Đại Đế Cơ

Chương 177: Vào tửu lâu




Kinh thành có rất nhiều tửu lâu, chỉ trên một con đường này thôi mà có biết bao nhiêu là tửu lâu lớn nhỏ san sát nối tiếp nhau.
Sở Minh Huy đợi thiếu niên đi vào một gian tửu lâu, không nhịn được mà nhìn khắp bốn phía, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Quán cao như vậy a, đứng trên nóc có thế nhìn thấy hoàng cung sao?" 
"Chỗ bày trí bình phong kia là Ngọc Chi phường, tổ phụ của ta có một chiếc mừng năm mới vừa mới lấy ra..."
"Bình phong đã là gì, ngươi nhìn tranh chữ bên kia kìa..."
Rốt cuộc thiên hạ chỉ có một kinh thành thôi, các thiếu niên đã nhìn qua rất nhiều bức tranh nhưng chất liệu xa hoa mỹ lệ như thế này thật sự chưa từng thấy qua. 
Trương Song Đồng không vui nói: "Chú ý hình tượng, đừng có giống như nông dân vừa mới vào thành như vậy, để cho người của Tưởng gia chê cười", dứt lời nhìn lại thì thấy đám người phía trước Tưởng Triệu Tử đã hết ngó trái rồi nhìn phải loạn hết cả lên.
Tưởng Triệu Tử nghe thấy, quay đầu lại cười một tiếng: "Ta cũng là lần đầu đến Thính Vũ lâu thôi".
Tưởng gia con cháu đông đúc, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra ngoài sống phóng túng, tửu lâu đứng hạng nhất nhì như Thính Tửu lâu này, lấy địa vị của hắn trong nhà mà xét thì chính là chưa đến lượt. 
"Ta lần này là nhờ vào phúc phận của mọi người", hắn hưng phấn lại ngượng ngùng cười một tiếng.
Trương Song Đồng gật đầu vỗ vỗ vai hắn: "Đứng khách khí, chúng ta chính là những người có phúc khí mà".
Tưởng Triệu Tử cười ha ha, lại hâm mộ nói: "Thanh Tử thiếu gia cùng Yên Tử thiếu gia đã từng đến nơi này?" 
Phía trước, Tiết Thanh cùng Bùi Yên Tư vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, đối với mọi thứ xung quanh, hai người cũng không hề liếc mắt nhìn.
Trương Song Đồng lần nữa vỗ vai Tưởng Triệu Tử nói: "Không, bọn họ chưa từng tới nhưng bọn họ không phải là người nên không cần so sánh cùng bọn họ làm gì".
Tưởng Triệu Tử không nhịn được mà cười lớn, ở trong tửu lâu yên tĩnh khiến người khác chú ý. 
Trên lầu hai có mấy người nam nhân lớn tuổi đang đi qua nghe tiếng liền nhìn sang, trong đó có Tưởng Hiển, Khang Đại, Tưởng Triệu Tử vội vàng cúi đầu.
Tiết Thanh đến trước mặt mấy nam nhân kia thi lễ: "Lão sư, Tế Tửu đại nhân", các thiếu niên trong nhóm đang đứng ở hành lang cũng vội vàng thi lễ.
Các thiếu niên của Tưởng gia hôm nay có thể ở đây mở tiệc chiêu đãi các thiếu niên của Trường An phủ là do nhận được sự cho phép của Tưởng Hiển, Tưởng Hiển hôm nay lại đúng lúc cùng một vài quan viên tới nơi này ngồi một chút, nếu không, chỉ dựa vào thân phận các thiếu niên của Tưởng gia còn lâu mới được vào. Mặc dù bề ngoài lấy lý do là tiệc gia đình nhưng chính là tỏ thái độ của triều đình đối với các thiếu niên thi đấu xúc cúc của Trường An phủ. 
Khang Đại cười nói: "Mặc dù thắng trận xúc cúc cũng là một chuyện vui",  vẻ mặt lại nghiêm túc: "Nhưng sự nghiệp học vấn tinh thâm do ở sự cần mẫn, bị bỏ phế là do ở chỗ ham vui, các ngươi đừng quên mình là người đọc sách, không thể sa đà vui đùa quá trớn".
Đám người Tiết Thanh lần nữa thi lễ lên tiếng đáp vâng.
Tưởng Hiển nói: "Đi chơi đi". 
Các thiếu niên vui mừng cúi đầu, bước chân hỗn độn xoay người hướng bên kia rời đi, nghe được nhóm người Tưởng Hiển ở phía sau nói chuyện.
"Đây là nhóm thiếu niên anh tài chơi xúc cúc vào ngày hôm đó sao?"
"Xúc cúc mà thôi, đâu hẳn là anh tài". 
"Người kia chính là Tiết Thanh? Môn sinh giỏi của Tưởng đại nhân, cao đồ của Thanh Hà tiên sinh, Khang đại nhân ở Quốc Tử Giám phải chiếu cố nhiều hơn nhé".
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên".
"Nghe nói Tiết Thanh này giỏi về làm thơ, lát nữa mời hắn tới ngồi một chút". 
Các thiếu niên tràn vào một gian ghế lô, đóng cửa lại ngăn cách với câu nói sau cùng kia.
Trương Song Đồng vỗ tay nói: "Tốt lắm, tối nay chúng ta có thể yên tâm tự tại sống phóng túng rồi, các đại nhân bên kia liền giao hết cho Tiết Thanh".
Các thiếu niên cũng cười lên. 
"Cùng các đại nhân ăn cơm thì rất là phiền phức", Sở Minh Huy nói, tùy tiện ngồi xuống một chỗ: "Còn không bằng chúng ta đi ăn vặt ven đường, thoải mái ngoạm một miếng thịt to, uống một ngụm rượu lớn".
Tiết Thanh cũng ngồi xuống, nói: "Ăn ở ven đường có niềm vui của ăn ở ven đường, phiền toái nơi này cũng có niềm vui của phiền toán, đều nên nếm thử chứ sao".
Vừa dứt lời cửa bị kéo ra, rượu và thức ăn nối tiếp nhau đưa lên, còn có mấy cô gái ôm nhạc cụ ngồi ở bức bình phong trong phòng, khí cụ tinh mỹ, thức ăn hoa lệ, mỹ nữ kiều mị nhất thời khiến cho bên trong phòng trở nên đẹp mắt. 
Sở Minh Huy nhìn một cảnh trước mắt, bao oán trách tan thành mây khói, vỗ tay nói: "Tam Lang nói đúng".
Tham dự đều là các thiếu niên, mặc dù có các trưởng bối đại nhân cũng đều đang ở trong tửu lâu. Nhưng dù sao cũng không ngồi cùng nhau, trong này ngăn cách với bên ngoài chính là thế giới của mình, người trẻ tuổi rất nhanh liền nâng cạn chén, ăn uống cười đùa từng đợt không dứt.
Một chút tiếng động cũng không lọt ra bên ngoài, hành lang tĩnh lặng. 
Thính Vũ lâu có kết cấu vuông vức, bốn lầu cũng vây ra một cái giếng trời, tiết tháng hai sân vườn sắc màu rực rỡ, tâm tình con người cũng nồng đượm giống như xuân hạ. Lúc này một người đang đứng ở phía sau bụi hoa lục trúc, tay nắm chén rượu dường như đang ngắm cảnh nhưng tầm mắt của hắn xuyên qua khe hở của mấy cành lá, nhìn chằm chằm về phía lầu hai.
Không biết qua bao nhiêu lâu, cửa một gian phòng mở, một nam nhân trung niên bước từ phía trong ra, khuôn mặt tươi cười nhìn vào trong cửa phòng mới mở nói điều gì đó, đi tới cầu thang thì dừng lại, đứng ở hành lang gọi một người hầu bàn đến nói mấy câu. Người hầu bàn rất nhanh liền đi đến một gian phòng khác, một lát sau liền dẫn theo một người thiếu niên đi ra, kéo theo sau là một trận xôn xao của các thiếu niên ở trong phòng.
"Người vừa rời đi mang giày hoa, mặc áo lông chồn, bước vào gác tím, khoác dãy lụa hồng, trông thật phong lưu..." 
Tiếng hát sai nhịp to nhỏ dọa người, may mà cửa kịp đóng lại, ngăn cách tiếng ồn.
Người hầu bàn chỉ về phía cầu thang bên kia, thiếu niên áo xanh nhìn sang người hầu bàn gật đầu, đi về phía bên kia, rất nhanh đã đứng trước mặt người trung niên kia. Thiếu niên thi lễ, người trung niên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện, có một người hầu bàn vội vàng đi qua khi bọn họ bước xuống lầu.
Người hầu bàn xuống lầu đi tới sân vườn, dâng lên một bầu rượu. 
"Đoàn đại nhân, Tưởng Hiển kia muốn Tiết Thanh tới làm thơ, Khang Đại đi ra ngoài gọi hắn, đang dặn dò Tiết Thanh không nên nói lung tung", hắn thấp giọng nói.
Đoàn Sơn ừ một tiếng, kín đáo nấp ở bên trong hoa lá cây cối sum sê, tầm mắt nhìn về phía hai người đang dựa vào lan can nói chuyện, không bỏ sót một biểu cảm nào trên khuôn mặt bọn họ.
Tế Tửu đại nhân Quốc Tử Giám nghiêm khắc lại hòa nhã, thiếu niên giám sinh kính trọng lại thành khẩn, bọn họ nói chuyện với nhau mấy câu, Tế Tửu đại nhân gật đầu vê râu xoay người nhưng không cất bước, cả người nhích gần về phía lan can, tay khẽ giơ lên, cơ thể vốn thẳng tắp khẽ cong lại... 
Hai mắt Đoàn Sơn nhíu lại, ừm...
Tiết Thanh đưa tay vịn chặt cánh tay của Khang Đại.
"Đại nhân", nàng nói, tay dùng sức: "Mời ngài" 
Nhất thời thất thố rồi, làm gì có đại nhân nào để cho giám sinh đi trước, Khang Đại kịp phản ứng vỗ vỗ cánh tay của nàng, cười ha ha nói: "Không có gì, không có gì, ta đây tửu lượng vẫn tốt, không cần phải đỡ", mặc dù bên cạnh không có ai, hắn vẫn rất cẩn thận.
Tiết Thanh buông tay ra, lùi về phía sau một bước, nói nhỏ: "Có người, Đoàn Sơn ở dưới lầu, không nên nhìn, cứ đi thôi".
Vẻ mặt Khang Đại nghiêm nghị mấy phần, ngoắc tay ý bảo Tiết Thanh tiến lên, đại nhân cùng học sinh nói chuyện to nhỏ hai ba câu cũng rất bình thường. 
Hắn thấp giọng nói: "Nói đến Đoàn Sơn, người lần trước nói hắn theo dõi người, quả nhiên là tra từ Tần tiểu công gia một số chuyện...", vừa nói vừa cất bước, Tiết Thanh ừ một tiếng, gật đầu: "Đại nhân nói rất đúng", ở phía sau đuổi theo một bước.
Hai người rời khỏi lan can, Tiết Thanh nghe Khang Đại quay đầu lại thấp giọng nói:
"Có chuyện ta muốn nói với người, trước đó vài ngày, hắn đến cả người hầu bàn ở quán trọ cùng Tần Mai đi mua đồ dùng đọc sách cũng bắt đi... Thật là quá tàn bạo, bắt loạn một hồi, chủ quán kia cả đời ở trong thành, có thể là thích khách sao?" 
Tiết Thanh bước một bước, ừ một tiếng...
Nàng quay đầu nhìn về phía lầu dưới, tầm mắt nhìn về một hướng trong sân vườn.
Bụi hoa lục trúc lay động, nhìn xuyên qua khe hở loang lổ có một người đàn ông đang xoay người cất bước. 
Hắn hôm nay không thể đi ra khỏi Thính Vũ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.