Đại Đế Cơ

Chương 120: Cúi đầu




Chuyện xảy ra trước cửa nhà họ Quách, lúc Liễu tam lão gia dẫn Liễu Xuân Dương về, Liễu lão thái gia cũng đã biết rồi. Ông hỏi:
“Thế Tiết Thanh vẫn nói như thế à?”
Liễu tam lão gia gật đầu.
Liễu lão thái gia cười cười, lại nhìn Liễu Xuân Dương hỏi tiếp:
“Nó tự đâm mình?”
Sự thật quả đúng như thế nên Liễu Xuân Dương “vâng” một tiếng đáp lại.
Liễu lão thái gia cũng chẳng hỏi thêm, phất tay bảo:
“Mất bò mới lo làm chuồng, đi đi, vào thư phòng hối lỗi đi…”
Liễu Xuân Dương biết tại sao Liễu lão thái gia nổi giận, ông giận bởi vì khi mình làm thơ bị thua lại không bình tĩnh nhận thua mà lại ra tay đánh người nhưng đánh xong lại không chịu xin lỗi, trong mắt Liễu lão thái gia, trước sau gì hắn cũng đã sai… Ông đã hoàn toàn thất vọng đối với thằng cháu này rồi.
Nếu là trước kia, Liễu Xuân Dương sẽ nôn nóng lạc lõng nhưng bây giờ hắn lại rất bình tĩnh… Thất vọng tính là gì chứ, so với sống chết nó chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ hơi tiếc, không phải tiếc cho mình mà tiếc cho Tiết Thanh. Nhìn thì giống như mọi chuyện đã được giải quyết nhưng già trẻ lớn bé nhà họ Liễu chắc chắn sẽ không thích Tiết Thanh.
Các người sẽ thích hắn hả, hắn là người rất lợi hại đó nha, hắn sẽ giết người đó… Liễu Xuân Dương khịt khịt mũi rồi đi ra ngoài.
Liễu lão thái gia ngồi xuống, cầm tách trà, thở dài:
“Ấu trĩ.”
Liễu tam lão gia hỏi:
“Thế chuyện này cứ để như thế sao?”
Liễu lão thái gia đáp:
“Ừ, chẳng lẽ chúng ta muốn đi tranh hơn tranh thua với tụi nhỏ à!”
Liễu tam lão gia nói:
“Tên Tiết Thanh vậy mà cũng có bản lĩnh đấy, lại có thể lôi kéo Xuân Dương…”
Liễu lão thái gia đáp:
“Bọn nhỏ cũng chỉ là trẻ con thôi, hằng ngày giương nanh múa vuốt, thấy máu là sợ chết khiếp, chỉ mong chuyện này chưa từng xảy ra thôi.”
Liễu tam lão gia cười nói:
“Tên Tiết Thanh này lại đi lấy lòng Liễu gia đấy.”
Liễu lão thái gia nói:
“Không lấy lòng thì hắn có thể thế nào chứ? Hắn đi lấy lòng, chúng ta cần sao? Thứ chẳng cần ai để ý.”
Liễu tam lão gia vâng dạ.
Liễu lão thái gia nhìn bài Thủy điệu ca đầu (1) trên bàn, bỏ tách trà xuống, nói:
“Thằng nhóc này, nhờ mấy từ ý hay, khom lưng uốn gối thì có thể làm người ta coi trọng sao? Quá trẻ con.”

Đêm tối đen như mực, gió thổi phần phật, đèn lồng mờ ảo lắc lư chiếu lên hai người đang đối mặt.
Thanh Hà tiên sinh nói:
“… Quá bồng bột.”
Tiết mẫu Thôi thị tiếp lời:
“Nó vẫn là trẻ con thôi…”
Thanh Hà tiên sinh bảo:
“Trẻ con thì muốn làm gì thì làm sao? Muốn làm gì thì làm thì cuối cùng cũng là bản thân bị tổn tương thôi… Giờ nàng ấy thế nào rồi?”
Thôi thị vâng dạ đáp:
“Đã đỡ nhiều rồi… Tinh thần cũng tốt hơn… Cũng đã ăn cơm…”
Thanh Hà tiên sinh hỏi:
“Cánh tay sao rồi?”
Giọng Thôi thị càng nhỏ dần, theo gió thổi vào tai Thanh Hà tiên sinh:
“… Phải chờ thay thuốc ba ngày mới biết được…”
Thanh Hà tiên sinh im lặng không nói gì.
Thôi thị ngẩng đầu hỏi:
“Lần này do chúng tôi sai, không phát hiện nàng ấy ra khỏi thành…”
Thanh Hà tiên sinh cắt lời:
“Dù ở trong thành, không ở trong tầm mắt các ngươi cũng chưa chắc không xảy ra chuyện, nàng ấy giờ đã lớn, kết bạn khắp nơi… Càng ngày kết bạn càng nhiều, bọn con cháu nhà giàu đó lại dễ đối phó ư?”
Thôi thị vâng một tiếng, đáp:
“Tiên sinh dạy phải.”
Thanh Hà tiên sinh nhìn Thôi thị bảo:
“Đương nhiên, ta cũng sai, ta biết rõ nàng ấy trốn học muốn đi chơi lại không ngăn cản, trước kia ta không biết thì thôi, mà giờ ta rõ ràng biết…”
Thanh Hà tiên sinh nói đến đấy thì thở dài, Thôi thị nói:
“Tiên sinh đừng tự trách mình, tiên sinh làm thế cũng vì nghĩ đến đại cục, Tông Chu ở đây, tên thái giám này gian trá độc ác, ai biết có phải bên trên thấy ngài cùng Lý đại nhân đều đến đây nên nghi ngờ nên mới phái hắn đến.”
Thanh Hà tiên sinh nói:
“… Tông Chu là bị người của Chung gia trả thù nên mới chết, đó cũng là chuyện tốt.”
Thôi thị nói:
“Vâng, Tông Chu võ nghệ cao cường, lại từng hầu hạ bên cạnh nương nương bệ hạ… Chuyện năm đó hắn ra tay độc ác cũng không ít, sau đó lại là Tần Đàm Công, Đốc đại nhân vẫn luôn muốn diệt trừ hắn, lại kkhông dám ra tay sợ tiết lộ tung tích công chúa.”
Thanh Hà tiên sinh ừ một tiếng, nói:
“Cho nên ông trời rất công bằng, ác giả ác báo.”Nguồn-: -iread.v--nNào phải tự sát, rõ ràng là bị giết nên có thế thấy được công bằng này đều là người làm, Thôi thị thầm nghĩ, vâng một tiếng:
“Tiên sinh nói phải.”
Thanh Hà tiên sinh nói tiếp:
“Tình hình vết thương ngươi phải báo cho ta bất cứ lúc nào, Quách gia đều là quân nhân nên rất am hiểu những vết thương do đao kiếm gây ra, nếu vẫn không được, ta sẽ hỏi thăm tìm vài danh y trong kinh thành đến… Hắn với Xuân Dương đều là học trò của ta, là sư phụ nên phải quan tâm mới phải.”
Thôi thị vâng dạ.
Thanh Hà tiên sinh nói:
“… Ở nhà dưỡng thương cũng tốt, triều đình sẽ phái người tới, những kẻ trong Tư Lễ Giám cũng chẳng dễ chọc, tuy bảo nàng không giống bệ hạ nương nương, nhưng hai ta không bằng những tên nội thị tiếp xúc nhiều với bệ hạ nương nương, có những hành vi cử chỉ có hơi giống chúng ta cũng không biết được, bọn chúng có thể sẽ phát hiện ra… Tránh mặt là an toàn nhất.”
Thôi thị lại vâng dạ, nói:
“Tiên sinh suy nghĩ thật chu đáo.”
Thanh Hà tiên sinh ngừng một lúc rồi hỏi:
“Ngươi, không có gì chứ?”
Thôi thị “ơ” một tiếng ngẩng đầu hỏi:
“Ta? Không có. Tiên sinh có dặn dò gì sao?”
Thanh Hà tiên sinh đáp:
“Không… Tối rồi ngươi về đi, vết thương của nàng nghiêm trọng đến thế.”
Thôi thị đáp:
“Ta đã đốt hương an thần, bên ngoài còn có Quách Hoài Xuân canh gác.”
Dứt lời, Thôi thị thi lễ:
“Tiên sinh yên tâm, ta đi trước.”
Thanh Hà tiên sinh nàng cầm đèn cất bước, bóng người mất hút trong đêm, xung quanh rơi vào bóng tối, nói:
“Quái lạ.”
Tiểu đồng khẽ hỏi:
“Tiên sinh, quái lạ ở đâu?”
Thanh Hà tiên sinh im lặng chốc lát rồi nói:
“Qua Xuyên… sao lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế, trước đây rất quái gở.”
Tiểu đồng lại không hiểu, lúc bọn họ nói chuyện hắn đều lảng đi.
“Có lẽ là xảy ra chuyện nên bị hoảng loạn rồi.”
Bọn vũ phu đúng là chẳng có não, gặp chút chuyện là rối loạn, Thanh Hà tiên sinh “à” một tiếng, thở dài:
“Ta vốn tưởng rằng nàng yêu cầu tự học, có chí khí, ít nhất có thể tự kiềm chế, chẳng ngờ…”
Tiểu đồng cảm thấy tiên sinh đang thất vọng, vội an ủi:
“… Còn nhỏ mà, tiên sinh từ từ chỉ dạy là được.”
Thanh Hà tiên sinh đáp:
“Chỉ đành như thế… Đi thôi.”

Cửa kẽo kẹt vang lên, Tiết Thanh nhắm mắt lại, hơi hơi he hé nhìn Tiết mẫu Thôi thị nhẹ nhàng đi vào, thoáng nhìn sang bên giường, rồi lập tức bước tới lư hương ném thứ gì vào đó… Quả nhiên, trong phòng có mùi hương khác lạ.
Chẳng lẽ Thôi thị không biết võ công nhưng lại là cao thủ dùng dược? Hay đây là do nàng ấy mua? Ban đêm, nàng nhạy cảm phát hiện mùi hương khác với trước đây, cũng may nàng mượn đau đớn trên cánh tay thoa thuốc để kích thích mình phải tỉnh táo… Chắc là dược thôi miên rồi, nàng không nghi ngờ tình mẹ của Thôi thị.
Thôi thị lại đi gặp người thần bí đó rồi, là vì mình bị thương nặng nên mới đi tìm kẻ đó giải sầu sao?
Thật ra nàng cũng chỉ mới ba mươi tuổi, ở hiện tại thì vẫn chỉ có thể là chị gái, đừng nói đến sinh con còn chưa kết hôn nữa kìa, Tiết Thanh nghĩ nếu có cơ hội mình nên khuyên nàng ấy tái giá thôi… Nàng chẳng để ý đến chuyện thủ tiết gì cả.
Thôi thị xoay người lại “ớ” một tiếng hỏi:
“Thanh tử sao con chưa ngủ?”
Tiết Thanh đáp:
“Con ngủ được một giấc rồi… Vết thương đau quá nên tỉnh lại.”
Ngủ một giấc, ừm, dược hiệu cũng chẳng thể thắng nổi đau đớn là chuyện thường, Thôi thị vội đến gần:
“Sao vậy? Chẳng có cách nào cả, con hãy cố chịu.”
Thôi thị đau lòng ngồi xuống, vuốt ve mặt Tiết Thanh.
Tiết Thanh dạ một tiếng, nói:
“Cố chịu ạ… Mẹ đừng lo.”
Nàng lại ngừng một hồi rồi nói:
“Mẹ, lúc con hôn mê, có ai đến thăm con vậy? Có phải rất đông không, con nhớ không rõ nữa, đợi con khỏe lại phải đi cám ơn họ mới được.”
Thanh Hà tiên sinh nói đúng, đứa bé này càng ngày càng trưởng thành, rất muốn kết bạn, Tiết mẫu ừm một tiếng, khe khẽ vỗ mặt con, nói:
“Chẳng nhiều đâu… Chỉ có các lão gia nhà họ Quách, con bị thương nặng thế, sao có thể để nhiều người đến thăm được, thêm phiền mà thôi… Đợi con khỏe lại thì đi cám ơn họ đi.”
Tiết Thanh vâng lời.
Thế Qua đại nhân là ai?
***
(1) Bài từ “Thủy điệu ca đầu” của nhà viết từ nổi tiếng thời nhà Tống Trung Quốc Tô Thức, có hiệu là Đông Pha, thường gọi là Tô Đông Pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.