Đại Đế Cơ

Chương 117: Không hiểu




Bên trong tri phủ nha môn, Lý tri phủ ngồi ở tiền đường cau mày lại, đám quan viên dưới trướng còn cau có hơn cả hắn. Mấy ngày trôi qua trừ Chung Thế Tam ra đầu thú thì không còn bắt sống được hung đồ nào khác.
"Chỉ một Chung Thế Tam có thể bàn giao hay không?"
"Người chết là Tông đại nhân… Sao có thể bàn giao được…"
"Đại nhân ngày đêm khổ não như thế…"
Đám quan viên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chợt một quan lại nhỏ từ bên ngoài bước nhanh tiến đến, nói nhỏ bên tai Lý tri phủ, có tin tức gì rồi ư? Đám quan viên đang ngồi nhất thời ngồi thẳng người, thấy Lý tri phủ ngừng cau mày vẻ mặt có phần vui vẻ… Tin tức tốt? Mắt đám quan viên nhất thời sáng lên, nhưng lại thấy vẻ mặt Lý tri phủ trầm xuống lần nữa, gật đầu với viên quan nhỏ, quan nhỏ cúi đầu lui ra ngoài.
Vẻ mặt Lý tri phủ nặng nề như có điều gì suy nghĩ.
Trong đường yên tĩnh một hồi, là tin tức gì? Khó chọn lựa lại không dễ xử lý?
"Đại nhân, trong triều có tin tức gì hay sao?" Một quan viên đứng dậy hỏi.
Ngay sau ngày Tông Chu gặp nạn Trường An phủ đã báo tin về kinh thành, đương nhiên khẳng định lúc ấy cấp dưới của Tông Chu cũng đã báo cáo, vào lúc này thì kinh thành cũng nên có động tĩnh rồi.
Lý tri phủ ừm một tiếng, nói: "Ti Lễ giám và hình bộ sẽ phái người tới."
Cái này không cần phải nói mọi người cũng biết, hỏi tin tức là có ý phái ai tới, cấp trên có thái độ gì với Trường An phủ, có liên luỵ đến bọn họ hay không, đám quan viên không nhịn được lại muốn mở miệng, Lý tri phủ vỗ kỷ án, nói: "Tiếp tục truy đuổi hung đồ, khẳng định còn có đồng đảng, bất kể là dấu vết gì để lại, đều không buông tha, trước khi người kinh thành đến, trong nội bộ chúng ta phải tra rõ ràng chân tướng chuyện này." Nói đến đây lại vỗ vỗ kỷ án: "Trước tiên kiểm tra bên phía Liễu gia một lần."
Hả? Đám quan viên muốn đứng dậy đáp vâng, bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc, Liễu gia? Liễu gia sao?
"Chuyện của Tông đại nhân xảy ra ở Song Viên, dù sao Liễu gia cũng phải có lời giải thích." Lý tri phủ nói, ánh mắt yên tĩnh.
……
Tin tức nhanh chóng được đưa đến Liễu gia, cái này khiến đám lão gia rất tức tối, người của Liễu thị đi tới quan phủ không phải dự tiệc cũng là thăm bạn, trăm năm qua không có người nào bị quan phủ điều tra.
"Tên Lý Quang Viễn này thật to gan."
"Không lớn mật hắn cũng sẽ không bị giáng chức bị đuổi ra khỏi kinh."
"Vậy tính sao? Coi chúng ta là nông thôn ở thành Trường An, một mình hắn ở bên trên nên muốn làm gì thì làm ư?"
"Ngược lại cũng không phải muốn làm gì thì làm, chẳng qua chó cùng rứt giậu, trước khi người của triều đình tiến đến, tìm thêm được mấy con dê thế tội."
"Thật sự là bị điên, vậy mà muốn để Liễu gia chúng ta làm dê thế tội?"
Tiếng nói trong phòng càng lúc càng lớn, Liễu lão thái gia đang ngồi lăn hai viên bi vàng trong tay cũng không nhịn được cắt ngang lời bọn họ, nói: "Được rồi được rồi, có chuyện lớn gì cũng đáng giá được ồn ào."
Trong phòng yên tĩnh lại.
"Cha, tên Lý Quang Viễn này khinh người quá đáng." Một nam nhân tức giận nói.
Liễu lão thái gia cười ha ha, nói: "Ức hiếp thì ức hiếp… Có thể ức hiếp được hay không cũng không phải hắn định đoạt." Nói xong ném hai viên bi lên bàn: "Nói với người của tri phủ, muốn tra thì tha hồ tra nhưng một người cũng đừng hòng mang đi."
Đây là muốn đối mặt, đối mặt thì đối mặt, tại sao phải sợ một tri phủ như hắn chứ? Người ở trong triều cũng không phải không có ai, đám lão gia Liễu gia đáp vâng lui ra ngoài.
Trong thư phòng lão bộc đứng hầu nói: "Theo lý mà nói, Lý Quang Viễn không phải loại người này, văn nhân kiêu ngạo, nếu không cũng sẽ không bị giáng chức ra khỏi kinh… Loại chuyện biết rõ không thể nào là Liễu gia chúng ta gây nên mà muốn kéo dê thế tội lung tung, hắn sẽ không làm."
Liễu lão thái gia nói: "Nhưng mà hắn đã làm rồi."
Lão bộc nói: "Thế nên hoặc là hắn bị điên, hoặc là có chuyện gì khác."
Tông Chu đúng là quyền to thế lớn nhưng chết một Tông Chu, vẫn không đến mức để loại văn thần như Lý Quang Viễn bị hù tới phát điên. Liễu lão thái gia khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện khác sao? Chuyện khác gì khiến Liễu gia chúng ta đắc tội Lý Quang Viễn hắn hả? Gần đây trong nhà có chuyện gì? Khi Tông Chu tới đều quản thúc nghiêm khắc, nào có gây ra chuyện gì?"Truyện được d.ịch tại iREAD.vn...Lão bộc suy tư một khắc, vẻ mặt có chút chần chừ, nói: "Chuyện để nói chỉ có chuyện Xuân Dương thiếu gia và con rể Quách gia… Lý Quang Viễn ra mặt vì con rể Quách gia ư?"
Lý Quang Viễn sao? Con rể Quách gia… Tên là gì nhỉ? Liễu lão thái gia cười một tiếng, nói: "Vậy hắn thật sự là bị điên rồi."
Hai người cười nói, ngoài cửa có người vội vã tiến đến, là một lão gia vừa rời đi.
"Bá phụ." Hắn nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Trong thanh lâu muốn truyền xướng bài Thủy điệu ca đầu."
Liễu lão thái gia nhất thời không hiểu, nói: "Thì sao?"
Nam nhân cúi đầu nói: "Bài của Tiết Thanh."
Liễu lão thái gia à một tiếng, nói: "Trong thanh lâu?" Để cho thanh lâu truyền xướng vậy thì coi như kiệt tác, người có thể làm ra kiệt tác thì đương nhiên chính là người có tiếng, người có tài học nổi tiếng.
Bất luận hắn là người lớn hay là tiểu hài tử, tiểu hài tử càng tốt, còn có thể gọi là thần đồng, đương nhiên đã là thần thì sẽ được dân chúng tôn sùng.
Liễu lão thái gia cười một tiếng lần nữa: "Tên Quách Hoài Xuân này thật tốt với tiểu nữ tế, bỏ hết cả tiền vốn rồi."
Nam nhân lắc đầu nói: "Bá phụ, không phải Quách gia, là Bùi Yên Tử thiếu gia làm."
Liễu lão thái gia khẽ giật mình, quay đầu nhìn hắn nói: "Bùi Yên Tử? Phượng Hoàng kia của Bùi gia?"
Nam nhân gật đầu, lão bộc cũng nhăn mày lại, nói: "Lão gia, hôm đó đám Xuân Dương thiếu gia ở chỗ hội thơ của Bùi Yên Tử, có lẽ là muốn hắn phân xét, cho nên…"
Cho nên Xuân Dương thiếu gia thua lại đi đả thương người, cũng làm Bùi Yên Tử không còn mặt mũi, đương nhiên phải đi lấy mặt mũi về.
Liễu lão thái gia gõ bàn một cái, nói: "Bọn nhỏ thật thú vị."
Nam nhân chần chừ một chút, nói: "Bá phụ, đó là Bùi gia…" Đó là Bùi thị, Lý Quang Viễn không tính là rồng mạnh nhưng Bùi thị có thể được cho là đầu rắn, lại là đầu rắn không phân nặng nhẹ với Liễu thị. Nhiều năm như vậy đánh trong bóng tối, ai cũng kiêng kị người này mấy phần, nhưng vì sự nghiệp lớn của mọi người, bên ngoài duy trì quan hệ không tệ.
Liễu lão thái gia giơ tay lên nói: "Lấy thiếp mời cho ta… Ừ được rồi…" Lão lại nhìn về phía vị lão bộc kia nhưng lại chợt dời ánh mắt đi, cuối cùng nói: "… Cầm thiếp mời của đại ca ngươi qua Bùi gia hỏi chút."
Một Tiết Thanh, để Liễu đại lão gia ra mặt một chuyến đã coi như là cho đủ mặt mũi, hiển nhiên nam nhân kia cũng nghĩ như vậy, đáp vâng, mang theo vài phần nhẹ nhõm rời đi.
Liễu lão thái gia ngồi xuống, ánh mắt rơi trên bàn, hai hòn bi còn để đè trên giấy, chính là bài Thủy điệu ca đầu: "Tiết Thanh ư… Một bài thơ?" Lão bộc nghe hắn đọc cái tên này lần nữa, so với sự khinh thường lúc trước lại giống như có nhiều hơn mấy phần nghi hoặc.
Vì một bài thơ mà Bùi gia muốn trợ giúp Tiết Thanh này ư? Thật hay giả? Đáp án này cũng không phải chờ quá lâu, rất nhanh nam nhân lúc nãy đã mang sắc mặt không tốt trở về, ngoài hắn ra, Liễu đại lão gia cũng tới.
"Bùi đại lão gia tự mình gặp ta." Hắn nói: "Nhưng hắn nói chuyện của bọn nhỏ bọn nhỏ tự giải quyết, bảo ta không được xen vào việc của người khác."
Liễu lão thái gia giận dữ vỗ bàn, nói: "Lại dám mắng người!"
Người trong phòng giật nảy mình, một là vì Liễu lão thái gia nổi giận hai là bởi lời của Bùi gia nói, đây thực sự là thừa nhận muốn tham gia vào chuyện này.
"Bùi Yên Tử muốn thi tiến sĩ, con đường làm quan khiến Bùi gia bắt buộc phải … Đây là tạo thế trợ lực cho Bùi Yên Tử…" Liễu đại lão gia nói.
Liễu lão thái gia đưa tay cắt ngang lười hắn, dựng thẳng lông mày cười hờ hững nói: "Hắn muốn tạo thế trợ lực cho con cháu hắn ta không ngăn cản, nhưng đừng hòng mơ tưởng giẫm lên Liễu gia ta, ngược lại ta muốn xem xem, ta cứ xen vào việc của người khác, ai có thể làm gì ta."
Bên này đang nói chuyện, ngoài cửa có gã sai vặt bối rối chạy vào.
"Đại lão gia, lão thái gia… Xuân Dương thiếu gia chạy tới Quách gia chịu đòn nhận tội rồi."
Liễu lão thái gia giận thêm nói: "Phế vật… Lúc ấy nên nhận thua thì nhận thua, phẩm chất con cháu Liễu gia ta được ca tụng nhưng bây giờ nhận thua cũng chỉ có bị đàm tiếu! Bắt nó trở về!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.