Đại Đế Cơ

Chương 172: Náo nhiệt




Tác Thịnh Huyền và Tiết Thanh cùng dẫn người của mình rời khỏi Vương gia, làm cho yến tiệc còn chưa bắt đầu đã trở nên xôn xao.
Một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp đi tới. Tuy trời rét lạnh, các nàng lại mặc những y phục mùa xuân diễm lệ. Các nàng ôm các loại nhạc cụ trong tay. Mặc trang phục như thế này mà đi tới chỗ khách nam thì chắc chắn không phải nữ tử khuê các bình thường.
Khác với những người tự ôm nhạc cụ hay để tiểu tỳ ôm cho, Xuân Hiểu vẫn đeo cổ cầm trên lưng của mình như trước, thả lỏng tay bước đi. Chỉ là khuôn mặt khá căng thẳng. 
"Lần đầu Xuân Hiểu tới Vương gia, khẩn trương phết nhỉ." Một tỷ muội cười hì hì.
Xuân Hiểu cười: "Nghe nói nhiều người lắm."
Mấy tỷ muội cười khanh khách với nhau: "Xuân Hiểu còn sợ gặp nhiều người, chẳng phải năm ngoái đến kinh thành rồi ư." Cười hì hì, dáng người lắc lư như hoa xuân nở rộ. 
Đám tôi tớ bên đường nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
Xuân Hiểu cũng cười theo, không nói gì. Nàng đâu có sợ gặp người, lúc tới không sợ, giờ cũng không sợ. Chẳng qua hôm nay có một người... Tiết Thanh cũng sẽ ở đây.
Yến tiệc ở Vương gia dù là chuyện vui chơi của đám hậu sinh vãn bối nhưng ai được mời lại khiến kinh thành rất chú ý. Khách trong thanh lâu có nói Tiết Thanh cũng được mời. 
Đến kinh thành lâu như vậy mà hắn chưa dám đến thanh lâu, chờ lát nữa biểu diễn xong sẽ ra tiếp rượu hắn, xem có khiến hắn sợ không? Có nên không nhỉ? Hắn đã nổi tiếng như vậy, Tần tiểu công gia còn không đuổi hắn ra khỏi Quốc Tử Giám, một kỹ nữ mời rượu hắn thì có là gì.
Xuân Hiểu cười hì hì, chỉnh sửa y phục, muốn lấy một cái gương nhỏ bên hông ra soi. Nay nàng không còn là con nhóc nhà quê ở phủ Trường An nữa, có khi còn chẳng nhận ra. Đám tỷ muội bên người bỗng dừng lại, tiếng hỏi han vang lên. Sao vậy? Xuân Hiểu ngừng suy nghĩ, cũng nhìn.
"Tiệc tan rồi?" 
"Sao vậy được? Còn chưa bắt đầu mà."
"Xảy ra chuyện rồi. Nghe kể là có người gây sự."
"Ai? Dám gây sự ở yến tiệc Vương gia?" 
"Thái tử Tây Lương..."
"Thế thì quả là có cái gan đó..."
"Còn một người nữa, tên là Tiết Thanh..." 
Tiết Thanh? Xuân Hiểu ngạc nhiên, lại che miệng cười. Quả thực hắn cũng có gan lắm... Hắn ở chỗ nào là chỗ đó không thể yên ổn rồi.
Không thể nói là yến tiệc của Vương gia đã tan nhưng vì Tác Thịnh Huyền hẹn thi đấu với các thiếu niên phủ Trường An nên rời đi, vì vậy có không ít người muốn đi theo xem. Người ở tiệc, tâm lại đi tận đâu. Càng chẳng có lòng dạ nào mà uống rượu làm thơ. Kể cả các kỹ nữ xinh đẹp đang múa hát trong phòng cũng không khiến bọn họ chú ý.
"Không biết bọn họ tìm được chỗ chưa?" 
"Ngõa Tử Lý có rất nhiều chỗ mà. Tác thái tử mà mở miệng hỏi chả lẽ không ai cho mượn?"
"Đám người phủ Trường An kia không đủ người..."
"Vậy có thể lấy làm cớ, chờ vài ngày nữa hẵng thi đấu..." 
Tiếng bàn tán rào rào trong phòng. Một người chạy vào từ bên ngoài, hô lên, vẻ mặt đầy kích động: "Thi đấu rồi thi đấu rồi. Ở trong phố Quan Mạo của Ngõa Tử Lý, phủ Trường An cũng đủ người rồi... Thư đồng của đám thiếu niên kia cũng tham gia."
Nhanh vậy ư! Vậy là thật sự thi đấu rồi! Người trong đại sảnh lập tức xôn xao.
...
Trong thư phòng Vương Liệt Dương, đám người vẫn uống trà. Chuyện xảy ra bên ngoài đã được báo cáo trước tiên rồi.
"Tổ phụ, chuyện chính là như vậy, đều do cháu vô dụng, không thể can ngăn đúng lúc." Vương Chiêu thi lễ, vừa áy này vừa bất an, lại nhìn Tưởng Hiển đang ngồi trên ghế.
Chuyện này xảy ra là vì đám thiếu niên Tưởng gia mà bọn họ cũng tham dự. Vị Triệu Tử thiếu gia kia đi theo Tiết Thanh. Những người Tưởng gia khác không ngăn cản mà cũng đi theo. 
Tưởng Hiển nhíu mày.
Vương tướng gia thì cười nói: "Có phải chuyện lớn gì đâu. Người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi thích tranh đấu với nhau."
Nói cách khác tức là cũng thích thú khi chuyện này xảy ra? Vương Chiêu khẽ thở phào một hơi, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới hắn. 
"Tác Thịnh Huyền điện hạ là khách từ xa tới chơi, hắn thích thì chiều hắn." Vương tướng gia nói: "Việc nhỏ mà thôi."
Vương Chiêu chần chờ: "Cháu nghĩ là nếu chơi đùa còn được. Vị Tác thái tử này rất thích tỷ thí, mà tỷ thí là có thắng có thua. Hắn thua sẽ mất mặt hắn."
Vương tướng gia nói: "Thua thì thua, mất mặt thì mất mặt. Đại Chu ta từ lúc nào phải nhìn sắc mặt người Tây Lương? Ta cũng chẳng có con phải ăn cơm nhà bọn họ để lớn lên." 
Người trong phòng lập tức bật cười.
Trong triều có một bí mật, nói là năm đó Đại Chu với Tây Lương nghị hòa là vì Tần Đàm Công đưa con đi làm con tin nên mới hòa được. Việc này liên quan tới vinh quang của một quốc gia, mặt mũi của triều đình và sự tôn nghiêm của hoàng gia. Dù sao đối ngoại đều bảo là Đại Chu thắng nên Tây Lương mới bái phục. Thế nên bí mật vẫn là bí mật, ít người biết được, không ai nói tới. Đời cháu chắt của Vương gia chỉ có Vương Chiêu nghe lén được nên lúc này khi nghe thấy tổ phụ bảo vậy thì vội cúi đầu xuống, vờ như không biết.
"Cháu nghĩ nếu đám người Tiết Thanh thua..." Hắn chỉ nói: "Dù sao tổ phụ vừa khen hắn xong." Mặt mũi cũng khó coi. 
Hắn biết rõ kinh thành này, trèo càng cao ngã càng đau.
Vương Liệt Dương nở nụ cười, nói: "Thiếu niên luôn thích phân thắng thua. Thua không phải chuyện xấu, để còn biết núi cao còn có núi cao hơn, mới càng kiên định." Chuyện của đám thiếu niên thì liên can gì tới ông ta?
Tưởng Hiển cũng thản nhiên nói: "Đám người trẻ tuổi bị thiệt thòi chút cũng không phải chuyện xấu." Cũng không phải Tưởng Hiển hắn thua, con cháu trong nhà mất mặt thì có làm sao đâu. 
Vương Chiêu hiểu được, không lo âu nữa, mỉm cười vâng dạ rồi nói: "Vậy yến tiệc năm nay của cháu sẽ càng thêm thú vị rồi, thật là vinh hạnh." Xoay người cáo lui, đi mời đám thanh niên đã không thể ngồi yên kia đi xem xúc cúc."
Đám khách nữ lại càng muốn đi theo, nhìn đám thiếu niên chơi xúc cúc thú vị hơn là đám nữ nhi đứng nhìn nhau trong vườn hoa chẳng có gì để ngắm.
Trước cửa Vương gia phải nói là hỗn loạn. 
Người qua đường rất ngạc nhiên.
"Sao tiệc nhà Vương gia năm nay tan sớm vậy?"
Ở kinh thành này, tin tức phải nói là lan đi nhanh như gió. Chuyện thái tử Tây Lương thi đấu xúc cúc với người ta nhanh chóng truyền khắp nơi... Còn người kia là ai thì truyền đi hơi chậm. Người phủ Trường An người kinh thành không biết. Không tên không họ, muốn hỏi cũng không biết hỏi ai. May là phủ Trường An có một người khá nổi tiếng, Tiết Thanh. 
"Tiết Thanh!"
Khang Đại vội vàng bước qua cửa, bị vướng bục cửa lảo đảo suýt ngã, may mà lão bộc nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Khang Đại bất chấp vẻ thất lễ. 
"Chuyện gì vậy? Không phải đi gặp Vương tướng gia sao? Sao lại thi đấu xúc cúc với người Tây Lương?" Ông ta khẽ hỏi: "Không có người trông nàng ta à?"
Lão bộc hạ giọng nói: "Không phải không trông mà không ngờ lại như vậy. Trước kia nàng ta đâu có như thế. Đến đây lâu như vậy, hoàn toàn không hề tỷ thí với ai. Lúc trước kể cả đám giám sinh Quốc Tử Giám khiêu khích, hay thái tử Tây Lương, hoặc Tần Mai nàng đều né tránh. Cũng không biết làm sao lúc ở Vương gia lại đột nhiên đứng ra. Rõ ràng là không liên quan tới nàng ta, rõ ràng là người Tây Lương đang gây sự với người Tưởng gia. Nàng đột nhiên đồng ý, người của chúng ta hoàn toàn không kịp ngăn cản."
Khang Đại vừa vội vừa giận: "Vương Liệt Dương thật vô tình vô nghĩa, muốn dùng người nhưng lại không che chở, dỗ kẻ ngốc làm thương này thật quá trắng trợn." 
Người như Vương Liệt Dương có cần phải che giấu việc dùng một tên học sinh làm thương để sử dụng không? Lão bộc thầm nghĩ.
"Trần tướng gia, Thanh Hà tiên sinh có biết không?" Khang Đại lại hỏi: "Có đi ngăn cản nàng không?" Với thân phận thầy hay tiên sinh đều có thể ra mặt được.
Lão bộc lắc đầu: "Người tới báo nói là Trần tướng gia chỉ cười ha ha rồi nói thiếu niên học sinh. Thanh Hà tiên sinh chỉ bảo đã biết." Hoàn toàn không có ý định can ngăn. 
Thiếu niên học sinh cho nên đùa giỡn, không sao cả? Khang Đại thở dài.
"Thắng thì không sao, thua mới phiền, hỏng cả thanh danh. Người đọc sách tranh mấy cái này làm gì, huống chi là người Tây Lương, mai sau... Thể diện quốc gia mà." Ông ta nói.
Lão bộc hỏi: "Ngộ nhỡ thắng thì sao?" 
Khang Đại bước lên ghế lên xe, nghe vậy ngừng lại, quay đầu nhìn lão bộc: "Sao có thể."
Không phải ông ta dập tắt sự oai phong của người một nhà mà biết tập tính của người Tây Lương. Nếu Tây Lương vương để thái tử Tây Lương tới kinh thành tỷ thí, tất nhiên rất tin tưởng đứa con trai này. Chính là vì giễu võ dương oai, thái tử Tây Lương không đơn giản như mặt ngoài vậy.
"Thua, mất mặt là chuyện nhỏ." Khang Đại bước lên xe: "Bảo người ta bảo vệ cho tốt, không thể để điện hạ bị thương." 
...
"Ta tận mắt nhìn thấy người Tây Lương chơi xúc cúc rồi."
Một đám thương nhân ồn ào nói trên phố Quan Mạo, những người khác tập trung lại nghe rất chăm chú. 
"Khác với cách chơi xúc cúc của chúng ta, bọn họ chơi kiểu xúc cúc đánh nhau... Đá thẳng bóng đi... Giống như bọn họ cưỡi ngựa đánh bóng ấy, lúc đánh xong cả người cả ngựa đầm đìa máu chảy."
Nghe kể vậy, người xung quanh xôn xao.
"Người Tây Lương vốn lớn lên trên lưng ngựa, lại không phải người đọc sách. Đám người đọc sách kia đi thi đấu với bọn họ... Chẳng phải tự tìm đường chết." 
"Đây chính là thái tử Tây Lương, làm ai bị thương thì có làm gì được hắn."
"Đám nhà quê phủ Trường An này ngu thật... Không nghĩ xem lúc ấy bao nhiêu người mà chẳng ai đồng ý là vì sao."
"Đến kinh thành kiếm danh tiếng mà, chẳng biết trời cao đất rộng là gì..." 
"Tên Tiết Thanh kia..."
"Tiết Thanh ỷ vào có người chống lưng, nghĩ là cháu của Tần Đàm Công không làm gì được hắn là có thể tung hoành trong kinh thành này à..."
"Kẻ chống lưng kia đâu có chi phối được trận đấu đâu..." 
"Không biết trận xúc cúc này sẽ như thế nào nhỉ..."
Tất cả mọi người đều nhìn tới phía trước. Cách đó không xa có một tòa lầu các rực rỡ sắc màu khá cao và lớn. Đó chính là Ngõa Xá lớn nhất kinh thành, Bắc Ngõa. Trong đó có sân rộng chuyên dành cho việc chơi xúc cúc. Không phải bọn họ đứng yên ở nơi này mà là không thể vào trong được nữa. Người đông đúc, nửa bước khó đi. Đám quan binh Ngũ Thành Binh Mã tư đã tiếp quản nơi này, không phải bất cứ ai cũng có thể vào.
"Thiên Kim phường mở cá cược rồi!" 
Một tiếng kêu khiến mọi người trên đường xôn xao.
"Có cái gì mà phải cá cược, có phải ngang tài ngang sức đâu."
"Ui kệ đi, phường bài bạc còn không sợ, chúng ta sợ cái gì, thắng tiền mà..." 
Người trên đường rầm rầm đi. Bên trong sân đấu của Ngõa xá cũng đầy kín người. Ngoài dân chúng bình thường, còn có đám nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ. Xung quanh có quan binh canh giữ, không cho người không phận sự tới gần. Đây đương nhiên đều là những người tới dự tiệc tại Vương gia. Nam nữ chia làm hai bên nhưng bên phía khách nam có một nhóm nữ tử không e dè mà cười giỡn ở đó.
Xuân Hiểu chen qua đám người trẻ tuổi, đi tới chỗ bọn tỷ muội.
"Xuân Hiểu cược bao nhiêu đấy?" Mấy tỷ muội hỏi. 
Xuân Hiểu nói: "Ta không có nhiều tiền, chỉ cược mười lượng bạc."
Mười lượng quả nhiên quá ít. Đám tỷ muội cười hi hi ha ha.
"Tính ra cũng không thắng được bao nhiêu." Một người cười nói. Vì có quá nhiều người đặt cược. 
Xuân Hiểu vuốt bím tóc, nói: "Thắng sẽ được rất nhiều." Rồi cười hì hì. Tiết Thanh mà, những người này không đặt cược bên hắn, bởi vì bọn họ không biết hắn lợi hại như thế nào.
Lần này chắc là phát tài rồi. Nàng nhìn bóng dáng thiếu niên kia trong sân. Thật là ngoài ý muốn, vốn định để hắn xem mình biểu diễn, kết quả lại thành mình xem hắn.
Thiếu niên đứng lẫn lộn trên sân, không hề giới thiệu hay khách sáo câu nệ, trận đấu đã bắt đầu. Một bên áo bào trắng, một bên màu đen, chạy ở giữa sân. Hắn có cao lớn hơn không? Gầy hay đã mập hơn rồi? Liệu có giống với lúc trước không? Có phải vì bọn họ chạy quá nhanh, sao nhìn mãi không thấy. 
Xuân Hiểu nhìn khắp nơi trong sân, chợt thấy một thiếu niên ngã nhào xuống đất. Quá đột ngột. Theo bản năng, Xuân Hiểu thét lên, bên tai cũng vang lên những tiếng kêu đầy sợ hãi.
...
Những tiếng kêu la đầy sợ hãi ấy từ trong sân vang qua tòa lầu các, dội xuống đướng. Đám người bị quan binh ngăn lại trên phố cũng hoảng sợ. 
Chuyện gì đã xảy ra? Không phải khi nào đấu xúc cúc là sẽ có tiếng vỗ tay khen ngợi sao? Sao lại vang lên tiếng kêu nghe rất khiếp sợ này?
Bọn họ nhìn không thấy, đi vào không được, lòng rất sốt ruột.
"Đừng nghĩ tới cái gọi là vỗ tay khen ngợi! Khi nãy đã bảo các ngươi rồi, người Tây Lương khi chơi xúc cúc không vỗ tay không khen ngợi, chỉ có đáng sợ!" 
Một người la lên, vẻ mặt kích động, giơ tay chỉ vào bên trong.
"Nhất định sẽ đổ máu!"
Vừa bắt đầu đã đổ máu rồi? Quá kích thích. Người trên phố càng thêm kích động, hận là không được nhìn tận mắt, lại hận không thể chắp cánh bay vào. Đám người phía trước tự dưng tách ra nhường đường cho mấy người đi vào, bọn họ không hề chắp cánh. 
"Vì sao chứ!" Một dân chúng nóng ruột hô lên.
"Bởi vì ông ta mặc áo màu xanh lục." Người khác cười đáp: "Và đám Hắc Giáp vệ phía sau."
Hắc Giáp vệ à, vậy thôi. Người vừa hô lên lập tức rụt đầu, lại muốn tỏ ra mình là người can đảm, trợn mắt nói: "Kêu nhỏ nhỏ thôi, không nghe được bên trong kìa!" 
Trận xúc cúc đánh nhau đầy kích động này có nghe rõ mấy đi chăng nữa cũng không bằng tận mắt xem.
Tiếng kêu sợ hãi ban nãy còn chưa lặng, một đợt kêu la nữa như sóng nhiệt cuốn tới. Đoàn Sơn dừng chân lại, nhìn giữa sân. Một thiếu niên ngã nhào xuống đất, còn lăn lộn hai vòng, lúc ngẩng đầu lên miệng và mũi chảy máu.
"Quyết liệt đấy." Đoàn Sơn nói. 
...
"Này người kia!"
Một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch nhào tới, nhìn thiếu niên ngã lăn trên đất. Đáng sợ quá, khiến hắn sợ quên cả tên của đồng đội, vốn không nhớ tên, dù sao cũng mới quen. 
"Ngươi sao rồi?" Hắn hỏi, giọng run run.
Sở Minh Huy giơ tay áo lên lau qua máu trên miệng, trên mũi, bật người nhảy lên.
"Không sao cả." Hắn hô, nhìn một thiếu niên áo bào trắng chạy qua bên mình. Thiếu niên kia quay đầu, vẻ mặt khá kiêu căng. 
Sở Minh Huy nhổ toẹt một bãi máu loãng xuống đất, nhìn thiếu niên đang run run: "Triệu Tử thiếu gia đừng sợ. Chỉ là vướng chân mà thôi, đừng ngừng, tiếp tục chạy đi." Nói xong lập tức đuổi theo tên thiếu niên áo bào trắng vừa cướp bóng kia.
Tưởng Triệu Tử kinh hồn táng đảm, đây là xúc cúc ư? Đây mới thật sự là xúc cúc ư? Không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau à?
Thật đáng sợ! 
...
Người đứng xem đã không thể ngồi yên, đều đứng dậy nhìn các thiếu niên chạy trong sân, vang lên những tiếng kêu phập phồng.
Mắt thấy một vị thiếu niên áo bào trắng giơ chân đá một cú thật mạnh. Thiếu niên áo đen phía trước ngã xuống trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là thiếu niên áo bào trắng không cướp bóng rồi dẫn bóng đi, mà lại ngã bịch xuống đất, ôm chân lăn lộn. 
Tiếng kêu trong sân và tiếng kêu ngoài sân trộn lẫn vào nhau.
Trương Song Đồng nhảy lên từ dưới đất, nhìn thiếu niên áo bào trắng đang ôm chân đau đớn nằm dưới đất.
"Đồ ngu, làm người ta bị vấp thì thôi, còn đá người, cho ông mày là kẻ ngu ngốc à?" Hắn chống nạnh mắng, giơ chân đụng vào nhau, dường như nghe được tiếng sắt va chạm... 
"Hộ bản!" Một thiếu niên áo bào trắng hô: "Các ngươi đeo hộ bản trên chân."
Trương Song Đồng nhún nhún vai với hắn, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tới đá ta đi." Nói xong liền tâng bóng lên, phất tay áo chạy đi...
Các thiếu niên áo bào trắng không hề yếu thế, đuổi theo với cái thế càng thêm hung mãnh. 
Đám người đứng xem nhịn không được cắn tay áo. Bỗng vỏ hạt dưa rơi lả tả từ trên đỉnh đầu xuống, đồng thời bên tai vang lên tiếng hô già nua.
"Mau đuổi theo, đá nó, đá nó! Đánh nó! Đánh nó! Đánh đi chứ!"
Gì thế, đây là chơi xúc cúc chứ không phải đánh nhau. Người đứng xem tức giận ôm đầu quay lại: "Làm gì thế!" 
Ở đằng sau, một ông già đứng trên ghế, một tay cầm hạt dưa, tay kia thì vẫy vẫy. Nghe được câu chất vấn ấy thì trợn trừng mắt, cái miệng khô quắt lại phun ra vỏ hạt dưa...
Bên trong sân, cả bên ngoài sân đều ồn ào hỗn loạn.
May là vì thân phận địa vị của một đội trong trận đấu mà sai dịch và quan binh trải khắp, nhanh chóng ngăn chặn đám người đứng xem ồn ào ầm ĩ. Nhưng trong sân thì bọn họ chịu. 
Áo đen và áo bào trắng đan xen, hỗn chiến, trông giống như đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau. Chỗ khác biệt là mọi người trong sân chỉ động cước chứ không động thủ. Tỷ số cũng không ngừng thay đổi.
Điểm ngang bằng.
Đoàn Sơn nói: "Thân thủ tốt đấy!" Đôi mắt hướng lên người một thiếu niên áo đen trong sân, rất chuẩn xác. 
Thiếu niên áo đen này như một con bướm bay múa trong sân, lại như mũi dao sắc bén quét qua rừng trúc, đi qua chỗ nào, các thiếu niên áo bào trắng ngã xuống chỗ đó.
"Đại nhân." Một người đi tới, đứng bên cạnh Đoàn Sơn: "Thứ ngài cần đã tra được rồi."
Đoàn Sơn nhìn thiếu niên áo đen trong sân nói: "Đi!" Thu lại tầm mắt, quay người bước đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.