Đại Đạo Độc Hành

Chương 577: Kim đan một hạt định trường sinh!




Lạc Ly gật đầu, nói: “Cám ơn tiền bối!”
Vô Ngung chân quân nói tiếp: “Lần này bởi vì ngươi mà sư phụ của ta có lẽ có thể đột phá, đây là chỗ tốt mà sư phụ ta cho ngươi, cho nên ta cũng cho ngươi chỗ tốt. Nếu như ngươi có chuyện gì cần Trọng Huyền tông, trong phạm vi năng lực của ta thì cứ nói!”
Lạc Ly suy nghĩ nói: “Tiền bối, ta nghe nói có thể đào bảo ở Trọng Huyền tông có đúng không? Ta muốn một mảnh thiên địa, muốn đào bảo.”
Vô Ngung chân quân sửng sốt, nói: “Ngươi muốn đào bảo? Lạc Ly, chúng ta là người một nhà nên mới nói cho ngươi biết. Nếu như có đồ tốt thì sao Trọng Huyền tông chúng ta có thể giao cho người ngoài chứ. Chỗ có thể đào đều đã đào hết cả. Thứ người bên ngoài đào ra đều là phế vật mà chúng ta đổ ra. Những người đào trúng bảo vật đều là người của chúng ta, nhằm để hấp dẫn đám ngốc kia tới đây thử vận may.”
Lạc Ly nghe vậy thì lập tức trợn mắt, thế nhưng nghĩ lại cũng đúng. Đồ tốt thì sao có thể để cho người ngoài chứ, thế nhưng hắn vẫn nói: “Tiền bối, ta muốn thử vận may một lần!”
Vô Ngung chân nhân cười ha hả nói: “Được, được, không có vấn đề. Ta mở toàn bộ quyền hạn đào sơn bảo cho ngươi. Cứ yên tâm, khẳng định có thu hoạch!”
Nói xong hắn mỉm cười nhìn Lạc Ly, ý nghĩa không nói tự hiểu, vừa nghe là biết hoài công vô ích.
Lạc Ly rời khỏi Trọng Huyền tông. Hắn suy nghĩ một lát, đi tìm Ngô chưởng quầy. Xem ra người này nhất định là nội ứng Hỗn Nguyên tông phái đến đây. Hắn viết một lá thư dài, viết hết những gì mình trải qua cho sư phụ biết, đồng thời đưa Kim Đan của Thân Đồ chân nhân quay về sơn môn, để sư môn điều tra chuyện Bát Thần quán cấu kết với Thần Uy tông.
Ngô chưởng quầy nhận lá thư của Lạc Ly, lập tức tiễn chân Lạc Ly. Sau đó Lạc Ly tìm Hàn Bưu, tiếp tục đi dạo phố.
Bây giờ đã có bảo vật cho Lưu Ly Hải, chỉ còn thiếu công đức. Hắn đi dạo khắp nơi, xem thử xem nơi này có chỗ nào dễ kiếm công đức hay không.
Dạo quanh một vòng, Lạc Ly lập tức phát hiện một biện pháp có thể kiếm công đức. Có rất nhiều phàm nhân kiếm ăn ở Trọng Huyền tông. Mặc dù mọi người đều chỉ làm ăn mấy năm, trước khi thân thể không khỏe thì sẽ rời khỏi nơi này. Thế nhưng cũng có người không kiếm được tiền, vẫn tiếp tục ở lại nơi này. Cũng có người lòng tham không đáy, kiếm được tiền nhưng luyến tiếc rời khỏi, vô số người mắc bệnh phổi.
Bệnh này là do phổi hít nhiều bụi cặn từ việc luyện chế pháp khí mà ra. Đối với tu sĩ thì không phải không thể chữa trị. Thế nhưng đối với phàm nhân không thể tu luyện thì việc điều trị rất khó khăn, hơn nữa lại không có linh thạch, không đủ dược phí, hơn nữa dù có trị cũng chưa chắc đã trị khỏi, thế cho nên bệnh này gần như không thuốc chữa, yên lặng chờ chết.
Lạc Ly gật đầu, mình có thể kiếm thiện công nhờ chuyện này. Hắn liên hệ Vô Ngung chân quân nói:
“Tiền bối luyện khí cho ta, tiết kiệm rất nhiều linh thạch cho ta. Ta không có thứ gì đền đáp nên ta muốn làm chút chuyện cho Trọng Huyền tông!”
Sau đó Lạc Ly bày một sạp xem bệnh miễn phí cho phàm nhân ở một nơi hẻo lánh trong phường thị Trọng Huyền tông.
Viết biểu ngữ: “Trọng Huyền tông Thanh Thạch Chân nhất cứu hộ thương sinh, xem bệnh miễn phí!”
Hắn tu luyện Toàn Quy Nguyên Từ Sát nên có nguyên từ chi lực thần kỳ, có thể hút cặn bã trong phổi của phàm nhân ra ngoài. Sau đó dùng Thủy Mẫu Linh Bạo Sát rót linh khí chữa trị thân thể cho bọn họ. Sau đó tìm một vài đại phu kê đơn cho bọn họ. Như thế thì có thể trị khỏi bệnh phổi cho phàm nhân. Thế nhưng đây là chữa gốc chứ không chữa ngọn, nếu như bọn họ tiếp tục sống ở đây thì Đại La thần tiên cũng không cứu bọn họ nổi.
Cứ như thế vô số phàm nhân xếp thành một hàng dài chờ Lạc Ly chữa trị. Tất cả mọi người bị Lạc Ly thi pháp, há mồm ói ra một đống nước miếng đầy sắt vụn, sau đó Lạc Ly truyền linh khí vào, thân thể bình phục. Bọn họ cảm kích không thôi, quỳ xuống đất dập đầu. Bởi vì điều này đã cứu bọn họ một mạng.
Được cảm kích vô tận, Lạc Ly thu hoạch được rất nhiều thiện công. Ba ngàn thiện công tập hợp lại thành một thiện đức. Lạc Ly bắt đầu con đường tích cóp thiện công.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Lạc Ly đã có hai ngàn chín trăm chín mươi chín thiện công.
Thế nhưng không hiểu vì sao không thể có được thiện đức thứ mười. Cho dù có nhận thêm vô số thiện công thì chúng nó cũng sẽ tiêu tán hết vào thiên địa. Lạc Ly biết mười thiện đức sẽ hóa thành một đại thiện đức. Thế nhưng không biết vì sao lại không thể có được.
Mặc dù Lạc Ly đã kiếm đủ thiện công, thiện đức. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy vận mệnh bi thảm của vô số phàm nhân thì vẫn tiếp tục cứu hộ thương sinh. Từ mục đích cá nhân biến thành thực sự giúp đỡ những người này, để bọn họ thoát khỏi đau đớn, để mọi người trong thế gian này không còn bệnh tật nữa!
Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng không còn phàm nhân tới đây xem bệnh nữa. Lúc này Huyền Phác chân nhân xuất hiện, gọi Lạc Ly tới, nói: “Lạc Ly, pháp bảo luyện xong rồi!”
Lạc Ly mừng rỡ, mất một tháng trời mới luyện xong pháp bảo! Hắn đóng cửa phòng khám, đi tới Trọng Huyền tông.
Lần này không hề nhìn thấy Thanh Thạch Chân nhất. Thế nhưng bảy mươi sáu kiện pháp bảo này đúng thực là tinh phẩm. Tất cả chúng nó đều là Lục giai, tỏa ra đủ loại hào quang.
Mặc dù chỉ là Lục giai pháp bảo thế nhưng uy lực mạnh hơn bảy phần mười so với những pháp bảo cùng giai. Dung hợp vào hải vực, đồng nguyên đồng căn, có thể tăng thêm năm phần mười uy lực. Không hổ là chí bảo do Phản Hư Chân nhất luyện ra.
Lạc Ly bắt đầu giao tiền thù lao. Số thiên địa linh vật của tháng này, hắn không tiếp tục dùng luyện chế bảy đại dược nữa mà lấy ra hết để kết toán. Sau đó cộng thêm toàn bộ thiên địa linh vật trên người mình cùng hai Thiên địa linh vật còn dư. Lạc Ly gom đủ mười ức linh thạch, thu hết bảy mươi sáu kiện pháp bảo này vào túi.
Quay trở lại Diêu Gia lão điếm, Lạc Ly tính toán một chút, vẫn còn thiếu một chuyện. Tam Sơn Pháp chưa luyện tới đại thành. Hắn bắt đầu bế quan.
Có câu chuyện tốt thành đôi, một tháng sau, Tam Sơn cũng đại thành. Đến khi này Lạc Ly đã hoàn thành tất cả điều kiện.
Lạc Ly cẩn thận cân nhắc, cẩn thận tính toán, cuối cùng thở nhẹ một tiếng. Có thể rồi, mình có thể tiến vào cảnh giới Kim Đan rồi.
Hắn đi tới đại đường Diêu Gia lão điếm, nhìn tấm biểng trên đại đường, nhìn bốn chữ lớn Diêu Gia lão điếm.
Bốn chữ lớn rồng bay phượng múa, khí thế bao trùm cả bầu trời, lộ ra khí phách phô thiên cái địa. Đây là do Thiên Đạo tử đề chữ. Lạc Ly nhìn bốn chữ này, tìm kiếm cơ duyên của mình.
Cứ như thế, Lạc Ly nhìn ba ngày ba đêm, cảm giác muốn tiến vào Kim Đan lại tập kích.
Lạc Ly cẩn thận cảm thụ, thành rồi, hoàn thành rồi, Đại Đan ở ngay trước mắt, hoàn mỹ không tỳ vết, không hề thiếu hụt chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.