Đại Đế Cơ

Chương 218: Một bữa cơm




Tần Đàm Công cũng không xa lạ gì với gương mặt này, cung kính cúi đầu thi lễ nói: "Tứ đại sư, đã lâu không gặp."
Vẻ mặt Tứ đại sư hòa thuận nói: "Đúng."
Tần Đàm Công đẩy tiểu hoàng đế vì căng thẳng mà ngơ ngác bất động lên trước, nhỏ giọng nói: "Bái kiến Tứ đại sư."
Tiểu hoàng đế nhìn đại hòa thượng kim quang trước mắt, lẩm bẩm nói: "Bái kiến Tứ đại sư."
Tứ đại sư gật đầu với hắn lại cười nói: "Được."
Tần Đàm Công nói: "Sau tết bệ hạ đã tám tuổi, Tứ đại sư có thể giữ hắn lại không?"
Tứ đại sư lắc đầu nói: "Không." Đúng là vị đại sư tích chữ như vàng tu bế khẩu thiền.
Hiển nhiên Tần Đàm Công cũng quen bản tính và sự lơ đễnh của hắn, đẩy tiểu hoàng đế lần nữa, cúi người nói: "Trước đó bệ hạ nói như thế nào?"
Tiểu hoàng đế nuốt ngụm nước miếng ngửa đầu nhìn Tứ đại sư lắp bắp nói: "Hủy Tử muốn học đạo trị quốc, xin Tứ đại sư chỉ điểm."
Tứ đại sư đưa tay xoa đầu hắn nói: "Ăn cơm đi." Cũng không nói đồng ý chỉ quay người đi vào phía trong.
Bọn họ đã đi suốt đêm, lúc này thực sự đói bụng, Tần Đàm Công thi lễ nói tạ ơn, nắm tay tiểu hoàng đế đi vào theo, đám thị vệ cũng muốn đi vào theo, Tần Đàm Công lắc đầu: "Hoàng tự là chỗ an toàn nhất thiên hạ." Mang theo tiểu hoàng đế vào thiên điện.
Đám thị vệ đứng ở ngoài cửa nhìn vào, thấy trong ngôi miếu này yên tĩnh như chốn không người, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là hoàng tự Tứ đại sư, cái chùa Giải Tuệ này vốn nuôi hơn hai mươi tăng nhân nhưng đều kính trọng mà lảng tránh, đám thị vệ đóng kỹ cửa đứng vững bên ngoài.
Thiên điện bày một cái bàn, Tần Đàm Công dắt tiểu hoàng đế vào theo, Tứ đại sư đã lấy Phật quan xuống, buông pháp trượng ngồi xuống, trên mặt bàn bày một đĩa đậu rang, một đĩa đậu hũ, một đĩa bánh gạo ngọt, ba bát cháo nóng.
Tiểu hoàng đế đã lớn như vậy nhưng chưa từng ăn qua những thứ này, có chút hiếu kỳ nóng lòng muốn thử, đợi ăn một miếng, suýt chút phun ra, còn bên Tần Đàm Công thì đã bình thản ung dung ăn nửa bát cháo và mấy miệng đồ ăn, nói: "Khoảng cách lần trước ăn cơm với Tứ đại sư đã rất lâu rồi, hương vị vẫn như cũ, rất là hoài niệm." Thần sắc hơi xúc động còn có chút kích động.
Tiểu hoàng đế không dám nói không ăn, cắn một chút xíu đậu rang, nhìn như đã ăn xong cơm, Tứ đại sư cũng không hề để ý, chỉ yên lặng ăn xong cơm và đồ ăn của mình, lúc này mới nói: "Trở về đi."
Tần Đàm Công nhìn hắn, nói: "Tứ đại sư, bệ hạ đã không còn nhỏ."
Tứ đại sư liếc nhìn tiểu hoàng đế cho đậu rang vào miệng ngậm ý đồ giả bộ như đã ăn xong, thân thể tiểu hoàng đế thẳng băng thần sắc khẩn trương, quai hàm phình lên.
Ánh mắt Tần Đàm Công có chút không vui, Tứ đại sư hòa ái nói: "Còn nhỏ, còn nhỏ, không vội." Nói xong đứng dậy.
Tần Đàm Công gọi Tứ đại sư, Tứ đại sư quay đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau một khắc, Tần Đàm Công thi lễ nói: "Đúng."
Tứ đại sư mỉm cười gật đầu với hắn, nói: "Ngươi cũng có thể dạy hắn."
Lúc trước tiên đế đi cầu học, Tần Đàm Công tiếp khách, Tứ đại sư cũng đã dạy bảo Tần Đàm Công qua, nhớ tới chuyện xưa hốc mắt Tần Đàm Công hơi ướt lại kêu Tứ đại sư, Tứ đại sư nở nụ cười quay người đi vào.
Tần Đàm Công không tiếp tục đi theo vào, cúi đầu nhìn tiểu hoàngđế đứng một bên nói: "Thức ăn chay của Tứ đại sư ăn ngon lắm."
Tiểu hoàng đế gật đầu không dám mở miệng, từ từ nhai đậu rang trong miệng.
Tần Đàm Công chỉ bát cháo, nói: "Uống cho xong đi."
Nước mắt tiểu hoàng đế sắp rơi xuống nhưng không dám phản bác chút nào bèn ngồi trở lại bưng bát uống từng miếng từng miếng.
...
Lúc mặt trời lên cao, cửa chùa kẽo kẹt mở ra một tiếng, đám thị vệ ở ngoài cửa vội nghênh tiếp, nhìn lấy Tần Đàm Công dắt tiểu hoàng đế đi ra.
"Công gia, sao vẫn không cho ở lại?" Một người thị vệ nói.
Tần Đàm Công cười một tiếng nói: "Tốt hơn so với lần trước, lần này để ăn một bữa cơm." Cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế: "Tứ đại sư đã nói còn nhỏ, vậy chúng ta lại đến sau, người không thể còn nhỏ cả một đời, bệ hạ muốn ngươi đi theo Tứ đại sư học tập."
Đi theo vị Tứ đại sư này học tập là phải ngủ cùng chỗ, sau đó mỗi ngày ăn loại thức ăn chay này sao? Nước mắt tiểu hoàng đế nhất thời đảo quanh trong mắt, không nhịn được nắm chặt ống tay áo Tần Đàm Công, nói: "Cữu cữu... Tần Đàm Công, chúng ta trở về đi."
Tần Đàm Công ôm hắn lên trên ngựa, mắt nhìn lại ngôi miếu này, xoay người lên ngựa phi nhanh, đám thị vệ ở phía sau đi sát đằng sau, thời gian dần trôi quay đầu lại ngôi miếu ở trong tầm mắt dường như đã không còn nhìn thấy.
...
Trong ngôi miếu vẫn yên tĩnh như cũ, mãi đến khi mặt trời ngã về tây, có mấy người đốn củi trong thôn đi qua, một người nhìn vào trong kêu to: "Sao không có biển chùa Giải Tuệ?"
Đây chính là chuyện lớn, cái biển chùa cũng là bề ngoài của chùa, mấy người trong thôn vội chạy vào trong miếu, vừa lớn tiếng hô gọi đại sư, vừa chạy khắp nơi, mơ hồ nghe được sau điện truyền đến tiếng kêu âm ĩ, nghe tiếng tìm được kho củi không khỏi giật nảy cả mình, thì ra hơn hai mươi tăng nhân bị trói xếp chồng chất trong kho củi, trong miệng bị nhét vải đang giãy giụa ô ô, còn có rất nhiều người giống như mê man, thảm nhất chính là phương trượng đại hòa thượng, lại bị lột sạch chỉ mặc quần đùi bị chồng ở trên cùng.
Bịch một tiếng, một tấm biển bị hòa thượng tỉnh lại giãy giụa rơi xuống, chính là tấm biển ngoài cửa chùa Giải Tuệ.
Người trong thôn nhìn trợn mắt hốc mồm.
"Chùa Giải Tuệ bị trộm rồi!"
Tiếng la phá vỡ mùa đông hoang dã.
Trên đồng hoang một lão giả đầu trọc bước nhanh rời đi, thỉnh thoảng dừng lại nôn khan một tiếng.
"Thức ăn chay quái quỷ… Loại đồ ăn quỷ này có thể ăn hết đều không phải là người..."
Giống như nghĩ tới điều gì bi thảm quá, nôn khan gấp hơn, nhưng cước bộ lại tăng tốc, làu bàu thật đói thật đói đi mau đi mau.
Tháng riêng gió thổi khiến đầu trọc rét run, hắn đưa tay vỗ vỗ đầu trọc, từ trong tay áo giũ ra một chùm tóc, chụp lên đầu, tóc tai rối bời như cỏ khô hứng gió phiêu đãng, lão giả lăn lộn không thèm để ý loạng choạng cất tay cất bước, nhìn như nhàn nhã chậm chạp. Thế nhưng đứng ở đằng xa nhìn sẽ phát hiện đường ở dưới chân hắn như thay đổi, nháy mắt liền đi thật xa, nháy mắt dần dần biến mất ở trên vùng đất hoang vu ấy.
….
Trong thành Trường An đã đến Tết Nguyên Tiêu, sau Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt, bầu không khí ngày tết liền tan đi, trường xã tư thục to nhỏ đều khai giảng, cửa hàng bên cung phủ học cũng bận công việc lên. Ngày xưa chỉ ngồi một mình bên trong thảo đường là Tiết Thanh có thể cảm nhận được bên ngoài dần dần trở nên ồn ào.
Noãn Noãn chạy bình bịch tới kéo cửa thảo đường ra nói: "Thiếu gia thiếu gia, người trên đường phố nói đã định ngày thi."
Tiết Thanh nói: "Khi nào?"
Noãn Noãn nói: "Mùng mười tháng hai." Một mặt đưa tay tính toán: "Còn có mười tám ngày... Thật nhanh."
Đúng vậy, Tiết Thanh hít sâu một hơi, cuối cùng sắp đến, phải để kế hoạch mục tiêu đời người đi tới bước thứ hai.
Noãn Noãn ngồi xuống ôm lấy mặt nhìn nàng chằm chằm, nói: "Thiếu gia căng thẳng sao?"
Tiết Thanh gật đầu nói: "Căng thẳng."
Noãn Noãn cười khanh khách: "Thiếu gia cũng căng thẳng."
Tiết Thanh nói: "Ta cũng là người..."
Tiếng nói dừng thì nghe được ngoài cửa a một tiếng: "Lúc này không phải thần tiên hạ phàm rồi hả?"
Tứ Hạt tiên sinh! Tiết Thanh vội vàng đứng dậy nhìn sang, gọi tiên sinh, Tứ Hạt tiên sinh từ bên ngoài đi tới, Noãn Noãn cũng không xa lạ gì với ông lão bán sách này... Luôn luôn đến cửa kiếm cơm ăn, liền đứng lên nói: "Gia gia, vẫn còn một con cá tươi."
Tứ Hạt tiên sinh vui vẻ, nói: "Noãn Noãn ngoan, mau hâm nóng cho ta... mà thôi không cần nóng cá nguội ăn mềm cũng được."
Noãn Noãn cười hì hì đi ra ngoài, Tiết Thanh nói: "Còn tưởng rằng tiên sinh căng thẳng, chờ thi xong mới trở lại đây."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Chuyện vui như vậy sao ta có thể bỏ lỡ." Nói xong cười.
Tiết Thanh cảm thấy ông cười cổ quái, Tứ Hạt tiên sinh lại sửa mặt nói: "Chớ căng thẳng, con căng thẳng cái gì..." Cười một tiếng nữa: "Người căng thẳng hơn ngươi còn nhiều."
Nguyên Tiêu qua đi, khí trời trở nên ấm áp, dẫn theo tiểu đồng đi bộ vào trong tri phủ nha môn, trên trán Thanh Hà tiên sinh đổ một lớp mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.