Đại Chúa Tể

Chương 1405: Uy hiếp tứ phương




Thanh âm lạnh lùng của Mục Trần truyền ra khắp mảnh thiên địa này, nhất thời khiến vô số cường giả chấn động trong lòng,hiển nhiên bọn họ đều không ngờ rằng, đối mặt với ba vị linh phẩm thiên chí tôn hàng lâm, hắn chẳng những không có chút nào sợ hãi, ngược lại càng tỏ ra khiêu khích, bộ dáng này tựa như không hề sợ ba người đối phương liên thủ.
Mà đối với giọng điệu này của Mục Trần, sắc mặt ba người tử khí chân nhân, lôi tôn giả, Long Điêu Đại Đế cũng trầm xuống, kể từ khi đột phá đến thiên chí tôn tới giờ, hiển nhiên đã rất lảu rồi bọn họ không gặp loại khiêu khích như vậy.
Hơn nữa, đây còn là dưới cục diện đang chiếm lợi thế về nhân số.
"Mục chủ uy phong thật to! Ngươi muốn một mình mình chiến ba người chúng ta sao?" Long Điêu Đại Đế âm trầm nói, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Mục Trần thản nhiên nói: "Có gì mà không thể?"
Vừa dứt lời, hắc bạch Mục Trần bên cạnh phát ra linh quang, một lần nữa biến thành linh thể sáng chói, tản ra uy năng hùng hồn, rõ ràng lả đã trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đến lúc này,mọi người mới hiểu được, Mục Trần cũng không có nói giỡn chút nào, mà là thật sự muốn khiêu chiến tam đại thiên chí tôn.
Ánh mắt sắc như đao của tam đại thiên chí tôn lạnh lùng nhìn Mục Trần, trong lòng cũng hơi rét, lúc này bọn họ mới kịp nhận ra, Mục Trần có 2 đạo hóa thân thiên chí tôn, thực lực tổng thể cũng không thua ba người bọn họ.
Nếu như hôm nay thật sự khai chiến, coi như ba người bọn họ có thể miễn cưỡng thắng, vậy chắc chắn cũng sẽ phải bỏ ra giá cao thảm trọng, mà cái giá này, rất có thể là 1 trong ba người bọn họ vẫn lạc.
Bọn họ khổ tu nhiều năm mới bước vào thiên chí tôn, còn chưa hường thụ đủ vinh dự cùng tôn sùng của thiên chí tôn, nếu lại thật sự sinh tử chiến với Mục Trần ở nơi này, thật sự có chút không đáng.
Huống chi, ba người bọn họ cũng không phải là dạng đầu đất, trước kia đều lả đối thủ cạnh tranh của nhau, nếu như lần này không phải Mục Trần quá mức cường thế, sợ rằng bọn họ cũng sẽ không liên thủ.
Cho nên, đối với cái loại đồng minh tạm bợ này, thật ra trong lòng mỗi người đều không có sự tín nhiệm tuyệt đối, lỡ như đến lúc khai chiến sau cùng, có ai đó sinh ra ý rút lui, chỉ sợ những người khác cũng sẽ rơi vào tuyệt cảnh.
Mà xem xét lại bên Mục Trần, hai hóa thân cùng một bản thể, không chỉ vô cùng ăn ý, hơn nữa không có chút hai lòng hai dạ nào, sự liên thủ ấy cũng không phải cái kiểu tổ hợp mỗi người một tâm tư như bọn họ có thể chống lại.
Dưới tình huống như vậy mà thật khai chiến, phần thắng của bọn họ sợ rằng cũng không khả quan.
Cho nên, đối mặt với Mục Trần hung hãn không sợ chiến như vậy, tam đại chí tôn lại bắt đầu có chút do dự, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Mà khi sự trầm mặc của bọn họ lọt vào trong vô số ánh mắt chăm chú ờ nơi này, đều không khỏi dấy lên một vài ý kinh hãi, ai mà ngờ được, ba vị thiên chí tôn lại bị nhuệ khí của Mục Trần chấn nhiếp, không dám chính diện tương chiến.
Vì vậy trong thiên địa, từng ánh mắt rung động nhìn lên thân ảnh trẻ tuổi trên bầu trời, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ kiêng kỵ nồng nặc.
Một thân một mình, dằn mặt tam đại thiên chí tôn, khí phách này thật không cách nào hình dung, chuyện hôm nay nếu truyền ra, sợ rằng danh tiếng của Mục Trần sẽ vang xa toàn bộ đại thiên thế giới.
Sự trầm mặc của tam đại thiên chí tôn kéo dài một lúc lâu, rốt cục tử khí chân nhân thở dài, nói: "Mục chủ có phải là hơi quá đáng hay không?"
Mục Trần nhàn nhạt nói: "Lúc ba vị xúi giục Huyền thiên lão tổ tới chặn cửa Mục phủ thì có từng nghĩ lả quá đáng hay không?"
Mí mắt hắn vừa nhấc, nhìn chằm chằm ba người, hờ hững nói: "Hôm nay nếu ta còn không giải quyết chuyện này cho triệt để, chỉ sợ Mục phủ ta về sau cũng không có cuộc sống gì an bình"
"Nếu ba vị mà tương chiến, hôm nay Mục Trần ta xin tiếp, mà nếu không, vậy thì theo lời ta nói lúc trước, rút lui khỏi bắc vực"
Tử khí chân nhân cau mày, một lát sau cười khổ một tiếng, tuy nói bắc vực tài nguyên không ít, nhưng tử khí linh động của hắn dẫu gì cũng là siêu cấp thế lực, nơi này chỉ có thể coi là một phần trong sản nghiệp, nếu như vì thế mà đảnh nhau sinh tử với Mục Trần mạnh mẽ như vậy, thật sự có chút không đáng giá.
Cho nên, cuối cùng hắn lắc đầu một cái, nói: "Đã như vậy, tử khí ta sẽ lệnh cho tử vân tông dưới trướng rút lui ra khỏi bắc vực, bồi lễ với Mục chủ"
Hắn ngược lại là người cầm được buông được, nếu biết cục diện không chiếm ưu thế, vậy sẽ quyết đoán buông tha, cục diện trước mắt thế quật khởi của Mục phủ đã không thể ngăn cản, chỉ cần Mục Trần còn đó thì Mục phủ tương đương với ba vị thiên chí tôn trấn giữ, thực lực bực này còn mạnh hơn so với tử khí linh động của hắn.
Lôi tôn giả thấy tử khí chân nhân lui bước thì cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng nói:"Lôi âm sơn ta cũng có thể rút lui"
Long Điêu Đại Đế thấy vậy, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng nếu 2 người này không tham chiến, bằng năng lực của hắn thì tuyệt đối không thể nào chống lại Mục Trần cùng 2 đạo hóa thân thiên chí tôn.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể khẽ hừ một tiếng, gườm gườm nhìn Mục Trần một cái, nửa câu cũng không nói, thân hình vừa động liền hóa thành một đạo lưu quang phóng lên cao, đạp không đi.
Hành động lần này đã chứng tỏ sự lựa chọn của hắn.
Trên cả vùng đất, ba người tử vân chân quân, lôi âm tôn giả, kim điêu hoàng thấy cảnh này, sắc mặt cũng ỉu xìu xuống, mặt mũi khổ sở, bọn họ không ngờ tới, đối mặt với Mục Trần, ngay cả điểm tựa sau lưng bọn họ cũng tình nguyện buông tha, không muốn cùng Mục Trần quyết chiến.
Mà mất đi chỗ dựa, bọn họ còn lấy cái gì tranh đấu với Mục phủ? Từ nay về sau, bắc vực cũng không còn chỗ cho bọn họ nhúng tay nữa rồi.
Trên bầu trời, Mục Trần thấy sự lựa chọn của tam đại thiên chí tôn, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, hắn cũng biết, bằng ba kẻ mỗi người một tâm tư này, căn bản cũng sẽ không dám chính diện tương chiến với hắn.
Nhưng kết quả này là trong trường hợp huyền thiên lão tổ đã bị hắn trấn áp trước, nếu ngược lại lúc trước bị bọn họ xuất thủ cứu được người, chỉ sợ cục diện lúc này cũng sẽ khác.
"Đã vậy không tiễn". Mục Trần hướng về phía tử khí chân nhân, lôi tôn giả chắp tay, bình thản nói.
Tử khí chân nhân, lôi tôn giả cũng một bụng đầy biệt khuất, nhưng rốt cục cũng chỉ có thể hơi lóe mắt lên, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp đạp không rời đi, cục diện đã thế này, còn ở lại đây thêm nữa cũng chỉ mất mặt mũi mà thôi.
Cùng với việc tam đại thiên chí tôn rời đi, uy áp kinh khủng bao phủ cả phương thiên địa này cũng dần dần biến mất, vô số cường giả như trút được gánh nặng, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Mục Trần vung tay áo lên, hắc bạch Mục Trần tiêu tán, mà phù đồ tháp cũng hóa thành một đạo linh quang bắn vào trong con ngươi hắn.
Làm xong những việc này, hắn đứng chắp tay, ngửa đầu nhìn không gian tứ phía, ánh mắt thâm sâu tựa như xuyên thấu hư không, nhìn tới những phe cường giả từ các nơi xa xôi đang nhòm ngó nơi này.
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Mục Trần, từng ánh mắt theo dõi cũng bắt đầu biến mất đi, trong ánh mắt đều tràn đầy tiếc nuối, nếu hôm nay Mục Trần thoáng tỏ ra yếu thế một chút, sợ rằng không biết bao nhiêu bầy sói sẽ lao ra xâu xé Mục phủ, nhưng có điều là Mục Trần quá mức cường thế, cứng rắn kéo Mục phủ từ miệng vực sâu trở lại.
Hơn nữa, trải qua trận đánh ngày hôm nay, ai cũng đều biết, từ nay về sau mục phủ sẽ trờ thành thế lực số một số hai trên thiên la đại lục, tương lai không chừng thật sự có cơ hội chân chính vấn đỉnh thiên la, trở thành bá chủ xứng đáng của tòa đại lục này.
Mục Trần thế đã thành, sau này chắc chắn sẽ như tiềm long thăng uyên, không thể ngăn cản, mà mục phủ cũng sẽ dựa vào thanh thế đó, bước vào hàng ngũ siêu cấp thế lực.
Trên bầu trời, đợi đến lúc những ánh mắt nhòm ngó kia biến mất hết, Mục Trần mới thu liễm uy thế kinh khủng quanh thân lại, thân hình vừa động, từ trên trời giàng xuống, đáp xuống trước đại điện Mục phủ.
"Cung nghênh phủ chủ!"
Nhìn thấy Mục Trần đáp xuống, liễu thiên đạo cùng đông đảo cường giả Mục phủ đều cung kính quỳ lạy xuống, trong thần sắc tràn đầy vẻ tôn sùng cùng cuồng nhiệt.
Mục Trần nhìn về phía mọi người, phát hiện ra số lượng cao tầng dường như ít đi một chút so với lúc hắn rời đo.
Nhận thấy ánh mắt của Mục Trần, mạn đà la tiến lên trước, nói: "Nửa năm thời gian này do huyền thiên lão tổ chèn ép, cho nên không ít các thế lực trước đây gia nhập đều đã thoát khỏi Mục phủ".
Mục Trần nghe vậy, thần sắc lại là tỏ ra rất bình tĩnh, nói: "Như thế cũng tốt, loại người gặp nguy hiểm liền một mình trốn tránh như vậy, giữ lại cũng lả gieo họa"
Mạn đà la tán đồng gật đầu một cái, cái thứ ăn cháo đá bát như vậy, nếu lưu lại ngược lại sẽ từ từ trở thành sâu mọt trong mục phủ, trờ ngại phát triển.
Một phen biến cố hôm nay, mặc dù khiến thực lực mục phủ hao tổn, nhưng lại thanh trừ được những thứ tai họa ngầm này.
"Những thế lực đã thoát ly kia, lập tức tịch thu tất cả sản nghiệp, đuổi hết ra khỏi bắc vực, từ nay về sau nếu còn dám xuất hiện ở bắc vực thì lập tức mạt sát". Con ngươi đen nhánh của Mục Trần thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, muốn làm mục phủ trường tồn, vậy nhất định phải thưởng phạt công chính, đối với những thế lực rời khỏi Mục phủ này, nhất định phải giết gà dọa khỉ răn đe.
Nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Mục Trần, liễu thiên đạo cùng đông đảo thủ lĩnh các thế lực đều rùng mình một cái, chợt thấy may mắn không thôi, cũng may bọn họ kiên trì, không có bị mê hoặc, nếu không cái đám xui xẻo kia chính là hậu quả của bọn họ hiện tại.
"Nhưng mà, có phạt cũng nên có thưởng"
Mục Trần nhìn những thế lực lựa chọn ở lại Mục phủ đến phút chót, thần sắc trở nên ôn hòa đi nhiều, nói: "những sản nghiệp chuẩn bị tịch thu kia, dựa theo công lao mà ban thưởng cho những thế lực còn ờ lại, hơn nữa số lượng thiên hà tu luyện lệnh trong ba năm tới sẽ thưởng cho gấp bội"
Lời nói vừa dứt, đông đảo thủ lĩnh các thế lực nhất thời lộ vẻ kích động như điên, phải biết lần này số lượng các thế lực thoát ly khỏi Mục phủ không ít, nếu có thể đạt được những sản nghiệp kia mà nói, không nghi ngờ gì sẽ khiến thế lực của bọn họ tăng vọt.
Hơn nữa, thiên hà tu luyện lệnh càng thêm trân quý, nếu có thề nhiều hơn gấp bội, vậy thì những đệ tử cùng thủ hạ mà bọn họ tì mỉ bồi dưỡng cũng sẽ được tu luyện ở thiên hà nhiều hơn, tự thân cường đại lên.
Giờ phút này, đông đảo thủ lĩnh không khỏi hướng về phía Mục Trần tâm duyệt thần phục quỳ lạy, cung kính nói:"Tạ phủ chủ ban thưởng"
Bên cạnh, mạn đà la cùng linh khê nhìn chiêu tay đấm tay xoa này của Mục Trần chấn nhiếp cho đông đảo các thủ lĩnh kiệt ngạo phải ngoan ngoãn, thì cũng cười một tiếng, các nàng biết, thời khắc khi Mục Trần bước vào thiên chí tôn quay trở về, sự quật khởi của Mục phủ sẽ là điều chắc chắn.
Mà lần này, sẽ không còn ai có thể ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.