Đại Đạo Độc Hành

Chương 390: Không doanh khô dung mãn đầu tuyết! (1)




Mười lăm Nguyên Anh chân quân truyền lệnh, trường hợp lập tức biến hóa, vô số tu sĩ vốn dĩ vô cùng hỗn loạn bắt đầu bình tĩnh lại, những tu sĩ phát điên chỉ có một bộ phận nhỏ, chân chính hỗn loạn đó là mọi người mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì, chạy loạn khắp nơi, hiện tại có người chỉ đường, hỗn loạn giảm bớt, trường hợp từ từ bị Hạc Chu chân quân nắm giữ.
Mười lăm Nguyên Anh chân quân muốn bay khỏi đài chính, gia nhập chiến cuộc, có bọn họ gia nhập, tình hình sẽ nghịch chuyển ngay.
Thế nhưng bọn họ vừa mới bay lên thì phát hiện một chuyện quỷ dị, toàn bộ đài chính giống như bị ngăn cách, bọn họ không thể rời khỏi.
Có người quát lên: “Tường Côn, đây là chuyện gì, đây là chuyện gì!”
Có người lo lắng chửi mắng: “Khốn kiếp, đây là Cửu Âm Thập Tuyệt Diệt Hồn Trận, sát trận mạnh nhất của Tịnh Lâm tông. Tường Lân! Tường Côn! Các ngươi làm gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn giết chết bọn ta sao!”
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tịnh Lâm tông các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ các ngươi điên rồi, các ngươi muốn giết bọn ta?”
“Hạc Chu sư huynh, cứu mạng, đây là Cửu Âm Thập Tuyệt Diệt Hồn Trận, lấy toàn bộ Càn Khôn thế giới làm sức mạnh, có thể vây nhốt Hóa Thần, có thể giết Nguyên Anh, mau cứu chúng ta!”
Cửu Tuyệt Thập Âm Diệt Hồn Trận vừa thốt ra khỏi miệng, mười lăm Nguyên Anh chân quân đều điên cuồng, liều mạng ra tay, muốn đánh nát pháp trận vây khốn bọn họ. Thế nhưng căn bản không có hiệu quả, đài chính bắt đầu biến hóa, giống như hóa thành vô tận phù văn đỏ như máu, thất thải giao hội, lóa mắt kinh người. Mười lăm Nguyên Anh chân quân, lập tức biến mất không còn tung tích, bọn họ đau khổ giãy dụa trong phap trận!
Cửu Tuyệt Thập Âm Diệt Hồn Trận là sát trận đáng sợ nhất Càn Khôn thế giới của Tịnh Lâm tông, là đòn sát thủ lớn nhất của Tịnh Lâm tông, không ngờ hôm nay được khởi động. Trên đài chính, mười lăm chân quân đều bị nhốt trong đó.
Hạc Chu chân quân cũng kinh hãi, quát: “Tường Côn, xảy ra chuyện gì vậy? Mau, mau ngăn lại!”
Tường Côn chân quân đầu đầy mồ hôi, nói: “Ta không khống chế được nữa rồi, toàn bộ thế giới Tịnh Lâm tông đã bị mất khống chế hoàn toàn, không nằm trong sự khống chế của ta nữa! Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi nữa!”
Hạc Chu muốn bay qua đánh nổ đài chính, cứu giúp Nguyên Anh chân quân bị nhót, thế nhưng năm Nguyên Anh bao vây bọn họ lập tức ra tay, ngăn cản hắn đi cứu viện. Hóa ra mục đích của bọn họ không phải vây giết Phạm Vô Kiếp mà là ngăn cản bọn họ cứu viện những chân quân trên đài chính.
Hạc Chu chân quân đột nhiên ngẩng đầu quát: “Tam thúc, là ngươi sao? Tất cả đều do ngươi làm sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Ngươi điên rồi sao?”
Nghe vậy, mọi người sửng sốt, Tường Côn chân quân cũng hô: “Sư... sư phụ, là ngươi sao? Là ngươi làm sao?”
Có thể khống chế phiến thiên địa tới mức này, chỉ có một người, đó là thái thượng trưởng lão của Tịnh Lâm tông, Vân Lưu chân tôn.
Tất cả mọi chuyện đều do hắn gây ra, hắn đi tới ngoại vực, trọng thương trở lại, sắp sửa rơi vào luân hồi nên mới xuất hiện những chuyện này.
Bị bọn họ chất vấn, trong hư không phía xa xuất hiện một ông già tóc trắng, ánh mắt tang thương, hình dung tiều tụy, mặc trên người áo đen, toát lên hương vị thương tâm.
Hắn nhìn mọi chuyện trước mắt, nói:
“Quang âm ngàn năm tranh một kiếp, không thắng mặt già đầu bạc cả! Danh lợi thân tình đều là ảo, anh hùng tuổi già chớp mắt đã không còn!”
Người này chính là Tịnh Lâm tông thái thượng trưởng lão Hóa Thần Chân tôn Lưu Vân.
Tĩnh Quỹ chân quân, Huyết Linh chân quân, Ảnh An chân quân lập tức hành lễ với Vân Lưu chân tôn, nói: “Đệ tử bái kiến tôn giả đại nhân!”
Vạn Lưu chân tôn hiện thân, mọi người đều ngạc nhiên!
Quả nhiên việc này do hắn bày ra, có hắn ở đây, Tịnh Lâm tông bị hắn khống chế hoàn toàn, cho nên tất cả đều thuận lý thành chương.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, trong đầu mọi tu sĩ xuất hiện một từ, thọ kiếp chi nguy.
Từ xưa tới nay, vô số tu sĩ từng uy phong cả đời, cả đời làm vô số đại sự, anh minh quyết đoán, được vô số người kính ngưỡng, thế nhưng bọn họ rồi cũng chết đi.
Thiên thọ tới, không có cách duyên thọ thì con người sẽ tử vong. Những đại anh hùng, đại hào kiệt đó, trước khi mình chết đi, có người sẽ trở nên điên cuồng, tìm kiếm đủ cách duyên thọ, hoặc lôi kéo mọi người xung quanh cùng chết.
Tu tiên giới có biết bao môn phải bởi vì cường giả trong môn phái linh thọ tới nhưng không cam lòng tìm chết, điên cuồng ra tay, dẫn phát hạo kiếp, cuối cùng khiến môn phái tiêu vong. Điều này bị tu tiên giới gọi là thọ kiếp chi nguy.
Nhìn thấy Vân Lưu chân tôn xuất hiện, Lạc Ly nhất thời kinh ngốc, Bạch Du Du ở bên cạnh nói: “Bộc Ngư, Ảm Thủy!”
Lạc Ly gật đầu, hắn nhớ tới hai người kia, hai đại chân quân của Thiên Lãng môn Bộc Ngư cùng Ảm Thủy, bọn họ vì ích lợi của mình mà bỏ qua tông môn, Thiên Lãng môn cũng vì vậy mà diệt vong!
Mà hiện tại Vân Lưu chân tôn cũng như thế, vì chính mình, cấu kết người ngoài, phản bội Tịnh Lâm tông. Vốn là sát chiêu lớn nhất của Tịnh Lâm tông lại được dùng để đối phó minh hữu của mình.
Hạc Chu chân quân nhìn Vân Lưu chân tôn, nói: “Tam thúc, đây là thọ kiếp chi nguy của ngươi?”
Vân Lưu chân tôn lắc đầu, lại như gật đầu, nói: “Xem như thế đi! Khi ngươi nằm trên giường bệnh, yên lặng chờ đợi tử vong, chuyện có thể làm chỉ là nhớ lại quá khứ huy hoàng, cái cảm giác này...”
Nói tới đây, hắn không muốn nói thêm về chuyện này nữa. Hắn nhìn Phạm Vô Kiếp, nói:
“Ngươi chính đệ tử quan môn của ngũ đệ? Ta muốn cảm ơn ngươi. Có người giúp ta chữa thương. Chỉ cần ta có thể lừa ngươi tới đây, dụ ngũ đệ tới đây thì sẽ cho ta phương pháp kéo dài ngàn năm thọ mệnh!”
Khi này Phạm Vô Kiếp vẫn chưa phục hồi tinh thần, vẫn còn ngập chìm trong việc bị mỹ nữ phản bội, hồ nữ liều mình chết thay. Vân Lưu chân tôn nói cái gì, hắn căn bản không để ý tới.
Vân Lưu chân tôn ngẩng đầu nhìn hư không, nói:
“Ngũ đệ, tên đồ đệ này của ngươi không nhúc nhích, căn bản không có quyết đoán, giống ngươi năm đó, do dự lưỡng lự, nữ nhi tình trường. Ta nhớ sau khi đệ muội chết thì ngươi cũng có dáng vẻ như thế này!
Xuất hiện đi, ta biết ngươi luôn có mặt, ngươi muốn tấn thăng Phản Hư, tên đồ đệ này của ngươi chính là cơ hội duy nhất của ngươi. Năm đó năm người chúng ta, đại ca Thất Trúc chuyển thế trọng sinh, nhị ca Vương Phong hóa ma đi mất, tứ đệ Vũ Chiêm hình thần câu diệt, chỉ còn lại ngươi với ta, chúng ta gặp nhau cái đi!”
Ngũ đệ trong miệng của hắn chính là Hỗn Nguyên tông Tân Nguyên tổ sư. Tất cả bố cục ở đây là vì có người chữa thương giúp hắn, chỉ vì dẫn dụ Tân Nguyên tổ sư tới đây.
Thế nhưng Tân Nguyên tổ sư vẫn không xuất hiện! Đúng lúc này, Tường Côn chân quân chợt lóe, xuất hiện ở trung tâm quảng trường, hắn rống lớn:
“Ta chính là chưởng môn Tịnh Lâm tông Tường Côn, lấy danh nghĩa chưởng môn Tịnh Lâm tông, lấy danh nghĩa liệt đại tổ tông của Tịnh Lâm tông, hiện tại tuyên án Vân Lưu phản nghịch Tịnh Lâm tông, trục xuất khỏi tông môn, không còn là đệ tử Tịnh Lâm tông nữa, trở tử địch phản nghịch Tịnh Lâm tông! Tất cả đệ tử Tịnh Lâm tông ai cũng có thể chém giết người này. Ai giết Vân Lưu, thưởng ba ngàn vạn linh thạch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.