị tâm phi”.
Liễu đại lão gia không tranh cãi với một đứa bé, chỉ có Liễu Ngũ Nhi cười một tiếng: "Bảo Nhi tiểu thư cho rằng đến mỗi kỳ thi huyện Tiết thiếu gia cũng không qua được sao? Xem nhẹ người ta như thế."
Quách Bảo Nhi tức giận, Tiết mẫu không kiên nhẫn nghe nàng cãi nhau, vẻ mặt ôn hòa nói lời cảm tạ với Liễu đại lão gia, kiên trì muốn ở chỗ này.
Quách Tử Khiêm nói: "Được nửa ngày sẽ để một nhóm thi sinh làm nhanh ra, nói không chừng Thanh Tử ca sẽ sớm làm xong."
Quả phụ đã nhớ nhung cô nhi như vậy, Liễu đại lão gia không khuyên nữa mà cùng Liễu Ngũ Nhi cáo từ, nửa ngày trôi qua như nhanh như chậm, cùng với một tiếng trống vang, lều thi mở cửa, bảy tám chục thí sinh bừng lên, vây quanh người bên ngoài nói vui rối rít, có thí sinh tiếp nhận vui vẻ nhưng cũng có một số mặt mày nhăn nhó.
"Vui cái gì mà vui, ta không trả lời được."
Thì ra là có người nộp giấy trắng đi ra.
Quách Tử Khiêm chạy tới ngay đầu tiên nhưng không thấy Tiết Thanh, liền vui vẻ nói với Tiết mẫu: "Xem ra Thanh Tử ca làm bài vô cùng thuận lợi, lưu loát như suối chảy ra."
Quách Bảo Nhi nhìn hắn nói: "Tại sao huynh nói đi ra sớm đi ra muộn đều tốt?"
Mặt Quách Tử Khiêm không đổi sắc nói: "Không phải ta nói tốt, là học vấn của Thanh Tử ca tốt, không thể nghi ngờ."
Bên này vừa nói chuyện bên kia lều thi lại rối loạn tưng bừng, hóa ra là mấy người gian lận bị đuổi ra, khóc sướt mướt ồn ào một phen trong sự chế giễu của mọi người rời đi.
Bên trong lều thi cũng không bị mấy người gian lận ảnh hưởng, các thí sinh càng cẩn thận e dè làm bài thi hơn, Chu tiên sinh không biết đây là lần thứ mấy quay lại, thấy Tiết Thanh đang vui vẻ nhìn mấy sai dịch đổ nghiên mực của người vừa mới gian lận, lại nhìn bên trên cuộn giấy chỉ mới viết được một nửa, không thể không trừng mắt gõ bàn một cái, nhắc nhở lần nữa.
Lúc này Tiết Thanh mới tiếp tục cúi đầu viết, Chu tiên sinh cũng đã đi mệt nên ngồi xuống, quyết định không nhìn nữa, dù sao cũng là chờ đợi… Còn đến lúc đó bài văn viết ra mất mặt hay không cũng không quan trọng, làm thơ làm tốt không nhất định sẽ viết văn tốt, viết văn không tốt cũng không thể xóa đi tài danh của hắn, Chu tiên sinh an tâm mấy phần.
Tiết Thanh từ từ viết, từng làm qua đề tài chiến thuật của Tứ Hạt tiên sinh, bài văn này đối với nàng cũng không tính khó, nhìn thấy không ngừng có người nộp bài thi sớm nên thấy hâm mộ và tán thưởng, như ở cuộc thi tiền kiếp, nàng không thể dùng đến danh tiếng này, đã tiến vào trường thi là không cần những mánh lới này. Nàng chỉ cần làm đúng theo khả năng, sau đó tùy vào phán xét của huyện lệnh. Nhìn bóng cây giữa sân tính thời gian, đã ăn một lần cơm trưa, chọn lúc không có người đi nhà vệ sinh. Lúc tiếng trống kết thúc vang lên, Tiết Thanh và đại đa số thí sinh cùng nộp bài thi.
Thi huyện không cần dán tên, các thư lại thu bài thi thống nhất đưa đến trước mặt huyện lệnh, huyện lệnh đã chấm bài thi nộp sớm trước ở tiền đường, hoặc là tán thưởng hoặc là lắc đầu, chẳng qua gần hai ngàn bài thi huyện lệnh cũng không thể xem hết ngay được, thế là chúng thí sinh thi lễ với huyện lệnh chen chúc rời đi.
Tiết Thanh chen trong một đám học tử già trẻ, vững bước mà đi, không có vui vẻ khóc cũng không có cười bi thương, có người chen qua bên người, nói: "Cảm giác thế nào?"
Tiết Thanh liếc nhìn Trương Liên Đường, lại nhìn cái trụ dựng ở phía trước lều thi, đây là dụ ý long môn, ai có thể ngờ nàng sẽ có loại kinh nghiệm này? Tiết Thanh nàng khởi tử hoàn sinh đi vào cổ đại, tham gia khoa cử, vì làm một tiên sinh dạy học mà phấn đấu, cười nói: "Cảm giác rất thú vị."
Ngoài cửa Quách Tử Khiêm đang dìu Tiết mẫu, giơ cao tay vẫy, Noãn Noãn thì lanh lợi hô hào thiếu gia đỗ trạng nguyên, thiếu gia đỗ trạng nguyên… Lời của trẻ con nên không bị người ở bốn phía chế giễu.
Tiết Thanh chắp tay cười một tiếng với Trương Liên Đường, xách giỏ thi nhanh chân bước đi.
Vẫn luôn trốn ở sau lều thi, Thanh Hà tiên sinh và Lý Quang Viễn cùng thở phào nói: "Cái này xem như thuận lợi qua." Sau đó lại liếc nhau, chuyện này làm thật mạo hiểm, cũng may mà Tiết Thanh tự mình kiếm được danh tiếng… Nhưng tiếp theo không thể nhiều lần đều không lục soát, sẽ có học tử danh tiếng khác cũng không phục, nhất là thi hương, đến cả tóc còn phải tháo ra để kiểm tra.
Lý Quang Viễn nói: "Ta đi viết thư cho đại nhân trong kinh." Tiếp theo làm thế nào phải xem ý kiến bên trên.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Xin cho họ biết ý kiến của ta, ta hi vọng có thể để nàng vào kinh, bước lên triều đình, đứng trước mắt người đời, đây không phải là điều tốt nhất hay sao."
Lý Quang Viễn không nói gì gật đầu xua tay, thắt chặt áo choàng, giẫm đôi chân đã đứng lâu đến mức tê dại quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.