Đại Đế Cơ

Chương 145: Hỏi nhỏ




Gần đây trường học vẫn rất yên tĩnh, lúc này lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ.
“Chỗ của huynh cũng vậy? Bắt đầu từ khi nào?”
“Thanh Hà tiên sinh có biết không?”
“Chúng ta mau đi gặp…”
Một học trò đang chăm chú nghe giảng cũng nhịn không được ngoái nhìn ra cửa sổ. Trong lớp học yên tĩnh thì động tác này rất dễ làm người khác chú ý, vì vậy lại có thêm mấy học trò nữa cũng nhìn ra. Tiên sinh đang giảng bài trên bục giảng bị quấy rầy cũng nhìn ra xem, bắt gặp ba tiên sinh dạy học khác đang nhanh chóng đi qua, vừa đi vừa nói chuyện, vẻ mặt rất khẩn trương.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiên sinh giảng bài nặng nề ho khan một tiếng, dùng thước gõ lên mặt bàn. Các học trò vội vàng thu hồi tầm mắt, chăm chú tiếp tục nghe giảng.
Không ai dám quấy rầy Thanh Hà tiên sinh giảng bài nên đám người Nghiêm tiên sinh chỉ có thể chờ bên ngoài cửa. Bọn họ trước nay vẫn luôn chuyên tâm dạy học, đây là lần đầu tiên hy vọng lớp học tan sớm. Khó khăn lắm mới đợi được tiếng chuông tan học vang lên, Thanh Hà tiên sinh lại ngồi phân tích chỉ điểm từng bài văn của các học trò, thật lâu sau mới ra khỏi lớp học.
“Tiên sinh, không hay rồi!”
Ba người vội vàng tiến lên, trong đó một người nôn nóng mở miệng.
“Có rất nhiều học trò xin nghỉ không đến trường. Nói là sẽ gặp chuyện không may…”
Xin nghỉ? Gặp chuyện không may? Thanh Hà tiên sinh nhíu mày. Có mấy học trò đi qua sau lưng hắn, nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn qua.
“Đi theo ta.” Thanh Hà tiên sinh vừa nói vừa đi về phía thảo đường của mình. Ba người Nghiêm tiên sinh vội vàng chỉnh đốn lại quần áo cùng thái độ, sau đó đuổi theo.
Nhưng hành động cứu vớt này cũng không có ý nghĩa gì. Bọn họ vừa rời đi, các học trò lập tức châu đầu ghé tai lại bàn tán.
“Nói xảy ra chuyện rồi.”
“Đó là các tiên sinh ở Mông Đồng đường mà…”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có học trò gặp chuyện không may.”
Học trò gặp chuyện không may chính là việc lớn. Bản thân bọn họ cũng là học trò, đương nhiên phải quan tâm đến bản thân mình, bởi vậy đều bắt đầu hỏi thăm nghe ngóng. Tin tức giữa các học trò trong trường lan truyền rất nhanh, không lâu sau đã có thể biết được là chuyện gì.
Sở Minh Huy phất tay hô to tên Tiết Thanh. Tiết Thanh đang đi trên đường xuống núi cũng dừng chân quay lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Huynh có nghe nói không? Huynh học lớp của Nghiêm tiên sinh, nghe đồn các học trò đều không đến trường đúng không?” Sở Minh Huy liên tiếp hỏi.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay không có ai đến cả.”
Sở Minh huy hỏi: “Vì sao thế?”
Tiết Thanh nhìn chung quanh một chút, thấp giọng thì thầm: “Bởi vì Trương Niện.”
Trương Niện là ai? Sở Minh Huy còn không nhớ ra.
Tiết Thanh nói tiếp: “Là một bạn học cùng lớp tôi, trước đó không phải có lần nhờ huynh nghe ngóng sao? Là…” Nàng nói đến đây lại nhìn quanh quất lần nữa, vẻ mặt có chút kiêng kỵ: “Chúng ta đến Tri Tri đường nói chuyện.”
Nơi này bất tiện! Sở Minh Huy tỏ vẻ hiểu được ý của nàng, vừa mới nhấc chân định đi lại dừng lại: “Người gác cổng bên đó hôm nay kiểm tra rất gắt. Huynh về trước đi, tôi sẽ đến ngay.”
Tiết Thanh gật đầu, xoay người đi trước, lúc về đến nhà tranh liền bảo Noãn Noãn đi nấu trà. Trà vừa nấu xong thì Sở Minh Huy đến, đi theo hắn còn có bốn bạn học thân thiết, đều là bạn học trong trường.
“Chúng tôi cũng đến nghe xem.”
“Nhiều người cùng xin nghỉ như vậy thật không phải chuyện nhỏ.”
“Tiết Thanh mau nói xem, rốt cuộc lớp của huynh xảy ra chuyện gì?”
Tiết Thanh bất đắc dĩ nhìn Sở Minh Huy. Ước chừng cũng ngại ngùng vì đã tự ý dẫn cả người khác đến, Sở Minh Huy rụt cổ nói: “Đều là người nhà cả mà.”
Bốn người kia vội vàng vỗ ngực: “Bọn ta sẽ không nói lung tung… Tam Lang, huynh không tin bọn ta sao? Quan hệ của chúng ta là như thế nào chứ?”
Tiết Thanh rót trà cho bọn họ, nói: “Tôi không có ý đó… Chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt, dễ khiến người khác hiểu lầm. Các bạn học trong lớp cũng vì vậy nên mới rối loạn.”
Thì ra là thế! Mấy người Sở Minh Huy vội vỗ ngực lần nữa: “Yên tâm, bọn ta sẽ không nói ra ngoài!”
Tiết Thanh vươn tay nói: “Ta tin mấy người.”
Năm người sửng sốt nhìn bàn tay đưa ra. Đây là làm gì? Sở Minh huy thử vỗ tay nàng một cái, thấy Tiết Thanh gật đầu, mấy người kia mới học theo hắn, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy kích động.Bạn đ-ang đ-ọc truyện -tại iREAD-.vnTiết Thanh nâng chén trà lên làm động tác mời, năm người cũng vội vàng nâng chén uống một ngụm.
Tiết Thanh nói: “Trương Niện là bạn học của chúng ta. Lần trước tôi có nhờ Sở Minh Huy nghe ngóng, hắn không biết vì sao lại bị coi là nghi phạm ám sát Tông Chu nên bị bắt.”
Sở Minh Huy a một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, cũng không hỏi thăm được gì, chỉ nói là ngày hôm đó hắn xuất hiện ở gần Song Viên nên bị bắt. Sao vậy?”
Tiết Thanh nói: “Chính vì không biết nguyên nhân ra sao nên mọi người mới sợ.” Nàng nói xong lại cầm ấm trà rót thêm cho mọi người, hương trà thơm ngát tản mát khắp nơi trong ánh nắng chiều.
Lúc này, trong phòng của Thanh Hà tiên sinh, mấy người Nghiêm tiên sinh cũng kể xong mọi chuyện.
“Chuyện là vậy đó. Mọi người càng sợ hãi, lời đồn càng lan truyền rộng.” Một tiên sinh nói: “Mấy ngày hôm trước chỉ có vài học trò xin nghỉ, những học trò khác nhìn thấy, hỏi chuyện, sau đó càng nhiều người xin nghỉ, cuối cùng dứt khoát không đến trường nữa.”
Thanh Hà tiên sinh hỏi: “Trương Niện là làm sao vậy?” Bởi vì hắn muốn trốn tránh nên từ khi Tông Chu đến cho đến lúc Tông Chu chết đi hắn cũng không nghe ngóng quá nhiều tin tức.
Nghiêm tiên sinh đáp: “Tôi có hỏi qua, nói là vào đêm Tông đại nhân xảy ra chuyện thì hắn ở ngay bên ngoài Song Viên.”
Thanh Hà tiên sinh cau mày: “Có chuyện gì sao? Hắn đến nơi đó làm gì?”
Nghiêm tiên sinh lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Kể từ khi hắn bị bắt thì không ai được gặp hắn.”
Một tiên sinh khác gật đầu phụ họa: “Cho nên các học trò khác đều rất sợ hãi, nói rằng bạn học của Trương Niện cũng sẽ bị bắt để tra hỏi… Ừm, chính là Tô Phương ở lớp huynh nói…” Hắn liếc nhìn Nghiêm tiên sinh một cái.
Nghiêm tiên sinh đương nhiên biết Tô Phương, giận dữ nói: “Thúc phụ hắn làm việc ở phủ nha, tính hắn thích khoe khoang, thỉnh thoảng lại tuôn ra một ít tin tức từ quan phủ…”
Hóa ra là do lời đồn giữa các học trò. Thanh Hà tiên sinh nói: “Ta biết rồi. Ta sẽ cho người đến quan phủ hỏi rõ xem là có chuyện gì.”
Vậy là tốt rồi, ít ra cũng có một đáp án để trấn an bọn học trò. Mấy người Nghiêm tiên sinh vội gật đầu.
…..
“Thật khoa trương! Người ở Mông Đồng đường đều là một đám nhát gan, mới nghe tiếng gió đã sợ trời mưa.” Sở Minh Huy nói: “Nào có chuyện bắt tất cả các học trò chứ.”
Tiết Thanh nói: “Theo lý là không. Nhưng rõ ràng Trương Niện không thể là thích khách được. Đến nay vẫn chưa hỏi rõ được nguyên do, lời đồn càng truyền càng nghiêm trọng, trong lòng mọi người đương nhiên thấy bất an.”
Nói vậy cũng đúng! Sở Minh Huy dụi mũi: “Vẫn là do bọn họ nhát gan!”
Tiết Thanh nói: “Nhát gan cũng dễ hiểu thôi. Tôi cảm thấy chuyện này vẫn nên giải quyết từ căn bản.”
Sở Minh Huy hỏi: “Giải quyết như thế nào?”
Tiết Thanh đáp: “Đương nhiên là phải hỏi cho rõ xem chuyện gì xảy ra, biết rõ rồi thì trong lòng mới không sợ. Đến nay chúng ta vẫn không biết được nguyên nhân Trương Niện bị bắt, khó trách các học trò sợ hãi. Vốn bọn họ đều rất tốt, Nghiêm tiên sinh cũng rất tốt, giờ lại thành như vậy…”
Sở Minh huy nói: “Các tiên sinh sẽ đứng ra giải thích trấn an.”
Tiết Thanh nói: “Các tiên sinh đương nhiên có thể làm vậy. Nhưng ta nghĩ tự chúng ta cũng có thể làm việc gì đó, hơn nữa chúng ta làm càng có thể trấn an các học trò hơn.”
Vậy cũng đúng! Có đôi khi thiếu niên vẫn tin tưởng lời nói của thiếu niên. Người lớn đôi khi luôn nói dối, coi bọn họ như một đứa trẻ mà lừa gạt bọn họ.
Mấy người Sở Minh huy đều gật đầu hỏi: “Chúng ta có thể làm được gì?”
Tiết Thanh nhìn chằm chằm bọn họ: “Rất đơn giản, chúng ta cũng đi nghe ngóng xem sao.”
Nghe ngóng?
“Quan phủ sẽ không nói cho chúng ta biết.”
“Cũng không biết có nghe được gì không nữa…”
Mấy người Sở Minh Huy liên tục nói, vẻ mặt đều có chút u sầu.
Tiết Thanh nói: “Đương nhiên không phải nghe ngóng kiểu đó. Đó là việc mà người lớn làm.”
Mấy người Sỏ Minh Huy đều tò mò nhìn nàng: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.