Đại Đạo Độc Hành

Chương 395: Thanh thạch tiểu viện đấu Kim Đan!




Lúc này toàn bộ đình viện nhoáng lên, sau đó bắt đầu mơ hồ, Kim Đan chân nhân phát ra lôi điện thấy không ổn, dồn sức một kích, Tà Lôi Dạ Xoa cũng bị hắn đánh thành mảnh nhỏ. Thế nhưng thời gian đã muộn, đình viện nháy mắt biến mất, hai Kim Đan chân nhân lập tức biến mất, chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì đã bị nhốt trong Bạch Hổ Lao, không thể giãy dụa.
Lac Ly thu hồi hai Kim Đan chân nhân, xoay người bỏ chạy, thế nhưng sau lưng đau xót, cả người bay văng ra ngoài, bị tu sĩ thoát được đánh một kích, đánh trúng sau lưng Lạc Ly, đánh Lạc Ly bay văng.
Thế nhưng Lạc Ly mượn sức của một đòn này, liều mạng chạy về trước, sử dụng thân pháp của Linh Điệp tông, chuyển, vòng, nhảy, xông, rơi, bay, lướt, chạy, lùi, chớp! Tránh thoát Kim Đan chân nhân tấn công điên cuồng hết đòn này tới đòn khác ở phía sau.
Lạc Ly quay mạnh lại, đánh một chưởng về phía Kim Đan chân nhân.
Hải khiếu vô lượng sát! Nhất thời một mảnh quang hải dâng lên, đánh về phía Kim Đan chân nhân.
Kim Đan chân nhân đưa tay chém một cái, dùng khe hở thời không làm kiếm, kiếm dài bảy thước, có thể chém mở tất cả, một đòn đáng sợ như sóng thần của Lạc Ly bị hắn chém mở!
Thế nhưng Lạc Ly lập tức phát hiện, đối phương chỉ có thể sử dụng đòn đánh này trong phạm vi một trưởng, nếu không một kích vừa rồi đã chém mình thành hai nửa.
Lạc Ly lại đánh ra một chưởng, chưởng chưởng nhanh chóng được đánh ra, chín chưởng hợp nhất, lại một đạo Hải khiếu vô lượng sát!
Kim Đan chân nhân lại chém, hắn nhìn Lạc Ly nói: “Bản lĩnh thấp kém chỉ xứng đi dắt lừa! Hai vị đạo hữu Hạ Hổ, Tả Đan bị ngươi bắt, mau chóng thả bọn họ ra, bằng không ta chém một kiếm chém ngươi chết tươi!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vung tay, một kích này khác với vết chém khe hở thời không vừa rồi, mà là một hào quang dài năm tấc, bay thẳng về trước, giống như trăng rằm, hình thành vết cắt thời không, cắt lìa tất cả vặt thể gặp được.
Lạc Ly vội vàng nghiêng đầu, trên mặt hắn xuất hiện vết máu bị cắt, dài chừng tam tấc, lộ cả xương sọ, máu tươi chảy xuống.
Thế nhưng Lạc Ly không hề để ý, lại xuất chưởng, Hải khiếu vô lượng sát!
Kim Đan chân nhân lại chém mở hải khiếu khí lãng, nói: “Trốn thật nhanh, vốn dĩ ta muốn chém dứt lỗ tai của ngươi, ngươi thử trốn cho ta nữa xem!”
Hắn lại đánh một kích, trên tay trái của Lạc Ly xuất hiện một vết máu!
Kim Đan chân nhân chau mày, vốn dĩ kiếm này hắn muốn chém đứt tay Lạc Ly, thế nhưng lần này Lạc Ly không tránh né nhưng vẫn không chém đứt, như vậy lần trước không phải Lạc Ly né tránh mà là pháp thuật của mình đã xảy ra vấn đề.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Kim Đan chân nhân lập tức kiểm tra cơ thể mình, nhất thời phát hiện gương mặt mình hoàn toàn tái xanh, mình đã trúng độc!
Hắn không khỏi hét lên:
“Độc Vô Sinh Sát!”
Phải, đúng là Độc Vô Sinh Sát, khi hắn tiến vào trong đình viện thì đã bị Lạc Ly ám toán. Độc Vô Sinh Sát tụ tập mười ba loại kịch động,hạ độc vô hình vô sắc, người trúng độc vô thanh vô tức!
Kim Đan chân nhân lập tức lấy ra đủ loại đan dược, muốn nuốt vào, Lạc Ly rống to, xuất chưởng!
Hải khiếu vô lượng sát!
Mục đích của chưởng này căn bản không phải muốn đánh ngã Kim Đan chân nhân, mà là để chế trụ hắn, tiêu hao chân khí của hắn, để Độc Vô Sinh Sát của mình có hiệu lực.
Kim Đan chân nhân lại xuất kiếm, chém nát Hải khiếu vô lượng sát, liều mạng nuốt đan dược, sau đó vận công bức độc!
Thế nhưng vào lúc này, Lạc Ly lại chưởng một chưởng, Hải khiếu vô lượng sát!
Kim Đan chân nhân rống lớn: “Khốn kiếp, tiểu tử, ngươi quá xem thường ta, nho nhỏ Hải khiếu vô lượng sát, vẫn chưa hình thành hải vực, há có thể làm khó ta!”
Hắn xuất kiếm, chém nát Hải khiếu vô lượng sát, đồng thời nhanh chóng giải độc!
Hai người giằng co với nhau, một bên giải độc phản kích, một bên xuất chưởng quấy nhiễu.
Chớp mắt Lạc Ly lại đánh ra một chưởng, quả nhiên chiến đấu là xúc tác tốt nhất, đòn đánh này của Lạc Ly là mười chưởng hợp nhất, Hải khiếu vô lượng sát hung mãnh hơn hai phần, khiến cho Kim Đan chân nhân không thể không thối lui ra phía sau một bước.
Thế nhưng hắn cười lạnh, nói:
“Tiểu tử, ngươi xong đời rồi, Độc Vô Sinh Sát của ngươi đã bị ta phá giải!”
Nhìn lại, sắc mặt của hắn trở lại bình thường. Người này là Kim Đan chân nhân, pháp lực siêu quần, hơn nữa lại là môn phái đối địch của Hỗn Nguyên tông, rất hiểu biết công pháp của Hỗn Nguyên tông. Lạc Ly chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, Độc Vô Sinh Sát cũng chưa tu luyện tới nơi tới chốn, chỉ vừa luyện hiểu, cho nên bị hắn giải trừ.
Kim Đan chân nhân không ngừng cuồng tiếu, nói:
“Ngươi còn có di ngôn gì thì cứ nói, ta muốn ra tay đưa ngươi lên đường rồi đây!”
Lạc Ly chỉ mỉm cười, sau đó lại xuất chưởng, Hải khiếu vô lượng sát!
Kim Đan chân nhân một kiếm chém nát Hải khiếu vô lượng sát, nói: “Vô dụng, vô dụng, không có tác dụng!”
Đột nhiên, hắn ngậm miệng lại, phát hiện một vấn đề. Hắn nói nhiều lắm, trước kia hắn không nói nhiều lời thừa thải như vậy, giống như một lão nhân, thích nói lải nhải!
Lạc Ly tiếp tục ra tay, lại là một đạo Hải khiếu vô lượng sát.
Kim Đan chân nhân lại chém nát Hải khiếu vô lượng sát! Hắn lại bắt đầu kiểm tra, không khỏi hét thảm một tiếng: “Liên y thanh bình sát!”
Phải, bất kể Độc Vô Sinh Sát hay Hải khiếu vô lượng sát đều là chiêu Lạc Ly dùng để thu hút hắn. Sát chiêu thực sự của Lạc Ly chính là Liên y thanh bình sát!
Liên y thanh bình sát, Lưu Ly Hải ba mươi sáu sát, lấy Sinh Tử Khô Vinh Kiếp của Lạc Ly làm pháp dẫn, đối ứng Khô chi pháp tắc, có thời gian chi uy, địch thủ bị đả thương thì không có cách nào cứu chữa, Liên Y trổi dậy, héo rũ cường địch!
Kim Đan chân nhân trong lúc bất tri bất giác đã trúng chiêu, thân thể từ từ già đi, thọ mệnh biến mất từng chút một. Thật ra rất dễ phát hiện trạng thái khác thường này.
Thế nhưng hắn căn bản không chú ý tới, tưởng rằng đây là bệnh trạng bởi trúng độc, một mặt giải độc, một mặt ứng phó Hải khiếu vô lượng sát của Lạc Ly, từ từ Liên y thanh bình sát hoàn toàn bạo phát, hắn đã không thể ngăn cản được, thân thể ngày càng héo hon già nua.
Cho dù là Kim Đan chân nhân, dương thọ cao nhất chỉ là một ngàn lẻ tám mươi năm, hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, sống thọ bảy trăm năm, trong lúc bất tri bất giác, thọ mệnh của hắn tiêu tán hết, thân thể già nua, từ từ già cả.
Lúc này Lạc Ly điên cuồng ra tay, từng chiêu Hải khiếu vô lượng sát điên cuồng đánh tới, để cho hắn không có thời gian trị liệu, héo hon già yếu, càng ngày càng nghiêm trọng.
Kim Đan chân nhân tức giận nhìn Lạc Ly, đột nhiên phát ra một đạo phi phù, sau đó rống to một tiếng: “Tiểu tử, ngươi không chết tử tế được, sư huynh, báo thù thay ta!”
Hắn bùng nổ đánh về phía Lạc Ly, thế nhưng chỉ được nửa đường thì cả người té xuống đất kêu bùm bụp, dương thọ hao hết, chết ngay tại chỗ.
Lạc Ly nhanh chóng tiến lên, cầm lấy thủ trạc trữ vật của Kim Đan chân nhân này, đánh một chưởng vào đầu đối phương, để tránh đối phương giả chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.