Đại Đế Cơ

Chương 207: Mời xem




Soạt một tiếng, gã răng vàng khè đá chân lên mặt đất lần nữa, tạo nên một tầng đất cát, người đứng gần không khỏi bị sặc ho khan vài tiếng, hành động này cũng cắt ngang phán đoán của mọi người… Hiển nhiên đây là hành động gã răng vàng khè đã quen thuộc, cũng biết lúc này nên để khách nhân bị dọa hoàn hồn lại. 
"Các ngươi không nên suy nghĩ nhiều." Hắn mang theo vài phần cảnh cáo: "Nơi này là đất trời phạt, ác quỷ mọc thành bụi, tuy thiên lôi đốt sạch, vẫn rất dễ dàng bị ác linh xâm nhập." 
Sắc mặt nhóm người kia trắng bệch, giữa ban ngày ban mặt khắp người phát lạnh, hoang mang gật đầu. 
"Đất nhiều ác linh đáng sợ, trách không được hoàng hậu nương nương và Bảo Chương đại công chúa cùng ngã xuống…" Một thương nhân đi bên trong thì thào nói. 
Nghe hắn nói ra câu nói này, thần sắc người ở chỗ này càng phức tạp hơn. 
Đã từng là thành Huỳnh Sa Đạo lớn, kỳ thật cũng chỉ là huyện thành, trước đây dọc đường phía sau đều là sơn cốc, cũng không có thắng cảnh nổi tiếng gì, càng chưa từng sinh ra người có danh vọng, bây giờ nó dương danh tại thế chính là vì đây là nơi hoàng hậu và công chúa chết đi. 
Vì dân chúng thành Huỳnh Sa Đạo làm ác dẫn tới trời phạt, vùng đất tà ác này, hoàng hậu công chúa dù có là thân thể chân phượng cũng khó thoát khỏi cái chết, lũ sâu kiến trần thế tầm thường bọn họ… 
"Chúng ta nên đi mau đi." Hắn không nhịn được thúc giục: "Nhìn cũng đã nhìn rồi…" 
Răng vàng khè cười, phe phẩy quạt giấy trong tay. 
"Không cần lo lắng, mặc dù nói như vậy nhưng một là nơi này có linh cữu hoàng hậu công chúa tọa trấn, thứ hai…" Hắn dùng cây quạt chỉ hướng thành trì cách đó không xa có thể thấy được: "Cái thành Tân Huỳnh Sa Đạo này là do năm vị cố mệnh đại thần và thái sử vẽ nên, xây ở bên trên địa điểm cũ, cả tòa thành cũng là một phù trận, ác quỷ khó thoát khỏi chỗ này, cũng không hại được người." 
Hắn đang nói thì lông mày nhíu lại, giống như nghĩ đến chuyện gì. 
"Chư vị, mời đi theo ta." 
Nhìn người nam nhân này phe phẩy quạt giấy rời đi, mấy thương nhân liếc nhau, trong mắt mọi người hiện ra sự sợ hãi… Nghe chuyện xưa là một chuyện, tự mình đến nơi xảy ra chuyện lại là một chuyện… 
"Không đến cũng đã đến, dùng tiền mua cũng là kích thích." Nhưng một thương nhân khác nói, trong mắt lấp lánh niềm hưng phấn: "Nơi nổi danh như vậy, tương lai trở về kể với mọi người mới đã ghiền." 
"Đúng đấy, huống chi cũng không có gì đáng sợ, nơi này nhiều người sống như vậy mà." Những người khác cũng nhao nhao gật đầu: "Đây đều là chuyện xưa, chuyện xưa có gì đáng sợ." 
Đúng vậy, dù chuyện xảy ra lúc trước rất đáng sợ, đó cũng là chuyện đã qua, chuyện xưa, dọa người cũng là chuyện xưa. 
Thương nhân lúc trước liền gật đầu ném sự sợ hãi đi, dắt ngựa phần phật đuổi theo Răng vàng khè 
Sau lưng bọn họ, thợ săn từ từ đi theo. 
….. 
Răng vàng khè cũng không dẫn bọn hắn đi bao xa. 
"Các ngươi nhìn dưới chân." Hắn nhắc nhở. 
Dưới chân có cái gì? 
Nhóm thương nhân vội cẩn thận nhìn dưới chân, cánh đồng bát ngát bằng phẳng, dù ngẫu nhiên có đá, cũng như Răng vàng khè nói chỉ cần một chân đạp lên liền vỡ nát, vốn dĩ là không tạo được uy hiếp. 
"Đất cát thay đổi." Răng vàng khè mỉm cười nói. 
Mọi người giật mình vội trừng lớn mắt nhìn xuống mặt đất, Răng vàng khè cũng không nhắc cho tỉnh, để lữ khách tự mình phát hiện mới càng thú vị cũng càng vui vẻ hơn, quả nhiên không bao lâu một thương nhân liền a một tiếng. 
"Đất thay đổi." Hắn chỉ trên mặt đất nói. 
Chân của hắn lần trên mặt đất, lần ra một cái hố cạn, lộ ra đất không còn đen vàng lẫn đất cát lúc trước mà là đất bùn đen. 
Các thương nhân “ồ” một tiếng, nhao nhao nhìn đất đá dưới chân, một số vẫn là đất cát, một số là bùn đất, vang lên một trận ầm ĩ. 
Răng vàng khè thấy gần đủ rồi, vỗ quạt giấy vào tay. 
"Đến đây, nhìn ta nhìn ta." Hắn nói ra, đợi tầm mắt của mọi người nhìn qua, hắn cúi người dùng cây quạt vạch một đường vòng cung trên mặt đất, sau đó lại ngồi dậy chỉ hai bên trước sau: "Ở đây chính là một đường ranh giới, trong vòng này đã từng là ranh giới thành Huỳnh Sa Đạo, lửa trời thiêu làm đất biến màu, còn ở bên ngoài này thì không bị sự thiêu đốt của lửa trời nên không có gì thay đổi." 
Quả nhiên thần kỳ! Các thương nhân tràn đầy phấn khởi bắt đầu nhìn hai bên đường ranh giới này, hoặc là đá hoặc là nắm, còn có người dùng dao đào xuống, nhìn kỳ lạ như là bên trong bên ngoài đất, thỉnh thoảng có tiếng thán phục vang lên. 
Răng vàng khè cười nhạt. 
"Còn có thứ thần kỳ hơn." Hắn chợt nói thêm. 
Các thương nhân hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Răng vàng khè mở bao quần áo trên vai, bên trong có một miếng thịt khô… 
Không đợi mọi người nói ra nghi vấn, Răng vàng khè ném thịt khô vào bên trong… Bên trên miếng thịt khô này còn buộc một sợi thừng, lúc này một đầu nằm trong tay Răng vàng khè. 
Làm cái gì vậy? Răng vàng khè quay đầu cười với họ, sau đó đưa tay che miệng lại… "Này, có thịt ăn." Hắn la lớn. 
Các thương nhân giật nảy mình, Răng vàng khè liền hô ba tiếng, tiếng hô được gió thổi ra ngoài cánh đồng bát ngát, một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người… Đến từ chỗ sâu nhất trong thành Huỳnh Sa Đạo lúc trước. 
Nói là bóng người bởi vì đứng vững nhưng trên người lại có lông tóc bay bổng, bộ dạng không giống người. 
Quái vật gì vậy? Các thương nhân có chút kinh hoảng, ý cười trên mặt Răng vàng khè càng đậm. 
"Thịt khô, thịt khô này." Hắn la lớn. 
Lúc trước bóng người kia còn có chút do dự, nghe được tiếng la này, lại ngửi được mùi thịt trong gió, hắn liền chạy đến. 
Các thương nhân không khỏi khẩn trương tụ tập lại một chỗ, nhìn bóng người càng ngày càng gần, phát hiện đây thực sự là người, trên người rách rưới không biết làm y phục bằng da lông gì, tóc bết đất như cỏ khô, người khô gầy vóc dáng thấp bé… Hóa ra là đứa trẻ bảy tám tuổi. 
Đứa nhỏ này, còn không bằng ăn xin trên đường, tưởng như không phải người. 
Đây là ai? 
Các thương nhân hiện lên suy nghĩ, không phải nói xây thành Huỳnh Sa Đạo mới, thành cũ cũng không cho người tiếp cận, càng đừng đề cập tới sinh sống… Sao đứa nhỏ này từ trong đó đi ra? 
Trong khi đang suy nghĩ đứa bé kia đã như thú nhỏ tới gần… Vồ lấy miếng thịt khô kia. 
Nhưng nó vẫn chậm một bước, ngay khi nó vừa muốn tiếp cận miếng thịt khô, Răng vàng khè hất dây thừng lên, thịt khô bay lên… Nhưng cũng không trở lại trong tay hắn mà lại rơi xuống mặt đất lần nữa. 
Có thương nhân chú ý, là bên ngoài nơi Răng vàng khè vừa dùng cây quạt vẽ ra. Đứa bé kia dừng tại chỗ, tóc cỏ khô che khuất mặt nó, thân thể nó phát run, giống như đang e ngại do dự. 
"Tới bắt đi tới bắt đi, bắt được thì cho ngươi." Răng vàng khè vừa cười vừa nói, lắc lắc dây thừng. 
Thịt khô trên đất run lên, cực kỳ mê người dưới ánh mặt trời, đứa bé kia giống như hạ quyết tâm, bỗng nhiên đưa tay nhào tới… Vượt qua vạch đường kia… Móng vuốt cũng đè chặt miếng thịt khô… 
Ngay trong nháy mắt, bộp một tiếng, trước mắt mọi người hiện lên tia sáng, đồng thời vang lên tiếng đứa bé kêu thảm, đứa bé trong tầm mắt kia đã bay từ dưới đất lên… Dĩ nhiên không phải bay lên, mà là bị một sợi xích sắt vung lên, xích sắt kia trói chặt chân của nó, một đầu kia, ở trong đất vàng như không nhìn ra. 
Đứa bé bắt lấy miếng thịt khô giống như là rơi vào đầu nhọn của sóng gió, bay lên bộp một tiếng, rơi xuống bộp một tiếng, không biết xích sắt từ đâu tới, giống như biến thành cánh tay của người, chuyển động giống như đem bùn, máu, vẩy ra dưới ánh mặt trời… Các thương nhân hét ầm lên. 
Cùng với thét lên đứa bé kia rơi xuống mặt đất, toàn thân co quắp ngất đi… Trong tay còn nắm thật chặt miếng thịt khô kia. 
Cách đó không xa thợ săn nhìn thấy cảnh này đưa tay siết chặt vạt áo, tuy không có thất thố ôm nhau thét lên giống thương nhân gần đấy nhưng quỳ xuống bình bịch một tiếng, toàn thân phát run. 
Răng vàng khè xoay người, ánh mắt yên tĩnh nói: "Đây chính là roi đuổi tà ma của thành Huỳnh Sa Đạo." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.