Đại Đạo Độc Hành

Chương 386: Vì cái gì, vì cái gì!




Lạc Ly lập tức bùng nổ, thần thông na di vọt tới trước người đối phương, bắt đầu phản kích.
Ra tay, phản kích, Cự kình bá đạo sát, nổ cho ta! Ám lưu vô hình sát, chét cho ta!
Kim Đan chân nhân lập tức bị Lạc Ly lật kèo, thế nhưng hắn vẫn chưa cam tâm, nháy mắt biến sắc, nửa đỏ nửa xanh, khiến cho người ta sởn cả gai ốc, cũng không biết sử dụng đại pháp nào nữa.
Thế nhưng hắn không có cơ hội. Lạc Ly va chạm mạnh mẽ, Cự kình bá đạo sát bủng nổ, diệt sát cường địch ngay trên lôi đài.
Lạc Ly hít lấy hơi, nhìn bốn phía quát: “Tiếp, còn ai nữa!”
Lại một tu sĩ bình thường đi lên, Lạc Ly không khỏi nói: “Như thế cũng quá vô sỉ rồi! Thế nhưng, tới đây!”
Chiến chiến chiến!
Đại chiến cường địch, đến khi tu sĩ bình thường thứ bảy bị Lạc Ly đánh cho nổ tung thì mới không còn tu sĩ như thế đi lên nữa. Những Kim Đan chân nhân đó cũng là nhân vật có thể diện, tuy bọn họ đã ngụy trang thân phận thế nhưng rất nhiều tu sĩ Lương Châu sáng suốt đều nhận ra được bọn họ là ai. Bọn họ không được, mình càng không được!
Đến lúc này Lạc Ly hoàn toàn chấm dứt chiến đấu, không còn ai lại khiêu chiến Lạc Ly nữa.
Cuối cùng Lạc Ly cũng chỉ có thể chấm dứt lôi đài, trở lại thính phòng giác đấu trường.
Không chỉ Lạc Ly như thế, bên phía Bạch Du Du, Lục Chu, bất kể thú hải của Bạch Du Du hay Lương Sơn ba mươi sáu Thiên Cương sát trận của Lục Chu đều rất khó công phá, cũng khiến vô số người từ từ tuyệt vọng. Không ai khiêu chiến lôi đài của bọn họ, chỉ có thể chấm dứt.
Ba người hội hợp, Lạc Ly kiếm lời bốn mươi chín vạn linh thạch, Bach Du Du kiếm được hai mươi tám vạn linh thạch, Lục Chu kiếm được hai mươi bốn vạn linh thạch. Ngoại trừ linh thạch, ai nấy cũng đều có không ít cảm ngộ, đều thu hoạch không ít!
Lúc này trong hội trường chỉ còn lại một người chiến đấu, đó là Phong Tử Hư!
Phong Tử Hư tu luyện Chúng Sinh Lâm Phong Linh đạo, còn có Lưu Ly Hải cùng Vạn Ngục Viêm, trong đó Vạn Ngục Viêm tiểu thành, tu thành ngục thứ bảy Liệt Phong Nộ Ngục Phần. Thế nhưng so sánh hắn với Lạc Ly, Bạch Du Du, Lục Chu thì còn kém ba phần!
Chiến đấu của hắn hoàn toàn là khổ chiến, gian nan đánh bại từng đối thủ. Hiện tại toàn bộ tu sĩ Lương Châu đã buông tha ba người Lạc Ly, toàn diện xuất kích Phong Tử Hư.
“Đánh bại tiểu tử này, hắn không biến thái giống Lạc Ly, Bạch Du Du, đánh bại hắn!”
“Phải đánh bại hắn, vì danh dự của Lương Châu, chúng ta phải chiến thắng!”
“Lên, lên, lên, đánh bại hắn!”
Gì mà Lưu Chân, gì mà Hỏa Thụ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào hắn, cả đám thay nhau ra trận, đại chiến Phong Tử Hư.
Nhất thời, Phong Tử Hư cảm thấy áp lực rất lớn, lâm vào trong khổ chiến. Thế nhưng mỗi trận chiến đều gian nan thắng lợi.
Ba người Lạc Ly quan sát Phong Tử Hư chiến đấu. Lục Chu, Bạch Du Du ra sức hô lớn: “Cố lên, Tử Hư sư huynh, cố lên!”
Bọn họ sử dụng tâm giác, Phong Tử Hư có thể nghe thấy.
Tâm giác của Phong Tử Hư đột nhiên xuất hiện: “Các ngươi đều chiến đấu xong rồi?”
Bạch Du Du nói: “Ừ, không ai khiêu chiến chúng ta nữa! Chúng ta đã chiến đấu xong rồi!”
Lục Chu nói: “Chúng ta đều đang nhìn náo nhiệt đây. Cái đám này không ai chịu đưa linh thạch cho chúng ta, đánh thật đã nghiền, sư huynh cố lên!”
Hơn nửa ngày sau Phong Tử Hư mới nói: “Lục Chu sư đệ, ngươi đánh thắng bao nhiêu trận?”
Lục Chu nói: “Hơn tám trăm trận thì phải, ta kiếm được hai mươi bốn vạn linh thạch, lợi nhuận không tệ. Sư huynh cố lên, ngươi chỉ mới thắng một trăm trận, không có bao nhiêu tiền, ngươi cố lên, đừng giỡn nữa, xuất ra một ít bản lãnh thật sự!”
Lời này vừa dứt, Phong Tử Hư lâm vào trầm mặc.
Lạc Ly đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, Phong Tử Hư phẫn nộ rồi!
Bên trong võ đấu trường, Phong Tử Hư đang đối chiến với cường địch bỗng dưng không ra tay nữa, để mặc cho kẻ địch công kích mình, đánh tới mức máu tươi chảy ròng nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không ra tay!
Tất cả mọi người dại ra, chuyện gì vậy, ngu rồi sao? Làm gì vậy?
Từ từ Phong Tử Hư ngước đầu lên, mặt mũi vặn vẹo, trên người hắn đã xảy ra thay đổi.
Giống như có vô số gió thổi qua, gió này thậm chí có thể thổi xuyên qua võ đấu trường hư nghĩ, thổi lướt qua người mọi người.
Ngọn gió này vừa thổi qua, đám Lạc Ly nghe được một âm thanh, âm thanh của tâm giác, chỉ có tu sĩ Hỗn Nguyên tông mới có thể nghe được. Rõ ràng là thanh âm của Phong Tử Hư, rõ ràng có vẻ nức nở!
“Vì sao, vì sao!”
“Phong Tử Hư ta có được Chân Minh tiên thân, có được tiên thiên thần thông Long Khí Thế Mạch! Phong Tử Hư ta từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, vô thượng thiên tài! Tương lai Phong Tử Hư ta chính là Phản Hư Chân nhất, thiên địa chí tôn, phi thăng Tiên Giới, vô thượng chân tiên!”
“Vì sao Phạm Vô Kiếp xuất hiện, từ đó về sau ta đánh mất vị trí thứ nhất ngoại môn thí luyện. Vì sao Lạc Ly xuất hiện, thắng mất bảo vật của ta, nhiều lần đánh bại ta!”
“Vì sao, vì sao!”
“Ta nhịn, ta không bằng bọn họ, ta nhịn! Nhưng mà vì sao ngay cả Lục Chu giống như tiểu thí hài, Bạch Du Du thiên chân ngây ngô cũng có thể vượt qua ta, trào phúng ta!”
“Vì sao hiện tại ngay cả đám tu sĩ Lương Châu các ngươi cũng khi dễ ta! Bọn họ đã xong hết rồi, chỉ chiến đấu với ta, chẳng lẽ ta yếu nhất hay sao? Ta là quả hồng mềm hay sao? Có thể tùy tiện chà đạp hay sao!”
“Vì sao, vì sao!”
“Ta chính là thiên tài vạn năm mới xuất hiện một người, ta chính là Phản Hư Chân nhất trong tương lai! Ta không phục! Ta không cam lòng! Ta không phục!”
Rống giận giống như kẻ tâm thần.
Phong Tử Hư giận thật rồi, thiên chi kiêu tử được người khác công nhận từ nhỏ như hắn, trong lòng có vô tận kiêu ngạo. Thế nhưng sự kiêu ngạo này, sự tự tôn này, lần lượt bị Phạm Vô Kiếp, Lạc Ly chà đạp!
Nhưng hắn đều nhịn. Hiện tại ngay cả nhân tài mới xuất hiện như Lục Chu, Bạch Du Du cũng vượt qua hắn! Mình thì vất vả chiến đấu còn bọn họ đều chấm dứt, đang xem nháo nhiệt, nói gió nói mát. Đáng giận hơn là đám tu sĩ Lương Châu, cả đám lên đài như đi lên bóp quả hồng mềm. Ngay cả bọn họ cũng bắt đầu khi dễ mình!
Lục Chu không khỏi nói: “Có phải ta ăn nói quá lố rồi không, ta không cố ý, sư huynh làm sao vậy? Hình như bị ta kích thích rồi!”
Dạ Kinh Phong ở bên cạnh cũng bi ai nói: “Trong lòng hắn có lửa, thiên tài sống trong thời đại có quá nhiều thiên tài, chỉ có thể phẫn nộ cùng bi ai!”
Quả nhiên trong lòng Phong Tử Hư có lửa, hắn vẫn còn đang kêu to, thế nhưng theo tiếng kêu to của hắn, lửa giận trong lòng được phát tiết, trên người của hắn bắt đầu hình thành từng đạo hỏa diễm!
Hỏa diễm đó giống như cuồng phong bay múa theo gió, đối thủ khiêu chiến hắn bị lửa này cuốn lấy, lập tức bị đốt thành tro bụi.
Phong Tử Hư tu luyện thành Liệt Phong Nộ Ngục Phần là do sư phụ dùng Linh Tê thưởng pháp, không phải do mình cảm ngộ luyện thành.
Bị vô tận lửa giận tích tụ trong lòng kích thích, Phong Tử Hư lĩnh ngộ chân ý của Liệt Phong Nộ Ngục Phần, bắt đầu chân chính điều khiển Vạn Ngục Viêm cường đại đáng sợ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.