Đại Đạo Độc Hành

Chương 388: Ngạo thế bài trường hắn đến đây! (1)




Sau đó Nguyệt Kết Thụ trong Nguyệt Hư Kết Viên bắt đầu đâm chồi nẩy nở dưới ánh trăng, nở hoa kết quả, chưa tới một phút, toàn bộ Nguyệt Kết Thụ treo đầy trái cây hoàng kim kỳ dị. Trái cây không lớn, thế nhưng trái nào trái nấy tỏa ra ráng lành, nửa hư nửa thật, đây là Linh Nguyệt Hư Kết, sáu trăm năm chín lớn một lần, có thể phá tan mọi chất cốc, tháo mở mọi gong xiềng, trị liệu ám thương trong cơ thể, tai họa ngầm do công pháp gây ra.
Linh Nguyệt Hư Kết kết trái, một đám tiểu tinh linh to cỡ bàn tay bay ra. Chúng nó bay vào trong Kết Viên, bắt đầu ngắt lấy Linh Nguyệt Hư Kết. Chỉ có chúng nó mới có thể tiến vào Nguyệt Hư Kết Viên. Sau đó là cuồng hoan thịnh hội, Tịnh Lâm tông sẽ yết giá, bán hết số Linh Nguyệt Hư Kết này.
Đúng lúc này, toàn bộ thiên địa giống như run lên, sau đó chấn một cái, đùng!
Mọi người sửng sốt, chuyện gì vậy, tinh tế lắng nghe, đây không phải là thiên địa rung động, mà là tiếng trống!
Đùng, đùng, đùng!
Ở hư không đằng xa xuất hiện một hạm đội phi thuyền khổng lồ!
Từng chiếc không hạm dữ tợn xuất hiện ở chân trời, có khoảng mười tám chiếc, tạo thành trận thế nghiêm ngặt, bay về phía bên này. Mỗi một chiếc đều là thuyền rồng ba tầng. Thuyền rồng này dài chừng trăm trượng, rộng khoảng ba mươi trượng, thuyền có ba tầng, trên đỉnh tinh kì phấp phới, pháo hiệu liên miên, vô số chiến sĩ kỳ dị xếp hàng trên không hạm, trên người ai nấy đều lấp lánh hào quang, yếu nhất cũng là Trúc Cơ.
Trên không hạm đi đầu tiên, một cự nhân Man Hoang cao chừng năm trượng, tay cầm hai cự chùy liều mạng đánh lên một mặt đại cổ, phát ra tiếng động đùng đùng chấn cả bầu trời!
Mà phía trên những hạm đội đó là một con thanh long dài trăm trượng bay theo gió, trên lưng con thanh long đó có một thiếu niên, ngồi trên bảo y, đầu gác tay phải, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh hắn có bốn mỹ nhân làm bạn, trong đó có một cặp hồ nữ song bào thai, các nàng đều cẩn thận hầu hạ hắn.
Đứng nhìn người nọ từ xa, Lạc Ly đã biết hắn là ai, thiếu niên này đúng là Pham Vô Kiếp! Hắn dẫn theo đội hình rung động xuất hiện, phô trương kinh người!
Đột nhiên, mười tám chiến thuyền, gần ngàn tu sĩ, toàn bộ phóng thích chân khí, chân khí tụ tập lại với nhau, thẳng hướng thiên địa, bọn họ cùng nhau hô:
“Chủ ta Vô Kiếp, vạn chiến vạn thắng! Chủ ta Vô Kiếp, vạn chiến vạn thắng! Chủ ta Vô Kiếp, vạn chiến vạn thắng!”
Ngàn người một thể, mười tám chiến hạm, thanh long uy vũ, rõ ràng dung hợp làm một, phát ra khí thế vô tận, uy áp thiên địa!
Cái thế của ngàn người này, như trời như đất, mười vạn người ở đây hoàn toàn bị bọn họ áp chế, không ít người kiềm chế không được đã lui về sau một bước. Đại thế mà đám Lạc Ly vất vả lắm mới gầy dựng được toàn bộ biến mất, không còn ý nghĩa gì nữa!
Lạc Ly nhìn bọn họ, không khỏi nói: “Đến rồi, cuối cùng Phạm Vô Kiếp cũng đến rồi!”
Xem ra mình đã coi thường hắn, Phạm Vô Kiếp đã không còn là Phạm Vô Kiếp trước kia nữa!
“Đến rồi, cuối cùng Phạm Vô Kiếp cũng tới rồi!” Tường Khôn chân quân chủ trì đại hội cũng nói như vậy.
“Đến rồi, cuối cùng đến rồi!” Tường Lân chân quân ngồi trên đài chính cũng nói như thế, thế nhưng hắn nói trong sự vui mừng.
“Đến rồi, mọi người chuẩn bị!” Dưới đài có người bắt đầu hạ đạt mệnh lệnh.
“Đến rồi, hắn đến rồi, cuối cùng đến rồi!” Sáu Nguyên Anh chân quân tới đây làm khách, bọn họ liếc nhìn nhau, cũng nói như thế.
Ở nơi sâu trong Tịnh Lâm tông, một thanh âm thương lão cũng chậm rãi nói: “Đến rồi, Tân Nguyên, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Hạm đội đó tới gần Tịnh Lâm tông, Phạm Vô Kiếp trên thanh long đột nhiên trợn mắt, thậm chí không cần phát ra mệnh lệnh, chỉ cần tâm niệm vừa động, nháy mắt toàn bộ đội tàu đã im bặt.
Một giây trước thanh âm chấn thiên, giây kế tiếp im bặt không tiếng động, đối lập rõ ràng như thế, khiến ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người Phạm Vô Kiếp.
Phạm Vô Kiếp từ từ ngồi thẳng người, sau đó đứng dậy, động tác tuy đơn giản thế nhưng mang theo khí thế khó tả bằng lời, tỏa ra vô tận mị lực, vô số nữ tu toàn trường nhìn hắn hai mắt tỏa sáng.
PhạmVô Kiếp ôm quyền nói: “Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn. Hỗn Nguyên tông môn hạ Phạm Vô Kiếp, đến đây tham gia Trung Thu tế của Tịnh Lâm tông, bái kiến Tịnh Lâm tông Tường Lân sư huynh!”
Sau đó thi lễ, tiêu sái tự tại khó diễn tả bằng lời.
Tường Lân chân quân lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, không hề có chút uy nghiêm của Nguyên Anh chân quân. Nghẹn khuất mấy hôm nay, toàn bộ biến mất, lớn tiếng hồi đáp.
“Mau mời, mau mời, Vô Kiếp sư đệ, mau mau vào đây!”
Sau đó Tường Lân chân quân nói với Tường Khôn chân quân chủ trì đại hội:
“Tường Khôn sư huynh, sư đệ tới cửa, mau mau mở ra cửa vào môn phái, mời bọn họ vào đây?”
Sư phụ của Phạm Vô Kiếp là Tân Nguyên chân tôn, là tu sĩ cùng thế hệ với Tịnh Lâm tông Vân Lưu chân tôn, cho nên Phạm Vô Kiếp là sư đệ của Tường Khôn Tường Lân.
Tường Khôn chân quân vẻ mặt âm trầm, Phạm Vô Kiếp này hoàn toàn không coi ai ra gì, chỉ chào hỏi với Tường Lân, căn bản không nhìn mình, đến Phật cũng tức giận.
Thế nhưng trước mặt vô số tu sĩ, mình không thể bỏ cấp bậc lễ nghĩa, hắn nhẹ nhàng vung tay, bầu trời xuất hiện một màn nước, sau đó chậm rãi biến mất. Lúc này, sơn môn Tịnh Lâm tông mở ra, hạm đội có thể tiến vào, bằng không tùy tiện tiến vào sẽ rước diệt vong.
Toàn bộ thành thị Tịnh Lâm tông là một pháp trận thật lớn, giống như ngày hôm qua trung tâm quảng trường không thể chứa được mười vạn người, thế nhưng hôm nay lại có thể, đây là tiền vốn lớn nhất của Tịnh Lâm tông.
Mười tám không hạm chậm rãi tiến vào thành thị, phía xa dâng lên một bình đài, đây là nơi đậu phi chu, mười tám không hạm đậu xuống, Phạm Vô Kiếp bay ra khỏi lưng rồng, được tứ nữ hầu hạ, bay tới trung tâm quảng trường.
Tu sĩ trên mười tám không hạm nháy mắt biến mất, những người này đều là đạo binh của Phạm Vô Kiếp, bị hắn thu hồi lại, còn mười tám không hạm thì quá lớn, không thể thu lại hết, thế nhưng trên mỗi cự hạm đều có tu sĩ canh gác.
Thanh long liện một vọng trên không trung, hóa thành một người vạm vỡ, đỉnh đầu có sừng rồng, đi theo sau lưng Phạm Vô Kiếp. Ngoài ra, còn có bảy tu sĩ, hình thái khác nhau đi theo sau Phạm Vô Kiếp. Bọn họ yếu nhất cũng là Kim Đan, còn đại hán thanh long thì là Nguyên Anh, ngoài ra còn có một người giống như người tối cổ, không ngờ cũng là Nguyên Anh, cũng đi theo phía sau Phạm Vô Kiếp.
Trên trung tâm quảng trường, vô số người bắt đầu nghị luận:
“Hắn chính là Phạm Vô Kiếp à?”
“Phải, Sở Nam ngàn năm nhất tú, một trong thập đại thiên tài!”
“Quá lợi hại, quá khí thế, trên mười tám không hạm đó chính là ba ngàn đạo binh của hắn nhỉ?”
“Nghe nói hắn thăm dò di tích của dị tộc ở Dực châu, lấy được ba ngàn đạo binh của dị tộc A Ba La lưu lại, thế nhưng hình như khi đồ long đã chết không ít.”
“Thanh long đó hình như là thuộc hạ hắn thu được khi diệt sát Thanh Nhãn Huyết Long ở Nam Hải Thạch Linh Than!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.