Đại Đế Cơ

Chương 19: Mạn ngôn




Trong ánh nắng sáng ngời, Qua Xuyên đặt một tách trà xuống trước mặt Tiết Thanh, bản thân cũng ngồi xuống. 
Trà nóng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mọi thứ đều như trước. 
Qua Xuyên nói: "Điện hạ..." 
Tiết Thanh lắc đầu: "Mẹ, hãy gọi con là Thanh Tử đi. Mẹ cứ gọi con như vậy, con cảm thấy không chân thật chút nào." 
Qua Xuyên vuốt ve bả vai nàng, nước mắt lấp lóe, gật đầu: "Ừ, Thanh Tử." Gọi xong, bà hít sâu một hơi: "Mấy người kia nói thật đó. Bọn họ không hề bị điên. Mẹ biết con khó mà chấp nhận được chuyện này nên đó cũng là lý do vì sao mẹ không dám kể cho con biết. Ban đầu vốn định chờ con lớn hơn, mười tám tuổi, rồi mới nói. Ai ngờ Đốc đại nhân lại làm vậy." 
Tiết Thanh thở dài: "Đúng vậy!" 
Quá dứt khoát, làm kế hoạch của nàng bị phá hủy hết. 
Qua Xuyên vuốt tay nàng, nói: "Nhưng Thanh Tử à, đây là sự thật. Con thật sự là công chúa Bảo Chương của Đại Chu. Phụ hoàng của con là Vũ đế, mẫu hậu con là hoàng hậu. Còn Tần Đàm Công đang cầm quyền hiện tại chính là kẻ thù sát hại cha mẹ con." 
Tiết Thanh im lặng trong phút chốc, rồi nói: "Ai cũng bảo tiên đế là người anh minh uy phong, tại sao lại bị Tần Đàm Công hãm hại?" 
Qua Xuyên nói: "Tiên đế vốn rất tin tưởng Tần Đàm Công, ai ngờ hắn lại là kẻ lòng lang dạ thú. Tiên đế từng bị bệnh, lúc đi tới Thái Sơn thì phát bệnh, rồi bị Tần Đàm Công làm hại. Đây vốn không phải nảy lòng tham nhất thời mà là trăm phương ngàn kế chờ được cơ hội đó." 
Tiết Thanh nói: "Một người không thể làm được chuyện này, hẳn là có đồng đảng trong các vị cố mệnh đại thần." 
Qua Xuyên hổ thẹn, nói: "Mấy cái này ta không hiểu. Dù sao các vị quan lớn đều có tâm tư quỷ dị, không thể tin được. Lúc trước bọn ta vì bọn họ chịu không ít thiệt thòi, tổn thất không ít người." 
Tiết Thanh ôm lấy cánh tay bà, rồi tựa vào vai bà, nói: "Đúng vậy! Chỉ có những người đã dùng mạng đổi lấy mạng con là đáng tin nhất. Mạng của con chính là mạng của mẹ, tin ai cũng chẳng bằng tin chính mình." 
Qua Xuyên đưa tay vỗ về đầu nàng, không nói gì. 
Tiết Thanh nói: "Người của bên mẹ chắc không nhiều đâu nhỉ?" 
Qua Xuyên đáp: "Không nhiều lắm! Tần Đàm Công biết con còn sống nên một mặt trắng trợn bịa đặt tung tin rằng con đã chết, đưa tân đế lên ngai vàng, mặt khác thì phân bố tay chân đi truy xét khắp nơi để trừ cỏ tận gốc. Con nhìn Tông Chu thì biết, rõ là cái gì cũng có thể làm được. Chúng ta phải thật cẩn thận, không nên để lộ ra một điểm đáng khả nghi nào." 
Tiết Thanh vâng một tiếng, rồi thở dài: "Thật như đang mơ." Rồi cười: "Nếu là mơ thì tốt quá rồi." 
Nếu là mơ? Mơ xong tỉnh dậy cha mẹ vẫn còn sống, vẫn là tiểu thư lá ngọc cành vàng hay vẫn là Tiết Thanh thì tốt? Qua Xuyên không nói gì, khẽ ôm chặt lấy Tiết Thanh. Hai mẹ con nương tựa vào nhau. 
Mùi hương thoang thoảng quanh quẩn trong hơi thở. Chợt nghĩ tới điều gì đó, Qua Xuyên nói: "Thanh Tử..." 
Tiết Thanh đứng lên, nói: "Mẹ, chuyện này quá đột ngột, con cần yên lặng để suy nghĩ." 
Đây là phản ứng hợp tình hợp lý, Qua Xuyên ừ một tiếng, đứng lên nói: "Thanh Tử, ta sẽ không nói gì thêm, vì ta chẳng hiểu mấy cái đạo lý lớn lao gì..." Nhìn Tiết Thanh: "Nhưng, trong lòng ta, con sẽ không bao giờ thay đổi." 
Tiết Thanh cười, vươn tay ôm bà, rồi lại đẩy bà ra, nói: "Mẹ, con biết mà... Mẹ đi nấu cơm đi, con đói. Một ngày một đêm con chưa được ăn gì rồi." 
Vẫn giống như trước. Qua Xuyên rưng rưng nước mắt, oán trách: "Đáng đời. Ai bảo con thích gây chuyện, còn bỏ chạy cơ." Nhưng vẫn đi ra: "Con nghỉ ngơi chút đi. Ta sang bên chỗ Quách đại lão gia chưng cá cho con." Còn quay đầu lại mà trừng mắt: "Một mình ở nhà, cấm chạy nữa." 
Tiết Thanh gượng cười, nói: "Sao con dám chạy nữa... Kẻ không biết thì không sợ. Giờ đã biết rồi, con sao dám chạy ra chịu chết." 
Qua Xuyên cười đầy chua xót: "Đừng sợ, còn bọn ta nữa mà." Nói xong liền bước ra ngoài. 
Tiết Thanh đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, lắc đầu: "Có các người... Ôi chẳng đáng tin." Người thì ít, trong khi đối phương thì một mẻ lưới tóm gọn cả hoàng đế và hoàng hậu. Không biết mất bao lâu, có khi cả nửa triều đình đã về phe đó rồi. Thực lực hai bên địch ta thật quá chênh lệch. 
Tiết Thanh thở dài một hơi, nhào lên giường, ôi uất ức quá... Nhảy sông thì gặp phải Quách Tử An, đi đường thì gặp Hắc Giáp vệ, thật quá trùng hợp... Dường như ông trời đang có ý chơi ta... Quá tam ba bận. Giờ nên làm sao đây? Nhóm người Tiết mẫu ngây ngô nên dễ lừa gạt, chứ vị Đốc đại nhân kia một mạch đấu tranh cho đến nay không chỉ dựa vào mỗi vũ lực để sống sót... Thôi ngủ một giấc trước rồi tính. 
Nếu chỉ là mơ thì tốt rồi! Tiết Thanh mang theo cơ thể mỏi mệt chìm vào giấc ngủ. 
...
Trong võ đài của Quách gia, một vị võ sư ngã lăn ra đất cùng với một tiếng kêu đau đớn. Khác với vài vị võ sư ngã xuống đất ban nãy, vị này ngất luôn. 
Nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn đang đứng giữa võ trường, Quách Tử An vừa kinh hãi, lại vừa hưng phấn và khó hiểu: "Vị... vị võ sư này còn lợi hại hơn mấy người trước, sao lại bị đánh cho ngất luôn rồi?" 
Quách Hoài Xuân thì tỏ ra như đây là chuyện bình thường, không có gì là lạ, đáp: "Bởi vì đối thủ càng mạnh, hắn sẽ càng mạnh hơn..." 
Quách Tử An kinh ngạc: "Vị thúc thúc này vẫn chưa dốc hết sức sao?" 
Quách Hoài Xuân liếc hắn một cái: "Hiện giờ vẫn chưa." 
Quách Tử An òa một tiếng, kích động nhìn người đàn ông đứng giữa võ trường. Đây mới là cao thủ. Đánh chính xác, mỗi một chiêu một thức đều nhắm thẳng vào chỗ yếu... Giống như ba quyền mà Tiết Thanh đánh bọn họ lúc trước... Từ ngày đó, hắn thường hồi tưởng các quyền mà Tiết Thanh đánh ra cùng với thân pháp của hắn, rồi lén diễn tập nhiều lần. Càng diễn tập, hắn càng khiếp sợ, bởi hắn nhận ra hắn không thể tìm được cách né tránh. 
Nếu như là Tiết Thanh thì nàng có thể cùng người đàn ông này đối chiến được mấy hiệp? 
Tiết Thanh... Trước mắt Quách Tử An hiện ra hình ảnh một cô gái nằm nghỉ trên tảng đá ven sông. Dưới ánh mặt trời nóng nực, hắn bỗng rùng mình, rồi mặt đỏ bừng lên. 
Lúc này ở giữa sân, Đốc cũng nhíu mày, nhìn đám võ sư nằm bò dưới đất. Không thể nào, những tên võ sư này tuy không tệ, nhưng so với Hắc Giáp vệ, bọn họ chỉ là lũ con nít... Đệ tử của con nít sao có thể đánh thắng người lớn? 
Tiết Thanh này... Thật sự có thiên phú dị bẩm? Dị bẩm như vậy sao? 
"Tiết Thanh, quả nhiên không hề tầm thường." 
Trở lại thư phòng, cho đám người hầu lui ra, khi chỉ còn Quách Hoài Xuân và Qua Xuyên mới có thể thoải mái mà nói chuyện. 
Quách Hoài Xuân thở dài nói: "Ta vốn không cho là nó có thể thành thủ khoa nhưng thực sự nó tự làm bài..." Còn tưởng chỉ là kẻ thích khoác lác. 
Qua Xuyên nói: "Con bé vốn trí tuệ, có gì mà kỳ quái. Hơn nữa con bé chăm chỉ như thế nào, làm sao ngươi biết được. Rõ ràng là cầm đuốc soi đêm, sách không rời tay..." 
Sách không rời tay mà còn rảnh rỗi kéo học sinh cả thành đi gây chuyện, còn có lúc nhàn rỗi lén đưa tì nữ tới kinh thành... Quách Hoài Xuân cười gượng vài tiếng. 
Qua Xuyên lại nhìn sang Đốc, kể chuyện Tiết Thanh hỏi mình coi có phải bọn họ bị bệnh hay không, rồi lau nước mắt nói: "Đâu phải tỉnh táo gì đâu, rõ là quá khiếp sợ, không thể tin được... Vừa rồi còn không ngừng nói chắc là mình đang mơ." 
Thì ra là thế. Đốc gật đầu, tỏ ra thoải mái: "Chuyện này quá đột ngột, lẽ ra ta nên từ từ nói với ngài ấy." 
Qua Xuyên gật đầu, có phần tủi thân: "Đúng vậy! Con bé vốn nhát gan, tuổi cũng không lớn, đột nhiên nghe vậy sao chấp nhận được. Lúc đại nhân nói ra, ta còn sợ hãi nữa mà." 
Đốc nói với vẻ xin lỗi: "Là lỗi của ta! Ta coi ngài ấy là người như ta, mà quên ngài vẫn chỉ là một đứa trẻ." 
Bên cạnh, Quách Hoài Xuân không nói gì, vẻ mặt khá quái lạ. Còn quên mất nó chỉ là một đứa trẻ. Mà lời trẻ con thì không nên tin, thế mới bị lừa mà không hay biết gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.