Đại Đế Cơ

Chương 145: Nổi danh




Khi trời đã sáng hẳn, bệnh tình của Tống Hổ Tử đã chuyển biến tốt, Tống Nguyên cũng thở phào không còn quở trách các đại phu nữa, nghe theo kiến nghị của Tống Anh cho đại phu ra về, chỉ giữ lại hai người trực thôi.
Tống Anh cũng đồng ý đi nghỉ ngơi.
Dương lão đại phu thu dọn hòm thuốc rồi đi ra khỏi viện, nhìn thấy Tống Anh dẫn theo hai nha đầu đang chậm rãi bước, ông nghiêng người để tránh phải chào hỏi. 
Tống Anh dừng lại cúi đầu với ông, nói: “Dương lão đại phu vất vả rồi.” Lại cười nói: “Thuốc Dương lão đại phu điều chế rất hay, gần đây ta cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.”
Trước đó ít lâu Tống Nguyên nhờ Dương lão đại phu điều trị thân thể cho Tống Anh, đột nhiên nghĩ ra cách thử xem Thanh Nga hoàn có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của Tống Anh hay không, bởi vì có người uống Thanh Nga hoàn thì mọc tóc đen và mọc răng. Kết quả đương nhiên là không thể chữa khỏi nên Dương lão đại phu đã điều chế thuốc khác cho Tống Anh.
Dương lão đại phu thi lễ cảm ơn: “Anh Anh tiểu thư đừng thức khuya quá, ngủ ngon là sẽ khỏe. 
Tống Anh im lặng giây lát rồi cười: “Đúng là không thể giấu được đại phu điều gì, ta ngủ không ngon cũng bị ông đoán ra.”
Nha đầu bên cạnh than thở: “Tiểu thư phải chăm sóc thiếu gia.”
Tống Anh nói: “Không liên quan đến thiếu gia.” Nhìn Dương lão đại phu gật đầu: “Không dễ gì ngủ ngon được nhưng ta sẽ cố gắng.” 
Câu trả lời vừa thẳng thắn lại vừa chân thành, không có ý né tránh hay qua loa, Dương lão đại phu mỉm cười đáp lại, bên ngoài có nha đầu đang chạy nhanh vào, nhìn thấy Tống Anh thì cười tủm tỉm bước tới.
“Tiểu thư, bên ngoài đều đang bàn luận về Sấu Ông đấy.”
Tống Anh ho nhẹ một tiếng, nha đầu đó vội im miệng, nhìn thấy Dương lão đại phu thì thè lưỡi tinh nghịch. 
“Chúng ta cũng đi mua ít tranh nhé?” Nàng nói.
Nếu không phải tình cờ phát hiện Tống Anh có con dấu của Sấu Ông thì nha đầu lanh lợi này đã không phải lỡ lời rồi, Dương lão đại phu thi lễ cáo lui, nhìn Tống Anh đi vào trong viện, mấy nha đầu bên cạnh nói cười khanh khách.
Bên ngoài đều đang bàn luận về Sấu Ông sao? Không lẽ thân phận của Sấu Ông bị người ta phát hiện rồi? Đã xảy ra chuyện gì? 
Dương lão đại phu đi ra phố cố tình để ý, và sau đó liền biết được.
“Quả thật Sấu Ông đã tham gia cuộc thi quân tử rồi!”
“Đúng vậy, nô tỳ đã nhìn thấy, tuy không viết tên, chỉ có biệt danh nhưng đấy chính là nét bút và phong cách của Sấu Ông.” 
“Mau đi xem thử đi, đang treo ở trước cổng Quốc Tử Giám đấy.”
“Sấu Ông không phải đứng nhất… mà có hai người giỏi hơn nữa…”
“Sấu Ông không đạt hạng nhất thư nghệ sao?” 
“Một người là Tần Mai, người còn lại là Tiết Thanh…”
“Tiết Thanh? Tiết Thanh của phủ Trường An, không phải làm thơ sao? Còn biết vẽ tranh nữa?
Tiết Thanh à, cuộc thi quân tử bị hoãn lại vì chuyện của Hiếu Chiêu hoàng hậu, cuối cùng bây giờ cũng đã được nhắc đến, Dương lão đại phu đi cùng đám người đến Quốc Tử Giám, thấy người ta đang ùn ùn kéo đến vây trước cổng, thì ra là tác phẩm của cuộc thi quân tử đã được công bố. 
Tiểu tử đó lại lần nữa nổi danh ở kinh thành rồi, lần này người cũng đã tới rồi, Dương lão đại phu vuốt râu cười mãi đến khi về tới nhà. Thiền Y từ trong nhà mở cửa ra cũng mặt mày tươi cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy nữ hài này cười như vậy từ khi quen biết đến nay, cười tựa trong lòng nở hoa.
“Làm sao thế?” Dương lão đại phu cười hỏi. 
Thiền Y đáp: “Tiết Thanh đến rồi ạ.”
Ủa? Đến rồi sao? Dương lão đại phu bất ngờ, nhìn vào trong…
“Đến hôm qua rồi.” Thiền Y nhận lấy hòm thuốc của ông, cười tủm tỉm: “Sư phụ nói không về nên huynh ấy đi rồi, nói hôm khác lại đến.” 
Dương lão đại phu cười: “Con vui rồi nhé…” Lại hỏi đến khi nào, ở đâu, khi nào nhập học. Vào trong nhà, Thiền Y lần lượt trả lời, trong nhà tràn ngập tiếng nói rít rít của cô bé.

“Công bố thư họa của kỳ thi quân tử là do đại nhân ở trên sắp xếp.” Thanh Hà tiên sinh nói: “Để người nổi danh, để người đứng được trước mặt người đời.” 
Tiết Thanh đáp: “Không biết khi nào thì ta có thể gặp được vị đại nhân ở trên đó?”
Tiết Hà tiên sinh nói: “Bây giờ vẫn chưa tiện, lúc này Tần đảng đang kiểm tra nghiêm ngặt, không biết rốt cuộc bọn chúng đã nắm được bao nhiêu thông tin nên không dám mạo hiểm.”
Tiết Thanh đáp: “Ta hiểu rồi, mấy chuyện của triều đình ta cũng không hiểu, để các đại nhân sắp xếp là được.” Lại nói: “Chỉ có cơ hội thì vẫn nên để ta gặp thử, tuy không thể để ta nắm rõ mỗi người như lòng bàn tay nhưng ít nhất cũng nên để ta tìm hiểu vị đại nhân đó. Tiên sinh cũng đã nói rồi, bọn gian đảng đang kiểm tra nghiêm ngặt lại không biết chúng đã nắm được thông tin gì, lỡ như bọn chúng cố ý gây lẫn lộn để người của chúng đến tiếp cận thăm dò ta…” 
Điều này quả thật là có thể xảy ra, Thanh Hà tiên sinh nghiêm túc nói: “Mới nhận được một tin mới, kỳ thi quân tử lần này lấy thành tích bằng với kỳ thi hương, chỉ cần đến tham gia thi hội là có thể có được thân phận cử nhân.”
Chỉ cần tham gia là có thể bảo đảm thân phận, sự cám dỗ ấy khiến cho hai trăm thí sinh thi được chọn trong kỳ thi quân tử ùn ùn kéo tới kinh thành, vốn dĩ những thí sinh chỉ có chút tài cầm kỳ thư họa mà không tinh thông khoa cử sẽ từ bỏ việc đến kinh thành tham gia thi hội, nhưng bây giờ chỉ cần qua được ải này là có được danh phận, vậy cớ sao mà không làm?
Tiết Thanh cười nói: “Xem ra bọn họ đã có nghi ngờ mới rồi.” 

Rầm một tiếng, một chồng văn thư dày đặt xuống bàn.
“Ta đã điều tra hết tất cả những người đến Huỳnh Sa Đạo trong thời gian diễn ra kỳ thi quân tử rồi.” Đoàn Sơn nói. 
Trong kỳ thi quân tử, những ai ra vào Huỳnh Sa đạo đều phải đăng ký.
Tề Tu nhíu mày rút ra một quyển văn thư: “Cái này có thể tra ra được gì? Bọn họ cũng đâu có viết tên của Bảo Chương công chúa.”
Đoàn Sơn không thèm để ý đến hắn, nói: “Ta đã điều tra hết tất cả những người có độ tuổi tương tự trong khu vực Huỳnh Sa đạo rồi.” 
Tề Tu nói: “Bảo Chương công chúa không thể luôn sống ở Huỳnh Sa đạo nhiều năm như vậy được, không cần ngươi điều tra, bọn ta đã điều tra rất nhiều lần rồi, đạo lý nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Ngũ Đố quân biết và biết chúng ta cũng biết.”
Đoàn Sơn gật đầu: “Đúng, người bản địa Huỳnh Sa đạo thì không có vấn đề gì, ta cũng đã điều tra những người ra vào Huỳnh Sa đạo để xem thi cử và buôn bán. Những người này không dắt theo nhiều người nhà và tỳ nữ, ta đã điều tra từng người một nên chỉ còn lại các thí sinh ở Huỳnh Sa đạo mà thôi, có khả năng Bảo Chương công chúa đang ở trong đám thí sinh đó…”
Tề Tu nói: “Những kết luận này đều là suy đoán của ngươi, không khác gì Tông Chu làm trước đây cả.” Ném quyển văn thư trong tay trở về: “Có điều ta đồng ý với ngươi một điểm khác.” Hắn xoay người nhìn về phía Tần Đàm Công đằng trước: “Thuộc hạ cũng cho rằng, Bảo Chương đế cơ đã đến kinh thành vì họ đã lấy được ngọc tỷ.” 
Tần Đàm Công vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tề Tu nói: “Công gia cứ yên tâm, tôi sẽ theo sát nhất cử nhất động của những đại nhân trong triều.”
Tần Đàm Công gật đầu, nhìn về phía Đoàn Sơn. 
Đoàn Sơn nói: “Thuộc hạ sẽ theo dõi các thí sinh kỳ thi quân tử, nếu Bảo Chương đế cơ đến kinh thành thì chắc chắn sẽ nằm trong số hai trăm thí sinh được chọn đó.”
Tề Tu lắc đầu: “Một đám thí sinh… Đoàn đại nhân đang lãng phí thời gian rồi, dù có giống như ngài nói nếu có công chúa trong số những thí sinh, thì công chúa cũng sẽ qua lại với các đại nhân đó thôi nên chỉ cần theo dõi mấy người trong triều là được.”
Nhìn từ đạo lý thì đúng là như vậy nhưng… Đoàn Sơn im lặng giây lát rồi nói: “Ta cảm thấy có một vài thí sinh còn khó đối phó hơn cả những đại nhân kia.” 
Tự nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh thiếu niên áo xanh chống gậy trúc quay đầu lại trong đám thí sinh.

Ở trong trực phòng Tề Tu đang muốn phản bác lại thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cắt ngang lời hắn. 
“Công gia.”
Tần Đàm Công ừ một tiếng, liền có người đẩy cửa bước vào, người này hơi nhíu mày.
“Công gia, Vương tướng gia sai người công bố thư họa của thí sinh thi quân tử đã xin ý kiến của ngài chưa?” Người đến nói: “Ta đi hỏi rồi, nói là đã đăng ký ở chỗ Tống Nguyên đại nhân.” 
Tần Đàm Công nói: “Chuyện này thì hắn chưa nói với ta.”
Người đến bỗng phẫn nộ: “Quả nhiên, tôi đã cảm thấy chuyện này kỳ lạ rồi mà, đệ tử Tiết Thanh của Thanh Hà tiên sinh lại đứng thứ hai, hiện những tác phẩm ấy đang được treo ở Quốc Tử Giám, Tiết Thanh bỗng chốc nổi tiếng khắp kinh thành, đây là tạo uy thế đó! Đồng bọn của Vương tướng đang tạo uy thế cho Thanh Hà tiên sinh… Vậy mà lại không xin chỉ thị của Công gia, tên Tống Nguyên này lại dám có ý đồ to gan như vậy?”
Tần Đàm Công ừ một tiếng, nói: “Trong ba người đứng đầu… có một người tên Sấu Ông đúng không?” 
Người đến ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Tần Đàm Công nói: “Tên Tống Nguyên đó là tự tạo thế cho mình cũng không có gì lạ, hắn không có ý đồ gì khác đâu.”
Tự tạo thế cho mình? Sấu Ông là người của Tống Nguyên? Người đến đã hiểu được đại khái nhưng đây là thiên vị, tham lam tư lợi coi thường đại cuộc thật sự không đáng trọng dụng, đang định nói thêm vài câu nữa thì Tần Đàm Công đã lên tiếng trước.  
“Thi cử mà, đó cũng có thể nói là tạo thế cho ta, tuy là không cần… nhưng…” Hắn cười: “Ta thấy cũng không tệ.”
Cũng là tạo thế cho Tần Đàm Công? Điều này thì không thể hiểu được, người đến ngẩn người nhưng đã hơi hiểu ra rồi, lần này Tống Nguyên tự ý quyết định không hề chọc giận Tần Đàm Công, ngược lại Tần Đàm Công còn rất vui.
Tên quan nhỏ ở trạm dịch này không có bản lĩnh gì nhưng lại may mắn được Tần Đàm Công yêu thích, ừm… đây cũng gọi là một loại bản lĩnh. 

Kinh thành và thế gian này có rất nhiều người có bản lĩnh, Tiết Thanh biết rõ điều này, ba ngày sau khi nàng đứng trước cổng Quốc Tử Giám thì càng cảm nhận được điều này sâu sắc hơn, bởi vì một đám người đang chặn đường của nàng.
“Ngươi là thí sinh thi quân tử sao?” 
Người thanh niên dẫn đầu khoảng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo nhã nhặn, thanh tú.
Tiết Thanh thi lễ đáp lời.
Theo câu trả lời của nàng thì đám người này thích thú đến mắt sáng rỡ. 
“Vậy ngươi là ai?” Người thanh niên dẫn đầu hỏi.
Trông giống như học trò Quốc Tử Giám, lẽ nào là các sư huynh đến đón? Cổ đại cũng có hoạt động đón tân sinh viên sao, Tiết Thanh thi lễ đáp: “Tiết Thanh phủ Trường An.”
Lời vừa nói ra những người đang có mặt nhất thời náo động. 
“Ngươi chính là Tiết Thanh à?”
“Còn nhỏ như vậy…”
Tiếng kinh ngạc liên tiếp tăng lên, Tiết Thanh mỉm cười gật đầu, người thanh niên dẫn đầu nhấc tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nhìn về phía Tiết Thanh nói: “Ngươi là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh, ta có một câu muốn thỉnh giáo: “Nhan hồi hiếu học” phá đề như thế nào?” 
Tiết Thanh nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía cổng lớn đằng sau đám người, vẻ mặt có hơi bất an: “Vào cổng cũng cần phải thi sao? Lần đầu ta đến nên không biết quy định…”
Người thanh niên kia nói: “Không phải.”
Sau lưng hắn lại có một người cười cười nói: “Nghe đại danh Tiết Thanh phủ Trường An đã lâu, được biết hôm nay ngươi đến nên bọn ta đặc biệt đợi thỉnh giáo một lần.” 
Tiết Thanh thở phào, nói: “Ra là như vậy, ta còn tưởng phải thi cơ đấy.” Rồi lại cười: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Người thanh niên trước đó nói: “Mời Tiết thiếu gia phá đề đi, bọn ta thọ giáo.”
Tiết Thanh nói: “Không phá.” 
Ơ? Người thanh niên và những người bên cạnh đều sững sờ, không phá?
“Tiết thiếu gia coi thường bọn ta?” Vẻ mặt người thanh niên có hơi không vui.
Tiết Thanh vội lắc đầu, biểu cảm thành khẩn: “Không phải, không phải, là như thế này, vừa rồi các người cũng nói nghe danh ta đã lâu, vậy chắc biết ta dựa vào cái gì mà vào Quốc Tử Giám rồi… Ta không giỏi làm văn bát cổ phá đề. Thật là hổ thẹn, để mọi người cười chê rồi.” Sải bước đi vào. 
“Hả?” Người thanh niên nhất thời không kịp phản ứng, vai bị đụng một cái, cũng không mạnh lắm nhưng điều kỳ lạ là hắn vẫn tránh đường, dường như vì hắn tránh đường nên đám người đằng sau cũng đều nhường đường, người thiếu niên miệng nói: “Hổ thẹn, mọi người cười chê” kia như cá gặp nước, sải bước đi vào trong cánh cổng cổ kính cao lớn của Quốc Tử Giám.
“Sao lại đi rồi?”
“Hắn nói gì vậy?” 
Đám đông hoàn hồn trở lại rồi nháo nhào hỏi.
Người thanh niên dẫn đầu có hơi xấu hổ: “Hắn nói hắn không biết.”
Đám đông bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm khó hiểu: “Hắn đã thừa nhận không làm được rồi, sao chúng ta còn kiểm tra hắn nữa?” 
Kiểm tra hắn là để đánh đòn phủ đầu, để hắn biết Quốc Tử Giám là nơi nào, biết núi cao còn có núi cao hơn, biết cho dù mình là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh thì cũng đừng có cho mình là đúng… Kết quả người ta chủ động nói không biết.
“Tiết Thanh này… sao lại như vậy nhỉ?”
“Sao không có lấy một chút kiêu ngạo của người trẻ tuổi vậy?” 
“Danh tiếng của Thanh Hà tiên sinh cũng không màng sao?”
Đám đông trước cổng xôn xao bàn tán, chau mày vô cùng tức giận, đang nói chuyện thì lại có một người thanh niên chậm rãi bước tới, mười bảy mười tám tuổi, lớn hơn Tiết Thanh một chút, mặc áo bố màu ngọc, thắt đai lưng màu xanh, trông rất sạch sẽ phong độ ngời ngời…
Khuôn mặt không quen. 
Người thanh niên dẫn đầu vội nghiêm túc: “Lại có người đến nữa, chắc vẫn là thí sinh thi quân tử.”
Liền có một người thanh niên mở một quyển sách trong tay ra, trong sách viết từng hàng tên người, Tiết Thanh, Bùi Cầm, Sách Thịnh Huyền… Thì ra bọn họ đã lấy được danh sách tên thí sinh cuộc thi quân tử của Quốc Tử Giám.
“Không phải người Tây Lương.” Người đó nhìn danh sách tên, nói: “Có lẽ là Bùi Cầm, cũng đến từ phủ Trường An, đệ tử của Thanh Hà tiên sinh.” 
Người thanh niên dẫn đầu nói: “Ta không tin Thanh Hà tiên sinh không có đệ tử có thể diện.” Nhìn người thanh niên đang đi tới gần, nói: “Xin hỏi có phải là Bùi Cầm phủ Trường An không?”
Người thanh niên nhìn hắn đáp: “Không phải.”
Hả? 
Người thanh niên dẫn đầu ngây người, đám người sau lưng hắn cũng một lần nữa sửng sờ, không phải sao?
“Vậy ngươi…” Người thanh niên dẫn đầu kinh ngạc nói.
Người thanh niên kia đưa tay chỉ cổng chính, nói: “Ta tìm người.” Nói xong thi lễ: “Xin hãy tránh đường.” 
Người thanh niên dẫn đầu tránh đường theo bản năng, đám đông cũng theo hắn nhường đường một lần nữa, nhìn người thanh niên đi vượt qua bọn họ sải bước vào cổng chính…

“Yên Tử thiếu gia.” 
Tiết Thanh vào cổng xong không đi xa mà trốn đằng sau một bia đá đi ra, cúi chào người thanh niên đang đi tới.
“Khâm phục, ta tưởng ta đã là người mặt dày nhất rồi, không ngờ Yên Tử thiếu gia còn hơn cả ta nữa.”
Nhìn người thanh niên trước mắt lại có biểu cảm phức tạp, nhớ đến lúc nhìn thấy thiếu niên này trong lễ hội thuyền rồng tết Đoan Ngọ ở phủ Trường An, thanh tú nhã nhặn ngồi ngay ngắn trước bàn, cũng có lúc nửa đêm phong lưu cuồng dại ăn no không việc gì làm tụ tập ở tửu trang trấn nhỏ ngắm hoa làm thơ… Nhưng những thứ đó đều là của con cháu thế gia danh sĩ phong lưu, chỉ là không ngờ danh sĩ phong lưu lại như thế này… 
Bùi Yên Tử không dừng bước nói: “Ta chỉ là không muốn nói chuyện với người lạ thôi.”
Tiết Thanh cười đi theo hắn, nói: “… Yên Tử thiếu gia muốn đi bái kiến Tề Tửu đại nhân đúng không?
Muốn lựa chọn chỗ ở đúng không?... Chúng ta đi cùng nhau đi, huynh hãy nói ta cũng là họ hàng của huynh…” Vừa nói cười vừa đi vào trong. 
Đám giám sinh ngoài cổng Quốc Tử Giám vẫn còn đang chờ đợi dòm ngó, trong quán trà bên cạnh có một tiếng động nhỏ, đằng sau tấm rèm che ngày đông, một thiếu niên áo trắng chớp chớp mắt.
“Không ngờ Thanh Tử thiếu gia lại đi vào rồi.” Tác Thịnh Huyền nói.
Thiếu niên bên cạnh hừ một tiếng: “Quả nhiên như Thất Nương nói, đúng là vô liêm sỉ, đến danh tiếng của sư tôn cũng không màng, cả tên Bùi Cầm nữa, phủ Trường An quả nhiên nhiều tiểu nhân.” 
Tác Thịnh Huyền cũng không biết nên đánh giá thế nào, nói: “Có lẽ bọn họ đang vội đi bái kiến sư tôn…” Lại chà xát tay vẻ mặt hưng phấn: “Đừng nói họ nữa, bây giờ chúng ta hãy chấp nhận khiêu chiến của bọn họ, thể hiện phong độ quân tử của mình đi.”
Mấy thiếu niên áo trắng trong quán trà đứng dậy, rèm cửa bốn phía được kéo lên, vây quanh Tác Thịnh Huyền rồi đi vào cổng chính Quốc Tử Giám, đi về phía đám giám sinh đang ngó nghiêng kia.
Những thiếu niên áo trắng như mây, vô cùng nổi bật trên phố ngày đông, các giám sinh lập tức nhìn thấy ngay, tầm mắt bọn họ ngưng tụ lại… 
Mắt Tác Thịnh Huyền sáng rỡ, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng sắp được giao đấu với học trò thật sự của Đại Chu rồi… Đương nhiên không nói thí sinh thi quân tử không phải học tử, nhưng khoa cử chính quy, người đọc sách, quân tử, văn chương Khổng Mạnh… Đến kiểm tra ta đi, đến kiểm tra ta đi.
Đám giám sinh đó xoay người đi vào trong.
Ủa? 
Tác Thịnh Huyền đang định giơ tay bỗng ngây người.
Sao lại đi rồi? Thất Nương đã biết trước và nói là mấy giám sinh này sẽ đánh đòn phủ đầu những thí sinh thi quân tử… Hắn cũng là thí sinh thi quân tử mà.
Các giám sinh một mặt bước vào trong một mặt thấp giọng trò chuyện nói cười, thỉnh thoảng có người quay đầu liếc nhìn. 
“… Man di Tây Lương, cũng đáng để chúng ta tra khảo sao.”
Loáng thoáng có tiếng cười nói nho nhỏ truyền đến.
Tác Thịnh Huyền đứng yên tại chỗ, đôi mắt vốn sáng lấp lánh hơi tủi hổ, cái này hình như không giống lắm với kiểu quân tử mà hắn tưởng tượng… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.