Đại Đế Cơ

Chương 182: Loạn ngôn




Tết đã qua từ lâu, tiểu hoàng đế ngồi trên điện Đại Khánh ngọ nguậy không yên.
Gật gà gật gù vì vẫn còn sớm, thái giám bên cạnh đưa tay chọt chọt vai nhắc nhở tiểu hoàng đế.
“Bên ngoài đang đốt pháo.” Tiểu hoàng đế không nhịn được thấp giọng nói với thái giám: “Hôm nay là tết gì vậy?” 
Trẻ con trong thiên hạ giống nhau cả, đều thích kiểu náo nhiệt này… Thái giám thấp giọng nói: “Bệ hạ hãy lắng nghe thật kỹ thì sẽ biết hôm nay là tết gì.”
Lời vừa nói xong, trong triều đường liền vang lên âm thanh vút cao.
“Tống đại nhân đừng có mà không tin, nếu ngài chết thì kinh thành sẽ náo nhiệt hơn thế này nhiều, pháo ném thì có là gì, còn đốt pháo hoa nữa cơ.” 
Đốt pháo hoa sao? Tiểu hoàng đế ngồi thẳng người dậy mở to mắt nhìn vào trong triều đường, không nhìn rõ là ai nói câu này, vì hai người đang đánh nhau.
Hai viên quan mặc áo bào màu đỏ đang đánh nhau, giật mũ, tóm râu của nhau, những viên quan khác thì có người tiến lên ngăn cản, có người đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, còn có người vẻ mặt cứng đờ…
“Vu Thành! Tống Nguyên! Còn ra thể thống gì nữa!” 
Hai người vẫn chưa đánh được bao lâu thì bị ngự sử trung thừa quát mắng tách nhau ra.
“Ta chết hay không cũng không sao, còn nếu ngươi chết thì ta sẽ đốt pháo hoa cho ngươi.” Tống Nguyên nhặt mũ lên hung dữ nói.
“Đến đây, đến đây, ngươi đến đưa ta vào lao ngục rồi dùng cực hình với ta đi.” Viên quan đối diện hơn năm mươi tuổi, bím tóc xõa tung, nói rồi quỳ xuống trước mặt tiểu hoàng đế khóc to: “Đại Chu ta vậy mà lại có ngày hôm nay, quan lại triều đình bị giết, cả kinh thành người người chúc mừng như đón tết. Chúng thần còn mặt mũi nào mà đi gặp bách tính đi gặp liệt tổ liệt tông nữa, thà chết đi còn hơn.” 
Nói xong ôm mũ quan định đâm đầu vào cột, may mà mọi người đều dự đoán được nên đã sớm phòng bị, xông lên ngăn lại.
Vương Liệt Dương than thở: “Thần có tội, thần có tội.”
Tần Đàm Công lắc đầu nói: “Có tội hay vô tội vẫn không thể dựa vào lời nói được.” 
Trần Thịnh nói: “Chuyện này ta cho rằng vẫn phải điều tra nghiêm ngặt, không thể chiều theo ý dân.”
Đây là câu thứ hai Trần Thịnh nói sau khi thượng triều, câu đầu tiên đại ý là thần ở trong nhà bị tiếng pháo nổ làm cho kinh hoàng, lo cho bệ hạ nên đến thượng triều.
Tiếng ồn trong triều đường dần lắng xuống, tất cả ánh mắt đều rơi trên người Trần Thịnh. 
“Trần tướng gia nói đúng.” Tống Nguyên nói.
Tưởng Hiển nói: “Trần tướng gia, chuyện này không ai nói là không điều tra cả.” Vẻ mặt hờ hững: “Lúc này ngoài cửa hình bộ có không dưới mấy chục người tự xưng là hung thủ muốn vào ngục đấy.”
Tống Nguyên cười hờ hững nói: “Đại học sĩ không cần lo lắng, hình bộ chúng tôi tuy mất đi Đoàn Sơn nhưng vẫn có thể lo nổi mấy chục nghi phạm.” 
Đằng kia có viên quan cười như không cười: “Vậy thì chỉ sợ vất vả cho Tống đại nhân rồi, kẻ thù của Đoàn đại nhân không chỉ có mấy chục người thôi đâu.”
Trần Thịnh nhấc tay ra hiệu, nói: “Không thể vì Đoàn Sơn tàn độc khiến dân oán hận mà làm qua loa được.”
Tống Nguyên lập tức đáp lời: “Đúng!” 
Trần Thịnh nói: “Ai cho rằng Đoàn Sơn thẩm án bất công, còn oan bất bình, có thể đến kiện, quan phủ sẽ tra, việc này với việc điều tra hung thủ giết Đoàn Sơn là hai chuyện khác nhau.”
Tống Nguyên gật đầu nói: “Đúng!” Lại cao giọng hơn: “Không đúng!”
Có viên quan không nhịn được bật cười thành tiếng, triều đường vang lên tiếng xầm xì nho nhỏ. 
“Trần tướng gia, hiện đang nói đến vụ án điều tra hung thủ giết Đoàn Sơn.” Tống Nguyên phẫn nộ nói.
Trần Thịnh nói: “Không sai, là đang nói vụ án Đoàn Sơn, Đoàn Sơn bị giết nhất định phải điều tra. Không thể vì dân ý nói hắn là người xấu chết là đáng đời mà bỏ qua được, cho dù hắn có sai thì còn có quan phủ còn có pháp luật xử trị, kẻ giết hắn vẫn là hung thủ, nhưng mà…” Hắn nhìn về phía viên quan vẫn còn đang ngồi dưới đất lau nước mắt: “Cũng phải vỗ về dân ý, chứ không phải cưỡng bức áp chế, sáng nay Ngũ Thành Binh Mã tư đã ngăn cấm bách tính đốt pháo.” Hắn lắc lắc đầu: “Như vậy là thật sự lấy dân chúng làm gốc?”
Viên quan đang ngồi dưới đất bỗng một lần nữa kêu gào nói mình vô dụng không bù đắp được cho bệ hạ, hổ thẹn với sự gửi gắm của tiên đế… 
Trần Thịnh nói: “Vậy nên làm theo dân ý, bọn họ oán hận đối với Đoàn Sơn thì hãy để họ kêu oan, oan thật hay oan giả thì hỏi rõ ràng là được. Đây cũng là trả lại công bằng cho Đoàn đại nhân.”
Vương Liệt Dương cười rồi lại dừng lại, nói: “Trần tướng gia nói chí phải.”
Hắn vừa mở miệng thì hơn nửa quan lại trong triều đường phụ họa theo, viên quan ngồi dưới đất cũng không khóc nữa. 
Tống Nguyên nói: “Công bằng gì chứ, Đoàn Sơn đã chết không có đối chứng, không phải các người nói là được!”
Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Vậy hình bộ các người tra đi, các người nói sao nghe vậy, được không?”
Tống Nguyên sững người, chớp chớp mắt. 
Tần Đàm Công nói: “Được.”
Tống Nguyên phẩy tay áo lùi về đứng trong hàng: “Đây vốn dĩ là việc của hình bộ chúng thần.”
Trần Thịnh không ngó ngàng đến hắn, thi lễ với tiểu hoàng đế: “Xin bệ hạ ân chuẩn cho hình bộ điều tra hung án Đoàn Sơn.” 
Vừa rồi Tần Đàm Công đã nói được rồi, tiểu hoàng đế ngồi thẳng người dậy gật đầu: “Chuẩn.”

Cung tiễn hoàng đế, Vương Liệt Dương, Trần Thịnh, Tần Đàm Công cùng với Lư Diêm đến Nghị Chính điện tiếp tục bàn bạc quốc sự, nhìn bốn thân hình không cùng tuổi tác chậm rãi bước đi, những viên quan đi trên đường có hơi cảm thán. 
“Mấy năm rồi không thấy cảnh bốn người đi cùng nhau.”
“Trần tướng gia như nắng hạ gặp mưa rào vậy.”
“Đây là gặp được chuyện hỉ gì sao?” 
“Đoàn Sơn chết coi như là hỉ sự nhỉ.”
Có tiếng cười vang lên, Đoàn Sơn chết đối với bọn họ đúng là chuyện vui. Tuy rất nhiều quan lại mặc áo quan cấp bậc cao hơn Đoàn Sơn nhưng bị Đoàn Sơn nhìn thêm một cái thì vẫn không kìm được cơn rét lạnh. Thủ đoạn của Đoàn Sơn quá đáng sợ, mọi người làm quan nhiều năm cũng đều có vài điểm yếu, có rất nhiều chuyện bản thân mình đã quên nhưng Đoàn Sơn đều có thể khiến họ nhớ lại.
Dù là quyền quý hay là hoàng thân, chỉ cần rơi vào tay hắn, trong mắt hắn đều không phải là người, chưa bao giờ nghĩ đến tương lai hay người thân của mình liệu có bị báo thù hay không. Hắn cũng không có người thân, loại người không sợ hãi hay kiêng dè gì này là đáng sợ nhất. 
“Nhưng mà rốt cuộc tại sao Đoàn Sơn lại chết vậy?”
Đêm qua chuyện xảy ra quá đột ngột, kinh thành lập tức giới nghiêm, rất nhiều người nhận được tin một cách đứt quãng, rồi lại vội vàng lên triều, không rõ tình hình cụ thể, nhìn tình hình bây giờ thì là do kẻ thù báo thù?
“Tưởng đại nhân đang ở đây này.” Có người chỉ ra, thế là đều vây quanh lại. 
“Bọn ta cũng không nhìn thấy, mọi người đều ở trong phòng uống rượu làm thơ, đột nhiên nghe tin Đoàn Sơn bị giết.” Tưởng Hiển nói.
“Đúng vậy, sau khi giết xong còn bị ngụy trang thành còn sống, không ai phát hiện ra.” Một viên quan khác nói: “Ngỗ tác hình bộ nói, khi phát hiện ra thì đã chết được gần một canh giờ.”
“Nếu phát hiện trễ một chút nữa thì bài thơ của Tiết Thanh đã làm xong rồi.” Lại có một viên quan nói, vẻ mặt có hơi tiếc nuối: “Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, câu mở đầu này rất hay.” 
Làm thơ sao? Đám quan xung quanh vừa tò mò vừa khó hiểu không biết chuyện gì, liền có người kể lại chuyện tại sao Tưởng Hiển lại xuất hiện ở Thính Vũ lâu vào đêm qua.
Tiết Thanh thì không ai xa lạ, đứng đầu cuộc thi quân tử, cao đồ của Thanh Hà tiên sinh, lại có xích mích với Tần Mai, còn các thiếu niên phủ Trường An tuy vừa mới đến nhưng cũng danh chấn kinh thành chỉ nhờ một trận túc cầu, tên tuổi ngang với thái tử Tây Lương.
“Tiết Thanh đó đang làm thơ sao?” Một viên quan bỗng hỏi. 
“Đúng vậy, Tiết Thanh rất có tài làm thơ nên mọi người muốn thử hắn.” Viên quan kể chuyện cười nói.
“Tiết Thanh đó đang làm thơ à.” Viên quan đó lại nói, ngữ khí có hơi khác thường.
“Hắn làm thơ thì sao?” Viên quan kể chuyện không vui cau mày hỏi. 
Viên quan kia hơi do dự, nói: “Trước đó hắn làm thơ cho Tông Chu, cũng làm thơ cho Liêu Thừa, không ngờ lúc Đoàn Sơn chết hắn cũng đang làm thơ.”
Vậy thì sao chứ? Đám quan chau mày, lập tức phản ứng lại, Tông Chu và Đoàn Sơn đều đã chết, Liêu Thừa bị nhốt trong đại lao cũng đồng nghĩa với chết rồi…
“Chớ có nói bậy.” Tưởng Hiển nói: “Chuyện không chút liên quan.” 
Đám quan đều vội bật cười, xôn xao gật đầu nói phải.
“Hôm đó có rất nhiều người làm thơ ở Thính Vũ lâu.” Có người cười nói.
“Mọi người đều đang làm việc, Đoàn Sơn chết, kinh thành không yên ổn.” Tưởng Hiển nói rồi bỏ đi trước. 
Đám quan tiễn hắn đi, sau đó lại ngẩng đầu đối mắt nhìn nhau.
Thiên hạ này có rất nhiều người làm thơ, mỗi ngày cũng có rất nhiều bài thơ ra đời. Nhưng một người hễ làm thơ là xảy ra án mạng thì lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là trùng hợp, lần thứ ba thì là rất trùng hợp.
“Lần sau mà Tiết Thanh này làm thơ nữa là mọi người phải cẩn thận đó.” Một viên quan thấp giọng cười nói. 

Lúc Trần Thịnh hạ triều về, trước cửa đã có rất nhiều xe ngựa đang đợi, so với sự lạnh lùng ở trước cửa thì cảnh tượng náo nhiệt chen chúc đến nỗi phu xe của Trần Thịnh còn tưởng mình đi nhầm nơi.
Chen qua một con đường mới vào được cửa, Trần Thịnh chỉ dặn dò môn phòng chuẩn bị đủ trà nước mà không tiếp kiến đám quan này. Đám quan đến thăm cũng không vì vậy mà thất vọng, mọi người đến đây cũng không phải nhất định phải gặp được Trần Thịnh, chỉ là để thể hiện thái độ, ngồi trong môn phòng uống trà nói cười, đây cũng là giữ thể diện đối với Trần tướng gia. 
Đương nhiên không phải ai cũng không được gặp, có một vài người không cần phải bẩm báo mà đã đi thẳng vào, ví dụ như đám môn sinh thân cận của Trần Thịnh là Khúc Bạch. Mọi người cũng không lấy làm lạ nhưng cho đến khi lại có mấy người nữa bước xuống khỏi xe ngựa cũng đi thẳng vào, Khang Đại và Thanh Hà tiên sinh thì mọi người đều biết, tầm mắt rơi trên người thiếu niên đứng sau lưng họ.
“Kia là ai vậy?”
“Mang theo tử tôn đến bái kiến? Không đúng lúc gì hết.” 
“A, đó là Tiết Thanh.”
Nghe thấy cái tên Tiết Thanh thì những người ngồi trong môn phòng liền xáo động, xôn xao đứng dậy nhìn ra ngoài. Thiếu niên ấy đứng sau lưng Khang Đại và Thanh Hà tiên sinh trong sắc chiều, trông vừa gầy gò vừa xanh xao.
“Tiểu tử này thật là may mắn, bái Thanh Hà tiên sinh làm sư phụ nhập môn, lại đứng đầu kỳ thi quân tử, vào làm môn hạ của Tưởng Hiển, cũng được Trần tướng gia tán thưởng.” 
“Ngày đầu tiên vào triều mà Tướng gia đã gặp hắn?”
“Tối hôm qua hắn cũng ở Thính Vũ lâu, chắc là để hỏi tình hình tối hôm qua đó.”
“Ta xem qua thơ và tranh của hắn rồi, quả thật không tầm thường.” 
“Hàn đại nhân tán thưởng như vậy, có dám bảo hắn làm một bài thơ cho ngài xem thử?”
Lời vừa nói ra thì trong môn phòng vang lên tiếng cười nhưng cũng có rất nhiều người không hiểu: “Là sao?”
“Tiết Thanh này không thường làm thơ nhưng mỗi lần làm đều rất náo nhiệt. Các người quên rồi sao, khi Tông Chu, Liêu Thừa xảy ra chuyện và Đoàn Sơn thì mới tối hôm qua thôi, hắn cũng đang làm thơ…” 
“Ha! Lại có chuyện như vậy sao? Đúng là…”
Môn phòng vang lên tiếng bàn luận sôi nổi.
Chuyện xảy ra ở đây sau đó sẽ có quản sự sắp xếp lượm lặt những ý chính rồi kể lại cho Trần Thịnh nghe, thế nhưng bây giờ mọi người không đi quấy rầy bên phía Trần Thịnh. 
Trong thư phòng có tiếng nói kích động khó che giấu của Khúc Bạch.
“Thầy có thể hồi triều thật là tốt quá.”
“Hôm nay cũng chỉ có thầy mới có thể phá được cục diện của Vương tướng gia và Tần Đàm Công.” 
“Bên phía hình bộ thầy cứ yên tâm, có thầy ở triều đường thì mọi người sẽ theo sát.”
Trần Thịnh gật đầu, nói: “Đoàn Sơn đã chết, hắn chết thế nào mọi người đều đã không quan tâm nữa rồi. Vương Liệt Dương và Tần Đàm Công sẽ chỉ tính kế xem làm thế nào để tư lợi từ các phía, triều đường chắc hẳn sẽ bị quấy rối, triều đình không qua được sự giày vò tổn thương nguyên khí như vậy đâu.”
Khúc Bạch khom người đáp vâng. 
Trần Thịnh nói: “Ngươi tạm thời đi đi.”
Khúc Bạch dạ rồi cáo lui, đi đến trước cửa thì nghe Trần Thịnh nói: “Gọi Tiết Thanh vào đây.”
Lão bộc đứng đợi bên cạnh liền đi ra theo đến phòng kế bên mời. 
Xuyên qua cửa sổ đang mở có thể nhìn thấy Khang Đại và Thanh Hà tiên sinh đang ngồi nói chuyện, thiếu niên kia đang đứng sau lưng Thanh Hà tiên sinh.
Đây chính là Tiết Thanh, Khúc Bạch nhìn thiếu niên này. Tuy lần đầu gặp mặt nhưng tên thì đã rất quen. Hắn cũng biết Trần Thịnh rất thích người thiếu niên này, gọi hắn ta đến là muốn hỏi chuyện Thính Vũ lâu, chỉ là… Khúc Bạch dừng bước, sao thầy lại gọi hắn ta trước mà không phải là Khang Đại và Thanh Hà tiên sinh?
… 
“Con đi đi, Tướng gia hỏi gì thì nói đó.” Thanh Hà tiên sinh nhìn Tiết Thanh nói: “Nhìn thấy gì thì nói đó.”
Tiết Thanh đáp vâng.
Khang Đại cười nói: “Nó có thể nhìn thấy cái gì chứ, nó bị bọn ta giam ở trong phòng làm thơ, đâu có nhìn thấy gì.” 
Thanh Hà tiên sinh nhìn Tiết Thanh một cái, không nói gì, Tiết Thanh cười cười nói: “Vậy con qua đó trước.” Đi theo lão bộc ra ngoài.
Khang Đại ngồi trên ghế khẽ than thở: “Nguy hiểm quá.”
Thanh Hà tiên sinh nhìn hắn nói: “Vậy rốt cuộc Đoàn Sơn có chuyện gì?” Y không thượng triều, cũng không tiện đến tìm Khang Đại hỏi thăm, mãi đến giờ mới có cơ hội hỏi. 
Khang Đại đè thấp giọng nói: “Tối hôm qua tên Đoàn Sơn đó đang nhìn trộm bọn ta, thời gian này hắn đều đang theo dõi Thanh Tử thiếu gia.”
Thanh Hà tiên sinh cau mày nói: “Chuyện này sao không nói ta biết? Tiết Thanh có biết không?”
Khang Đại cười mà như không cười: “Ngươi yên tâm, bọn ta đều tự biết ứng phó, Thanh Tử thiếu gia cũng biết, Đoàn Sơn chỉ là muốn tìm cơ hội bắt Thanh Tử thiếu gia để nhi tử của Tần Đàm Công được hả giận thôi, làm gì có chuyện dễ như vậy chứ.” 
Thanh Hà tiên sinh nhìn hắn nói: “Lúc Đoàn Sơn bị giết, nó đang làm gì?”
Khang Đại cau mày: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nó đang làm thơ, cùng với bọn ta, Tưởng Hiển làm chứng.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Lúc nào cũng ở cùng nhau?” 
Khang Đại nói: “Lúc đi nhà xí thì không.” Câu này không kính lễ nhưng tại Thanh Hà tiên sinh hỏi mà.
Thanh Hà tiên sinh nói: “Đi nhà xí bao lâu?”
Khang Đại giận dữ đứng dậy, đè thấp giọng nói: “Ngươi có ý gì?” 

Trần Thịnh nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, chần chừ giây lát, nói: “Khang Đại nói lúc đó Đoàn Sơn đang theo dõi các ngươi?”
Tiết Thanh gật đầu đáp vâng. 
Trần Thịnh nói: “Vậy Đoàn Sơn là do ai giết ngươi biết chứ?” Ngũ Đố quân tuy không vào kinh nhưng những người này xuất quỷ nhập thần, chắc hẳn cũng đang bảo vệ nàng.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Biết, là ta.”
Trần Thịnh gật đầu: “Biết thì tốt… hả?” 
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt.

“Thất Nương!” 
Giọng nói của Tác Thịnh Huyền vang lên trong phòng rồi lại lập tức đè xuống, Tần Mai đang dựa vào đầu giường, mắt sáng lấp lánh.
“Bên ngoài đều đang nói Tiết Thanh làm thơ có thể giết người.”
Tần Mai dựa vào giường khẽ rung chân, nghe thấy cũng không ngước mắt lên mà nói: “Còn phải phân chia thủ đoạn gì nữa, giết người là giết người, không lẽ lúc hắn giết ta thì là đi dạo phố có thể giết người sao?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.