Đại Đế Cơ

Chương 166: Dạ hội




Đây là lúc Tiết Thanh cảm thấy sợ hãi nhất từ khi chuyển kiếp đến nay. Ngay cả thời điểm đứng ngoài cửa sổ nghe được chuyện mình chính là Bảo Chương đế cơ cũng không có khiếp hồn như lúc này.
Người nào đó không hề phát ra tiếng động liền xuất hiện nắm lấy vạt áo nàng, từ khi chuyển kiếp tới nay cũng chỉ có Tứ Hạt tiên sinh mới có thể làm được chuyện này.
Hắn còn gọi nàng là tỷ tỷ. 
Người biết được thân phận nữ tử của nàng ngoài Tứ Hạt tiên sinh ra cũng chỉ có Phụ Tá Đắc Lực kia, vậy người này hẳn là cao thủ có thể dò ra hơi thở chân thực của nàng dù đôi mắt không nhìn thấy.
Sợ là tại đây sắp có cảnh máu chảy rồi, nếu không là nàng thì sẽ là hắn.
Thân phận, bạn bè, kinh thành loạn lạc sẽ dẫn đến những chuyện gì, tất cả đều không muốn nghĩ nữa, loại đối thủ như thế này chỉ có thể ngươi chết ta sống. 
"A", Sở Minh Huy đang đè cổ Tiết Thanh xuống bỗng kêu lên một tiếng: "Cái quái gì vậy?" rồi nhấc chân đá về phía góc tường.
Cả người Tiết Thanh biến thành một thanh kiếm đã tuốt vỏ.
Nhưng Sở Minh Huy không có đổ máu, ngược lại có thứ gì đó ngã rầm xuống một cái, kêu lên một tiếng "a", trong tiếng kêu còn mang theo ý khóc sụt sùi. 
"Tỷ tỷ", hắn gọi lần nữa, cơ thể cũng theo đó mà nhào lên.
Động tác vừa té ngã một cái liền có thể đứng lên này... hoặc là khí tức ẩn nhẫn hoàn mĩ của cao thủ trong cao thủ, hoặc là người không biết tí võ công nào. Người như thế nàng cũng đã từng gặp qua một lần rồi, chính là cái tên bị bệnh thần kinh trên tường thành của Huỳnh Sa Đạo.
Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, Tiết Thanh không làm động tác gì, chỉ giữ thế đề phòng. 
Trương Song Đồng cũng kêu một tiếng, vung tay áo kéo Tiết Thanh và Sở Minh Huy lùi về đằng sau nói: "Cái gì vậy! Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Cái gì mà tỷ tỷ muội muội! Mặc dù ta lớn lên xinh đẹp nhưng cũng không thể coi ta là nữ nhân chứ!" Mang theo vài phần không vui nói: "Cho rằng đây là khu phố đèn đỏ sao?"
Sở Minh Huy vốn đã ngà ngà say, nghe thấy thế thì càng tức giận, một lần nữa không chút khách khí nhấc chân đá vào người đang ngồi trên mặt đất: "Ngu hả? Tỷ tỷ cụ nhà ngươi ấy..."
Người nọ dường như không để ý tới cái chân đang đá đến của Sở Minh Huy, chỉ chằm chằm lao tới... Tiết Thanh thấy thế vươn tay ra cản thắt lưng của Sở Minh Huy lại: "Là một đứa trẻ". 
Sở Minh Huy sững người lại, hạ cái chân đang giơ cao xuống, người nọ đâm vào đùi của hắn, sau đó khóc oa oa, mặc dù vẫn đau nhưng còn tốt hơn là bị chân đạp trúng.
Tiếng khóc khô khốc vang lên, đúng là một đứa trẻ con nhưng mà cái thân hình này... Trương Song Đồng cúi người: "Mập như vậy...".
Lời còn chưa dứt đột nhiên cảm thấy chói mắt, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, những cây đuốc cháy rực xuất hiện đầu ngõ, đồng thời có người chạy đến, tiếng áo giáp cộng với tiếng đao kiếm chạm vào nhau tạo ra âm thanh ầm ĩ. 
"Là người nào?"
"Ngồi xổm xuống!"
"Không được nhúc nhích!" 
Sở Minh Huy và Trương Song Đồng kinh ngạc, Tiết Thanh kéo hai người bọn họ lui về phía sau, nhưng trên mặt không còn vẻ khẩn trương như lúc trước, người đến là quan binh, kinh động như vậy hộ vệ mà Trần Thịnh phái đến cho nàng chắc chắn cũng đã biết.
Nguy hiểm nhất không phải là nhiều địch mà là tấn công bất ngờ trong yên lặng.
Nhưng khi người lui về phía sau theo bọn họ, kẻ đang ngồi trên đất lại khóc òa lên lần nữa. 
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ", đứa bé gọi, còn duỗi tay ra nắm lấy vạt áo của Tiết Thanh.
Tiết Thanh rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ đứa trẻ này.
Là một tên nhóc to con, vóc dáng mập mạp nhưng khuôn mặt lại là một đứa trẻ, khoảng 13, 14 tuổi, hiện tại nàng đã xác nhận được, người trốn ở ngõ hẻm không bị nàng phát hiện, người nắm lấy vạt áo nàng và gọi nàng hai chữ tỷ tỷ không phải là một cao thủ, cũng không phải một kẻ thần kinh mà là một đứa ngốc. 
Không phải kiểu ngốc mà Trương Song Đồng mắng, mà là người thực sự có vấn đề về IQ, dưới ánh sáng của cây đuốc, đứa nhỏ nắm lấy vạt áo nàng có ngũ quan đờ đẫn, hai mắt vô hồn, trên mặt ngoài nước mắt thì còn có nước dãi chảy xuống.
Loại người ngốc nghếch như thế này bởi vì không phải người bình thường, khí tức không bị nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Nàng không nhìn đứa trẻ này nữa, đối mặt với quan binh bằng vẻ mặt bất an, giơ tay lên ý bảo trên người mình không có vũ khí, nói: "Chúng tôi là giám sinh của Quốc Tử Giám". 
Đám quan binh cũng đã nhìn rõ ba người bọn họ, đều là thiếu niên, y phục đẹp đẽ, bị đèn đuốc chiếu xuống chỉ có vẻ kinh ngạc và tức giận chứ không có chút hoảng sợ, lo lắng nào. Điều này cho thấy xuất thân của bọn họ không thấp, khi đối mặt với quan binh cũng toàn là vẻ phấn khích mà không hề có chút sợ sệt, loại người này đã nhìn quen ở kinh thành rồi, đám quan binh trong các phủ quyền quý không lấy gì làm xa lạ.
Trương Song Đồng không vui, nói: "Làm cái gì vậy?"
Đám quan binh cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tiếp tục cầm vũ khí tiến lên quây bọn họ lại. 
Kẻ cầm đầu nói: "Giám sinh? Giám sinh thì dến chỗ này làm gì?"
Đang nói thì trong ngõ nhỏ có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo ánh đèn lay động: "Thanh Tử thiếu gia, Thanh Tử thiếu gia, Dương lão đại phu bảo ta đến đón mọi người, có chuyện gì vậy?"
Tiết Thanh quay đầu lại, nhìn thấy một lão bộc, ừm, dĩ nhiên không phải là lão bộc nhà Dương Tĩnh Xương, có lẽ là hộ vệ mà đám người Trần Thịnh sắp xếp cho nàng được phái tới đây ứng cứu. Quả nhiên không đợi bọn họ mở lời, người lão bộc kia đã tiến lên phía trước. 
"Quan gia, có chuyện gì xảy ra vậy?", hắn đứng ngăn trước mặt đám người Tiết Thanh: "Đây là đồng hương của đại nhân Dương Tĩnh Xương ở thái y viện, hôm nay đến để làm khách".
Quan binh nghe thấy thế nhưng vẫn không dừng bước, giơ thanh đao lóe lên tia sáng sắc lạnh hướng về phía bọn họ, quát lên: "Lui về phía sau, lui về phía sau".
Tiết Thanh hô chúng tôi sẽ lùi về phía sau, rồi đưa tay kéo Trương Song Đồng và Sở Minh Huy cùng lùi nhưng đứa trẻ kia lại nắm chặt vạt áo của nàng rồi khóc toáng lên, mà chính bởi vì đứa trẻ này khóc quá lớn nên bọn quan binh càng thêm nôn nóng. 
Trong ngõ hẻm ầm ĩ, hỗn loạn.
"Dừng tay!"
Một giọng nữ từ phía ngoài truyền vào. 
Giọng nói mềm mại nhưng lại tựa như nặng ngàn cân, đám quan binh lập tức dừng lại.
Tiết Thanh nhìn sang, đám quan binh lấy cây đuốc chiếu về phía nữ tử đang vội vàng chạy tới, trong cảnh sáng tối lập lòe không thể nhìn rõ được khuôn mặt của nàng, chỉ thấy dáng người duyên dáng, đêm tháng riêng lạnh như vậy mà nàng chỉ mặc một chiếc váy áo, không khoác thêm áo choàng ở bên ngoài, bước chân vội vội vàng vàng chạy về phía Tiết Thanh...
Cả ba người Tiết Thanh, Trương Song Đồng và Sở Minh Huy đều đồng loạt lui về phía sau một bước, đây là hành động theo bản năng để tránh bị hiềm nghi có ý gì đó với nữ tử. 
Nữ tử kia chạy đến trước mặt bọn họ liền cúi người ngồi xổm xuống ôm lấy thiếu niên đang khóc to.
"Hổ Tử", nàng hạ giọng gọi, thanh âm mềm mại: "Tỷ tỷ tới rồi đây".
Hóa ra là người nhà của thiếu niên này, Tiết Thanh cúi đầu nhìn, thiếu niên kia vẫn còn nắm chặt vạt áo của nàng. 
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ", đứa trẻ càng gào khóc lên như điên như dại.
Nữ tử kia bị đẩy ngã ngồi xuống đất. Sở Minh Huy xót xa kêu lên một tiếng, vội đưa tay đỡ lên, nữ tử kia sau khi ngồi dậy lại tiếp tục ôm lấy thiếu niên.
"Hổ Tử ngoan, Hổ Tử, tỷ tỷ đến rồi, tỷ tỷ ở đây", nàng ta lặp đi lặp lại, thanh âm từ đầu đến cuối vẫn luôn nhu hòa: "Chúng ta đi về nhà thôi". 
Thiếu niên làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ càng khóc to hơn, uốn éo người không chịu đi theo, nữ tử yếu ớt không ngừng bị đẩy ngã xuống đất, còn người bị nắm chặt vạt áo là Tiết Thanh thì lúng túng đứng đấy nhìn, có phải nàng nên xé bỏ mảnh áo này luôn hay không...
"Tiểu thư, trước tiên hãy trở về đi rồi có gì nói sau", phía sau có một nam nhân đi lên phía trước:  "Phu nhân đang lo lắng".
Hai chữ "phu nhân" này làm cho nữ tử kia khẽ thở dài một tiếng, lại ôm lấy thiếu niên đang khóc rống lên, nói: "Được rồi". 
Nghe thấy hai chữ được rồi của nàng, nam nhân kia gật đầu ra hiệu với đám quan binh đang xúm lại, đám quan binh phầm phập đi lên lôi thiếu niên đang khóc đứng dậy...
Thiếu niên càng khóc to hơn, tay vẫn nắm chặt không buông vạt áo của Tiết Thanh...
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ", nó gào lên, trên khuôn mặt hoảng sợ giàn giụa nước mắt. 
Tiết Thanh chần chừ một chút, sau đó giả vờ như không đứng vững mà lùi lại phía sau một bước, xoẹt một tiếng, góc áo bị xé rách...
Thiếu niên vừa mập vừa ngốc dù có nhiều sức lực đến mấy cũng không chọi lại nổi đám quan binh, bị kéo lùi về phía sau, ánh đuốc chiếu rọi xuống một thiếu niên đang gào khóc giãy giụa giống như con thú bị nhốt, trong tay vẫn nắm chặt vạt áo đang khẽ lay động trong gió đêm...
Một bóng người bước qua chặn lại tầm mắt. 
"Làm phiền mấy vị công tử rồi", nữ tử cúi đầu thi lễ.
Đám người Tiết Thanh cũng vội thi lễ lại.
Sở Minh Huy ho khan mấy tiếng nói: "Tiểu thư mau trở về đi, trời lạnh như vậy". 
Nữ tử ngẩng đầu lên, cây đuốc trong ngõ ở phía xa xa chiếu ánh sáng lờ mờ chập chờn, càng khiến cho đôi mắt của nữ tử trở nên sáng rực nhưng trên mặt của nàng có đeo một cái khăn che mặt...
"Đa tạ", nàng nói rồi đảo ánh mắt qua cả ba người, cúi đầu thi lễ một lần nữa rồi xoay người bước đi thật nhanh.
Nam nhân kia cũng xoay người đi sát đằng sau, đám quan binh cũng thu lại đao kiếm, giơ cao bó đuốc như nước thủy triều ôm lấy nữ tử kia, chớp mắt một cái ánh đèn đuốc trong ngõ đã vơi đi hết, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn trên tay lão bộc, đong đưa theo gió. 
Không gian vắng vẻ không tiếng động.
Sự việc xảy ra quá bất thình lình khiến cho mấy người họ dường như còn đang sững sờ, mãi cho đến khi Trương Song Đồng ho nhẹ một tiếng mọi người mới trở lại trạng thái cũ, hắn quay sang thi lễ với Sở Minh Huy.
"Làm phiền Sở công tử rồi", hắn nói. 
Sở Minh Huy nhảy vọt lên một cái: "Làm sao!", giọng nói có chút xấu hổ.
Trương Song Đồng cười khúc khích phất tay áo: "Tiểu thư, trời lạnh", đưa tay kéo áo choàng của Sở Minh Huy xuống: "Lạnh còn không mau cởi ra đưa cho người ta mặc đi, cái tên sắc lang nhà ngươi..."
Sở Minh Huy nghe thấy thế nhảy ra: "Ngươi mới là đồ sắc lang! Ngươi, ngươi dám nói ngươi không nhìn chằm chằm vào người ta không!" 
Tiếng hai thiếu niên đùa giỡn tức thì tràn ngập ngõ nhỏ, ngọn đèn đuốc chập chờn trong gió đêm, Tiết Thanh cười ha ha, gật đầu nói với lão bộc: "Không sao rồi, ngươi quay về đi".
Lão bộc đưa đèn lồng đang cầm trên tay cho nàng: "Thiếu gia cẩn thận, trời lạnh nên trở về sớm một chút".
Tiết Thanh ừm một tiếng, nhận lấy cái đèn lồng rồi đuổi theo Sở Minh Huy và Trương Song Đồng đang náo loạn phía trước. 
"Rất đẹp đó.."
"Ngươi thì nhìn rõ cái gì chứ, mặt đã dùng khăn che lại rồi..."
"Ý nhị của nữ nhân, là ý nhị, ngươi có hiểu không hả... Xùy, ngươi chắc chắn không hiểu được đâu... Tam Lang..." 
Tiết Thanh ừ một tiếng, Sở Minh Huy quay đầu ôm lấy vai nàng, nói: "Tam Lang, ngươi nói xem, tiểu thư ban nãy đẹp không..."
Tiết Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đẹp".
Sở Minh Huy cười khằng khặc, nhấc chân đạp Trương Song Đồng. 
Trương Song Đồng lấy tay áo phủi phủi: "Tam Lang thì biết cái gì, hắn nhỏ nhất".
Sở Minh Huy vỗ vai Tiết Thanh: "Thế nhưng bên cạnh Tam Lang có nhiều nữ nhân nhất! Quách Bảo Nhi, Xuân Hiểu...".
Ba người đi ra khỏi ngõ, Tiết Thanh liếc mắt thấy đội người và ngựa ban nãy đi về hướng tây, lúc này đã không còn nghe thấy âm thanh ầm ĩ nào nữa, nàng thu hồi tầm mắt nhìn về chỗ áo bào bị rách, cười cười. 
"Này, không được nói lung tung nha, ta làm gì có nữ nhân nào..."
Đi đến đầu phố người càng nhiều hơn, đèn đuốc sáng sủa, đêm lạnh huyên náo, ba người thiếu niên kề vai nhau vừa đi vừa đùa giỡn hòa vào trong đám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.