Đại Đế Cơ

Chương 140: Hắn đến




Hức... Tiết Thanh nói: "Cái này đúng là còn lợi hại hơn so với người đứng đầu bảng".
Bùi Yên Tử cầm lấy cuốn sách, xe ngựa lắc lư lắc lư, Tiết Thanh dường như vì vậy mà lắc lư theo.
"Yên Tử thiếu gia", nàng mở miệng lần nữa. 
Bùi Yên Tử ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu, nhưng thiếu niên kia lại nhích đến trước mặt hắn, khiến cho hắn phải ngẩng đầu.
Tiết Thanh vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Yên Tử thiếu gia, có phải ngươi thích ta hay không?"
Thư đồng cởi lừa bên ngoài cửa cửa nghe được câu này thiếu chút nữa ngã xuống, đôi mắt trợn tròn, khó lường a, Tiết Thanh này lại là một người đồng tính... 
Trong xe, Bùi Yên Tử lại không vì câu nói này mà kinh hoảng, ánh mắt yên tĩnh, ngược lại còn hơi suy nghĩ một chút, dường như đã xác nhận được, sau đó lắc đầu: "Ta không thích ngươi".
Tiết Thanh nói: "Không thể nào", đưa tay chỉ vào Bùi Yên Tử, nhíu mày: "Ngươi nghĩ kỹ một chút, ta mỗi lần gặp chuyện đều có ngươi bên cạnh. Ta cùng Liễu Xuân Dương đánh cược lúc Đoan Ngọ cũng có ngươi, cái đêm ta cùng Liễu Xuân Dương đánh cược lại có ngươi, đi đọc sách ngươi cũng là người đầu tiên tới, lại còn chủ động muốn gia nhập Tri Tri đường, kỳ thi huyện ngươi là người bảo lãnh của ta, kỳ thi quân tử ngươi đi theo, lần này đi Quốc Tử Giám cả Trường An phủ chỉ có một mình ta, giờ ngươi lại đi cùng".
Bùi Yên Tử nghe nàng nói xong, có chút cảm thán: "Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi sao?" 
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Yên Tử thiếu gia, đây không phải là trùng hợp chứ? Nếu như ngươi không thích ta, vì sao lại để ý ta như vậy, theo ta đi khắp nơi, ở bên cạnh ta".
Bùi Yên Tử ừ một tiếng, im lặng một chút, nói: "Đúng, cái này chắc chắn không phải là trùng hợp".
Ánh mắt Tiết Thanh khẽ đọng lại, hoặc là nói rõ chân tướng, hoặc là thừa nhận bản thân mình đồng tính, hoặc là... 
"Ta không thích ngươi, điều ta thích chính là những chuyện xảy ra bên cạnh ngươi", Bùi Yên Tử nói.
Sặc? Cái gì? Tiết Thanh không giải thích được.
Bùi Yên Tử nói: "Ngươi đi đến đâu liền sẽ xảy ra chuyện đến đó. Ví dụ như đi học cũng có thể học đến thành Trường An đình công, thi quân tử cũng có thể cùng người Tây Lương ngươi tranh ta đoạt, lại càng không cần phải nói đến chuyện lăng hoàng hậu còn sụp đổ...", hắn nhìn về phía Tiết Thanh: "Đi Quốc Tử Giám học và thi hội, ta rất mong đợi a". 
Mong đợi… đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, theo lời hắn nói thì chẳng phải nàng là điềm xấu sao? Tiết Thanh trợn mắt: "Ngươi, ngươi có biết ta vì sao lại gặp những chuyện không may này không?" Rồi cười khổ: "Yên Tử thiếu gia, chuyện này không có gì ly kỳ, nếu như xuất thân của ta giống như ngươi thì sẽ không gặp những chuyện này rồi".
Bùi Yên Tử nói: "Ta biết, nên ta mới theo ngươi, trải nghiệm một chút những chuyện không thể xảy ra trên người ta", nói rồi vỗ nhẹ nhẹ cuốn sách trong tay: "Niềm vui thú của cuộc đời a".
Nói đến vậy thì còn băn khoăn gì nữa chứ, Tiết Thanh nhớ lại những lời lúc đầu Bùi Yên Tử đã từng nói, không khỏi trợn mắt, dĩ nhiên là chán ghét cuộc sống trôi qua quá thoải mái muốn tìm một chút kích thích, quả nhiên những người yêu thơ đều là những kẻ biến thái. 
Vậy cuối cùng hắn có biết thân phận thực sự của mình hay không? Hoặc có thể nói là Bùi gia có biết hay không, vốn cho là ép hỏi Bùi Yên Tử có phải thích mình hay không, đệ tử thế gia kiêu ngạo không muốn gánh trên lưng cái tiếng đồng tính, liền sẽ nói ra chân tướng, ví dụ như biết mình là nữ nhân, biết thân phận thật sự của mình, Bùi gia cũng giống như Quách gia, hoặc giống với Tứ Hạt, cũng là người biết giấu giếm chân tướng...
Bây giờ Bùi Yên Tử lại đưa ra lời giải thích này, người này thật...
Tiết Thanh nhìn thanh niên trước mắt, im lặng một chút, vỗ vỗ bả vai hắn: "Như đã vậy, Yên Tử thiếu gia ngươi vui vẻ là tốt rồi", dứt lời đứng dậy rời khỏi xe ngựa, cũng không đợi xe dừng liền nhảy xuống, rồi lại bước một bước nhảy lên xe ngựa của mình. 
"Lên đường, lên đường, màn trời chiếu đất", nàng giơ tay hô: "Không ngừng, không ngừng, ngày đêm kiên trì".
Roi ngựa trong tay Tề Sưu vung lên.
Con ngựa hí vang một tiếng chạy về phía trước, Tứ Hạt tiên sinh ngồi trong xe dường như không kịp chuẩn bị liền té xuống, tức giận đấm vào thùng xe: "Đuổi cái gì mà đuổi, tại sao lại màn trời chiếu đất? Không phải là có tiền sao?" 
Vó ngựa của hộ vệ hai bên gõ cốc cốc, ôm lấy xe ngựa chạy như bay về phía trước, xe ngựa của Bùi Yên Tử bị tụt lại phía sau, tiểu thư đồng thúc giục con lừa chạy thở hồng hộc, lắc lư lắc lư giống như cái đuôi đi theo phía sau.
...
Gió tháng mười hai xen lẫn cái giá lạnh len lỏi vào buồng xe, Tứ Hạt tiên sinh bọc kín trong lớp áo choàng thật dày, chép miệng uống một ngụm rượu nhỏ, bất chợt gió ở bên ngoài ùa vào, thổi chòm râu hắn bay tán loạn. 
"Con làm gì!" Hắn tức giận hét lên.
Tiết Thanh nhìn ra phía ngoài thăm dò: "Tiên sinh, đến kinh thành rồi".
Tứ Hạt tiên sinh nhấc chân đạp màn cửa sắp bị nàng nhấc lên xuống: "Đến thì đến, cần gì phải loạn lên". 
Tiết Thanh cười cười không vén màn xe nữa, ngẩng đầu nhìn phía trước, kinh thành quốc gia của thế giới này đang ở trước mặt, tên là Khai Phong, cũng giống như Trường An phủ, nàng có đọc được trong lịch sử, chỉ có vẻ ngoài tốt đẹp.
Nhưng lại rất phồn hoa.
Hai bên đường không hề vắng vẻ mà có rất nhiều người hối hả qua lại, ngựa xe chen chúc, cưỡi ngựa so với đi bộ có vẻ chậm hơn một chút. 
"Hoàng Cư, Hoàng Cư, kinh thành này", Tiết Thanh quay đầu nhìn Hoàng Cư nói.
Thiếu niên Hoàng Cư đang dẫn ngựa, cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, mặc dù không hề kích động nhưng so với sự thờ ơ của Tứ Hạt tiên sinh thì cảm xúc mạnh mẽ hơn, trong mắt của hắn dường như có chút lấp lánh.
Tường thành cao lớn như vậy, bảo vệ vị đại nhân quan lớn kia, hắn đứng ở dưới thành tường, sẽ sải bước qua cửa thành, dễ dàng như vậy, đơn giản như vậy... 
"Cởi bọc quần áo xuống, mở thùng ra, có lệnh cấm binh khí, tìm được sẽ bị tịch thu".
Giọng nói lười biếng của tên lính truyền đến, chặn đoàn người muốn đi vào thành lại, cho dù là dân chúng thấp cổ bé họng hay là người đi xe ngựa sang trọng.
Sau một hồi tra xét ồn ào, đám người Tiết Thanh mới có thể đi qua, xuyên qua cửa thành mà đầu lấm tấm mồ hôi mặc dù lúc này là đầu đông. 
"Yên Tử thiếu gia...", Tiết Thanh quay đầu lại.
Bùi Yên Tử không phải ở phía sau bọn họ mà đang ở phía trước chào hỏi.
"Các ngươi vì sao lại có thể đi trước chúng ta?" Tiết Thanh nói. 
Tiểu thư đồng không còn cưỡi lừa nữa mà ngồi trên xe ngựa, giọng nói giòn tan: "Chúng ta có danh thiếp của cữu lão gia, không cần khám xét mà đi thẳng qua".
Tiết Thanh nhìn thanh niên đang ngồi trong xe ngựa, một đường bôn ba, quần áo hắn vẫn sạch sẽ như cũ: "Yên Tử thiếu gia, nếu đã đồng hành thì cũng nên chiếu cố ta một chút a".
Bùi Yên Tử nói: "Vậy ngươi không phải là giống ta sao? Còn có gì gọi là niềm vui thú". 
Tiết Thanh bật cười, nói: "Ta đi qua cửa thành cũng có thể gây ra chuyện gì náo nhiệt sao? Kinh thành này không phải là thành Trường An, người nào biết ta chứ".
Tiếng nói lạc lõng rơi vào giữa một trận ồn ào nổ ra trên đường phố, thật náo loạn, Tiết Thanh nhìn sang, chỉ thấy một mảnh áo trắng đập vào tầm mắt...
"Là người Tây Lương". 
"Người Tây Lương lại đến rồi".
"A, vị thiếu gia kia ở đâu".
"Mau đến xem". 
Người trên đường vừa tách ra tránh né, trên đường một đoàn người đi như phá núi, ngựa đen áo bào trắng, châu báu mỹ ngọc chiếu sáng rực rỡ, thật lâu rồi không nhìn thấy, như đã quen thuộc tự thuở nào.
Tiết Thanh nhìn đoàn thiếu niên ngày càng tiến gần, nhất là hai thiếu niên chói mắt nhất trong đám người đó: "Quả nhiên không thể nói bừa, kinh thành này thật là có người quen", dứt lời liền xoay người chui vào xe ngựa của Bùi Yên Tử, hạ màn xe xuống.
Có một vài người gặp nhau không bằng hoài niệm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.