Đại Đế Cơ

Chương 156: Đầy hứa hẹn




Nghe đến đó thì Tề Sưu đã hiểu ra đây là đang dạy dỗ học trò.
Lại nhìn thấy Tiết Thanh tuy không ngồi thẳng, nhưng ngoài sắc mặt tái nhợt thì không có trở ngại gì.
Bên kia còn đang mắng mỏ, Tiết Thanh không hề tức giận mà còn nhấc trà lên uống... Đây là sắp dạy học rồi. Tề Sưu vội vàng lui ra ngoài. Dù chưa từng giao chiến hay thấy ra tay nhưng Tề Sưu biết vị tiên sinh này rất có bản lĩnh. 
Trước nay khi vị Âu Dương tiên sinh này lui tới lão đều không phát hiện.
Chỉ là thái độ của vị tiên sinh này... Nhưng có thể hiểu được. Đệ đệ của Âu Dương tiên sinh qua đời rồi, rốt cuộc nguyên nhân là vì Tiết Thanh nên lòng vẫn còn tức giận. Lại không biết thân phận thật của Tiết Thanh nên nào có tôn kính gì... Thôi, đừng có lo...
Tề Sưu chợt dừng chân, nhìn về một bên. Trong góc sân sáng sủa chợt như xuất hiện thêm một tảng đá. Đương nhiên đây không phải tảng đá... 
"Tiểu Hoàng, ngươi cứ ngồi chỗ này mãi không mệt à?" Lão ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Hoàng Cư.
Hoàng Cư liếc lão một cái, không thèm để ý.
Tề Sưu lắc đầu đứng dậy đi ra. Nhưng hơi thở của tên nhóc này càng ngày càng khó phát hiện, thật giống một tảng đá... Chẳng lẽ mai sau cũng giống vị Âu Dương tiên sinh kia, lợi hại làm cho người ta không phát hiện ra? 
Nghe nói hắn muốn học giết người. Là giết người chứ không phải võ công.
Học võ công xong chưa chắc đã có thể giết người, nhưng im hơi lặng tiếng không để người ta phát hiện thì thật sự có thể giết được người.
Người điện hạ kết giao toàn quái nhân. 
Tề Sưu quay đầu nhìn Hoàng Cư đang ngồi trong góc, lại nhìn vị Âu Dương tiên sinh còn đang gãi lấy gãi để trên ghế. Trước kia trong mắt mọi người, Ngũ Đố quân bọn họ là quái nhân, nhưng hiện giờ so với hai người này, lão cảm thấy mình còn bình thường chán.
Đi quét sân, cho ngựa ăn, san lại đất cho sân sau cái đã... Nhà chỉ có một tôi tớ như lão thật là quá bận bịu, quá mệt mỏi.
...
"Đừng có càm ràm. Học sinh học không giỏi đều do tiên sinh." Tiết Thanh đặt chén trà xuống.
Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh: "Học sinh học giỏi có phải không liên quan gì tới tiên sinh không?"
Tiết Thanh nói: "Tất nhiên, đó là do trí tuệ trời sinh của học trò." 
Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng.
Tiết Thanh nhíu mày: "Nhưng Tần Mai nói đúng, mới được bao lâu mà bọn người kia đã không che chở ta nữa... Biết ngay là bọn họ không đáng tin mà..." Lại nhìn Tứ Hạt tiên sinh: "Còn người nữa, cũng không đáng tin, lúc trước khi ở Huỳnh Sa Đạo..."
Tứ Hạt tiên sinh tức giận: "Có thôi ngay đi không." 
Tiết Thanh nói: "Làm xong còn không cho người ta nói." Lại nói tiếp: "Đương nhiên con đâu có trông cậy vào bọn họ. Con không nghe nói như thế nào, chỉ xem làm như thế nào." Ừm, bọn họ lúc làm thì không nói, lúc nói lại không làm, thay đổi xoành xoạch, hay là... Không thống nhất ý kiến?
Tứ Hạt tiên sinh vui sướng khi người gặp họa, nói: "Tóm lại bọn họ làm việc của bọn họ, hoàn toàn mặc kệ con... Vậy con định như thế nào đây?"
Tiết Thanh nói: "Con? Con cũng đành mặc kệ bọn họ thôi." 
...
"Chuyện này phải giải thích rõ ràng cho ngài ấy."
Trong phòng Khang Đại ở Quốc Tử Giám, người đàn ông áo tím và áo lam khẽ nói. 
"Tướng gia không giải thích vì tướng gia không tiện gặp ngài nhưng chúng ta ở bên cạnh ngài, nhất định phải nói để tránh cho ngài ấy hiểu lầm."
Hai người nhìn Khang Đại.
"Không thể lúc nào cũng làm phiền Thanh Hà tiên sinh nhỉ." 
Khang Đại gật đầu: "Đúng vậy. Nói với điện hạ không phải là không nghe lời ngài ấy, mà là cứ trốn tránh mãi ngộ nhỡ Tần Mai giận quá lại bẩm báo cho Tần Đàm Công, đem chuyện bé xé ra to thì sẽ không tốt."
Người đàn ông áo tím gật đầu: "Quá nguy hiểm." Lại thấp giọng nói: "Ai ngờ lại từng đụng chạm với Tần Mai."
Người áo lam nói: "Cũng không coi là đụng chạm, người trẻ tuổi cùng thi, tranh cao thấp thì không coi là đụng chạm... Cái loại công tử ăn chơi này, chút nữa nói cho điện hạ thì bảo ngài nhường nhịn một chút là được, có phải chuyện lớn lao gì đâu." 
Người áo tím mỉm cười: "Ta từng gặp điện hạ ở chỗ Lý Quang Viễn phủ Trường An. Ngài là một người rất có chừng mực, lễ phép, văn nhã và biết tiến thoái. Ngài sẽ hiểu và cũng biết nên làm gì."
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Ba người khẩn trương, đương nhiên không phải sợ người ta nghe được cuộc nói chuyện. Ba người bọn họ nói chuyện ở đây, chỉ có người một nhà mới được tới gần... Tiết Thanh được mời tới mà. Ba người không khỏi đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục.
Chỉ có một lão bộc đẩy cửa tiến vào, nói: "Tiết Thanh không ở phòng, đi ra ngoài rồi." 
Ơ... Ba người ngạc nhiên.
"Đi đâu?"
"Đến chỗ Thanh Hà tiên sinh à?" 
Nghe hỏi, lão bộc lắc đầu, nói: "Không phải, nói là cùng Tần Mai đi ra ngoài."
Tần Mai... Ba người liếc nhau.
"Sao lại... cùng nhau? Cãi cọ hay đánh nhau? Có bao nhiêu người?" Bọn họ cùng kêu lên. 
Lão bộc đáp: "Chỉ hai người bọn họ, sóng vai mà đi, không cãi cọ, cũng không đánh nhau mà đi lên phố rồi. Người đi theo vừa báo lại, nói là như đang đi dạo phố."
Đi dạo phố?
Ba người lại liếc nhau. 
"Mặc dù không nói không cười, đều tự đi riêng nhưng trông rất hòa thuận. Có thấy bọn họ đi vào hiệu sách, tiệm bút viết..." Lão bộc kể lại.
Khang Đại gật gật đầu, nói: "Có lẽ là muốn hẹn phân cao thấp để chấm dứt mối thù kia thôi."
Người áo tím vuốt râu, nói: "Chuyện nên giải quyết như vậy, ta đã bảo ngài ấy rất có chừng mực mà." Vẻ mặt vui mừng. 
Khang Đại nhìn lão bộc: "Các ngươi theo sát vào, đừng để bọn họ làm ầm lên, có gì không ổn thì tách hai người ra."
Lão bộc đáp một tiếng "vâng" rồi lui ra ngoài.
Không khí trong phòng thoải mái hơn nhiều. 
Người áo lam nói: "Không biết bọn họ định thi thố cái gì? Vẽ hay thơ từ, hay chế nghệ?"
...
Tới gần trưa, con phố càng thêm ồn ào. Ánh mặt trời vào đông phủ xuống, chiếu lên cảnh tượng người trên phố đông đúc chen chúc nhau. Trà lâu và tửu quán hai bên đường đầy người. Người cũng vây đầy bên những chiếc lều tạm, xe đẩy và gánh hàng rong. 
Hai đứa trẻ vừa vui mừng vừa hồi hộp nhìn chằm chằm sọt bánh rán, chờ người bán đưa cho mình một cái, chợt nghe thấy tiếng cạch. Một đứa bé theo bản năng quay đầu nhìn, thấy một cái bút rơi trên đất... Nó lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thiếu niên mặc áo bào khoanh tay bước đi trong đám người, bàn tay sau lưng có cầm một quyển trục... Y phục giám sinh, là người đọc sách đây mà.
"Này, bút của huynh rơi kìa." Đứa bé kia la lên rồi khom người định nhặt. Còn chưa kịp vươn tay, một bàn chân giáng xuống từ trên không trung.
Kẹt, bên tai đứa trẻ như vang lên tiếng vỡ vụn. Khi bàn chân kia bước đi, chiếc bút trên mặt đất không phải bị giẫm cho vỡ mà gần như nát thành bột vụn... Sao có thể được! Đứa trẻ kia trừng to mắt. Người đi qua đi lại xung quanh làm nổi gió thổi đi vụn bút lông sói, chỉ chớp mắt đã không còn chút nào. 
Dường như cái bút đó chưa từng xuất hiện trên mặt đất.
Đứa trẻ vội xoa mắt. Nó lại ngẩng lên nhìn phía trước. Trong tầm mắt, tay áo của thiếu niên áo bào đen bay phất phơ nhưng tay không khoanh sau người, mà rũ bên thân, hơn nữa còn không cầm quyển trục mà cầm những chiếc bút lớn có nhỏ có...
Ủa, sao lại vậy được? Đứa trẻ ngơ ngác, xung quanh như ngừng lại trong chớp mắt. 
"Bánh rán được rồi!" Tiếng kêu vang lên bên tai, xua tan đi sự đình trệ.
Một người vỗ vai nó, người đi qua bên cạnh, tiếng rao hàng tiếng chật chội vang lên ồn ào. Đứa trẻ nhận lấy chiếc bánh rán từ tay người lớn.
"Ca ca mau ăn đi, ngon lắm." Đứa trẻ bên cạnh nói: "Ca mà không ăn thì cho đệ." 
Đứa trẻ kia vội cắn, dầu mỡ dính đầy khóe miệng: "Còn lâu mới cho, cha vừa cho đệ một quả lê còn gì."
Người lớn vỗ vai hai đứa trẻ, đẩy hai đứa nó bước đi. Đám người hối hả đi lại.
Trong đám người trên phố, người đi chậm, kẻ đi nhanh. Có người nhìn trái lại nhìn phải, có kẻ cắm đầu bước đi.  Người bán hàng rong gánh hàng bước vội qua đám người. 
"Nhường đường, nhường đường nào." Hắn lắc trống bỏi trong tay, miệng hô.
Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, tầm mắt càng lúc càng ngưng lại, chóp mũi toát đầy mồ hôi.
Quá nhanh. Bọn họ nhanh quá. 
Trong đám người phía trước, bóng dáng hai thiếu niên áo bào đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Hắn đã bất chấp việc mình đi nhanh như thế này không hề phù hợp với một kẻ bán hàng rong, thậm chí hai thiếu niên phía trước có phát hiện ra mình không, hơn nữa đường phố xung quanh có bao nhiêu kẻ đang rình mò. Hiện giờ hắn chỉ có một mục đích, đuổi theo và đi xuyên qua giữa hai người, để ngăn cản...
Tên thiếu niên áo bào đen phía trước dường như lơ đãng vung tay... Lại nữa! Mắt hắn lại ngưng  lại, nắm chặt lấy quai gánh, tầm mắt xuyên qua đám người đi qua đi lại. Thứ đi qua con đường này không chỉ có người và xe ngựa, còn có hai chiếc bút lông sói. 
Bút như mũi tên bay nhanh qua đám người, xuyên qua bờ vai, dưới cánh tay, lần lượt sát qua vai, qua đỉnh bím tóc của đứa trẻ con... Ngòi bút mềm mại tỏa ra ánh sáng lạnh dưới ánh mắt trời, bắn thẳng tới trái tim của thiếu niên áo bào đen đằng trước.
Tiếng ồn ào xung quanh biến mất. Người bán hàng rong chỉ cảm thấy tất cả như dừng lại. Mãi cho tới khi trước mắt có một quyển trục đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lắc lư trái phải.
Hai tiếng bùm bùm nổ vang bên tai. 
Hai chiếc bút bắn tới như mũi tên lập tức rơi xuống, như lũ ruồi bị đập cho rơi.
Sự dừng lại cũng bị phá tan. Tiếng ồn ào xung quanh lại kéo tới. Người bán hàng rong lắc trống bỏi phát ra những tiếng cóc cóc dồn dập, bên tai cũng vang vọng tiếng hô của chính mình.
"Nhường đường nhường đường nào. Người bán hàng rong đến đây, người bán hàng rong đến đây!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.