Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Chương 2: Lam anh túc




Mười năm trước ở phủ Tuyền Châu.
Lại một ngày nắng đẹp, tiết thu lúc nào cũng trong xanh, khoáng đạt, hoa cỏ đều muốn vươn mình lên đón ánh dương quang. Bạch Loa bày chậu to, chậu nhỏ trước bức rèm cửa, vừa thấm mồ hôi vừa thở phào.
Người bán ‘lương phấn lục đậu thang’ gánh hàng đi qua. Nam nhân này khoảng ba mươi tuổi, thân hình dong dỏng cao, sắc mặt trắng trẻo, y phục tuy rách rưới nhưng được giặt giũ sạch bong.
Bạch Loa tuy mới dọn đến chưa đầy tháng nhưng nhận ra đó là Thôi Nhị ở cùng ngõ. Ngõ Vĩnh Ninh này là nơi quần cư, người ra người vào phức tạp, mọi hộ buôn bán lặt vặt, thượng vàng hạ cám tụ tập cạnh nhau.
“Nhị thúc, cho cháu một bát.” Thấy món ăn mát ruột này, Bạch Loa lấy khăn tay lau mồ hôi rồi mỉm cười gọi lại mua.
“Ồ, hôm nay Bạch cô nương ra ngoài rồi.” Thôi Nhị gánh hàng lại, nói liến thoắng, “chúng tôi buôn bán ngoài này đều nói cửa nhà cô nương cả ngày không thấy mở lần nào.”
Vừa nói y vừa đặt gánh xuống, lấy chiếc bát mẻ ra chuẩn bị múc.
“Khoan, nhị thúc đợi chút, cháu sẽ lấy bát ra tự múc.” Bạch Loa vội ngắt lời, quay về phòng lấy một cái bát ra.
Nàng vừa từ Thành Đô xa xôi ngàn dặm chuyển tới đây, đồ đạc còn chưa sắp xếp gọn ghẽ, hồi lâu mới tìm được một cái tô lớn, đáng hận là sau nửa tháng, lớp cỏ ngoài cửa đã bò lên, bám chặt vào cái tô sứ Thanh Hoa khiến nàng khá chật vật mới bới ra được.
Sợ Thôi Nhị ở ngoài sốt ruột, nàng vội vàng cầm cái tô chạy ra.
“Con mụ này! Tối nay mà ngươi còn không vâng lời, lão tử sẽ bán ngươi vào lầu xanh.”
Vừa ra đến cửa Bạch Loa đã nghe thấy tiếng quát vang lên như sấm động, hòa lẫn với hơi rượu và ác khí nồng nặc. Nàng khẽ nhíu mày, ở con ngõ này quả thật không dễ chịu, cả ngày phải nghe mấy tên du côn, vô lại chửi bới.
“Ngươi đánh chết ta đi! Đánh chết càng tốt! Những việc như thế bảo ta làm sao tuân theo?”
Lẫn trong tiếng nam nhân lại quát mắng, loáng thoáng giọng nói run rẩy của một nữ tử.
“Phì! Con mụ ngươi đừng ra vẻ đoan trang nữa! Lại ngứa ngáy muốn ăn đòn hả?” Một cái bạt tai nên thân giáng xuống mặt nữ tử, Bạch Loa nhảy qua ngạch cửa, thấy ngay giữa lòng đường, một hán tử khôi ngô đáng đánh một nữ nhân kêu khóc vang trời. Nữ tử ràn rụa nước mắt, thân hình gầy gò, gần như không thể phản kháng.
Thôi Nhị không bán lương phấn nữa, vội gánh hàng đến kéo hán tử ra: “Lão ca, giữa đường giữa chợ thế này, lão ca sao lại nặng tay đánh phụ nữ như thế?”
Hán tử điên tiết hất văng Thôi Nhị ra, giận giữ quát: “Liên quan gì đến ngươi! Lão tử đánh vợ mình, cứ cho là đánh chết giữa đường cũng không đến phiên ngươi lèm bèm.”
Toàn bộ hàng xóm sống cùng phố đều thò đầu ra xem, Lý tú tài bán thuốc, Vương tứ tẩu bán hàng xén, cả Mộc đầu tam bán bánh đa nướng… Tuy nhiên ai nấy đều đứng xem, không ai dám ra ngăn cản.
“Cho ngươi biết! Đại gia ta thiếu hắn tiền, tối nay ngươi không đi không được!” Không đếm xỉa gì đến lời van cầu của nữ nhân, đại hán sặc sụa mùi rượu dụng lực chộp lấy tay nàng, “con mẹ ngươi còn ra vẻ đoan trang cái gì? Lúc ở nhà bảo ăn trộm của một hán tử cũng không nên thân, để ngươi đi qua đêm với người ta một lần thì có làm sao? Đừng quên cả ngươi cũng do ta đem tiền mua về.”
“Ta không đi! Đánh chết ta cũng không đi!” Nữ tử khóc lóc, cố gắng vùng vẫy nhưng không còn khí lực, nàng bị một toán tóm lấy, đầy vào trong một cỗ kiệu nhỏ mà vẫn liên tục gào khóc.
“Nhị thúc, chuyện gì vậy?” Bạch Loa đứng trên hàng lang nhìn theo, chậm rãi hỏi, đồng thời đưa cái tô sứ Thanh Hoa trong tay ra. Đám đông đã giải tán, Thôi Nhị ngoái lại đón lấy cái tô, vừa múc lương phấn vừa thở dài liên tục: “Là vợ lão Trương mập — đó, cái nhà gỗ ba tầng ở đầu đường.”
Bạch Loa ngẩng lên, nhìn theo hướng Thôi Nhị chỉ, thấy ở đầu đường có một căn nhà gỗ — ở ngõ Vĩnh Ninh, căn lầu ba tầng đó càng nổi bật, chẳng qua hình như căn nhà đã lâu không được tu sửa, vữa trát trên tường bong xuống già nửa, lan can lầu hai, lầu ba chỉ còn lưa thưa, lộ rõ vẻ hoang tàn.
“Nhà có vẻ rất giàu, sao lại đánh vợ ngay giữa đường phố nhỉ?” Nàng tùy tiện hỏi một câu.
Thôi Nhị vừa múc lương phấn vào bát vừa thao thao bất tuyệt: “Có tiền? Tiền là cái gì - lão Trương mập ham cờ bạc, bao nhiêu tiền bạc cha hắn để lại đã nướng sạch rồi. Căn nhà đó chỉ còn cái vỏ, mọi đồ dùng đã bị bán hết rồi… ồ, chỉ còn lại mỗi người vợ tên Thúy Ngọc - nuôi từ bé mà.”
“Ồ, vợ lão xinh đẹp thật.” Bạch Loa mỉm cười, bồi thêm một câu.
“Không chỉ tướng mạo mà tính tình cũng tốt. Có một người vợ xinh đẹp, hiền đức như thế lẽ ra là phúc khí… mạt rệp thế này rồi mà Thúy Ngọc vẫn không chê lão. Chỉ là lão mập Trương không phải con người, không chỉ nướng sạch số tiền Thúy Ngọc ngày đêm may vá cực nhọc kiếm ra, còn thường xuyên trút giận lên vợ giữa đường… khục khục, nửa đêm nửa hôm cũng đánh vợ kêu khóc cả ngõ nghe thấy.”
Thôi Nhị múc đầy một bát lương phấn, đưa cho Bạch Loa đứng trên hành lang rồi lắc đầu thở than.
Bạch Loa cởi túi đựng tiền, lấy ra mười xu đưa cho Thôi Nhị: “Sao hôm nay hắn lại đánh vợ giữa đường phố nhỉ?”
Vẻ mặt Thôi Nhị sầm xuống, lại lắc đầu: “Ôi…đúng là tội nghiệp. Trương mập mấy hôm trước lại thua, lần này không còn gì trả nợ, định đem vợ cho người ta dùng một đêm. Nhưng Thúy Ngọc thà chết không nghe, hắn nổi giận mới đánh vợ giữa đường…lâu như vậy… đúng là tội nghiệp, tội nghiệp.”
Thôi Nhị nói liền mấy câu tội nghiệp, nhưng Lý tú tài bán thuốc cạnh đó lại cười vang, thò đầu ra nói: “Thôi lão nhị, ngươi đừng có đau lòng nha! Ai chả biết ngươi thương Thúy Ngọc… lần nào nàng ta bị đánh ngươi chả liều mạng khuyên Trương mập.”
Lời vừa dứt, cả dãy phố vang lên tiếng cười rần rần, mặt Thôi Nhị đỏ lựng, rồi lâu mới rặn được một câu chống chế: “Có gì đâu? Thấy một phụ nữ bị đánh như vậy giữa đường, ta không thể nói một hai câu chăng?”
“Hà, ta nói này Thôi lão nhị, ngươi đau lòng thì nghĩ cách kiếm nhiều tiền đưa cho Trương mập - chưa biết chừng hắn sẽ để Thúy Ngọc Nhi bồi tiếp ngươi.” Vẻ mặt tay tú tài nghèo mạt mặc trường sam hiện rõ nụ cười méo mó và dâm ô.
“Lý tú tài, ngươi đọc cái rắm gì trong mấy cuốn sách thánh hiền thế hả?” Thôi Nhị đột nhiên gầm lên, vẻ mặt giận dữ đượm nét hung hãn khiến Lý tú tài ngậm miệng ngay đoạn y lại quày quả gánh hàng đi.
“Khục, khục… các người xem, Thôi lão nhị còn ra vẻ nghiêm chỉnh.” Đợi Thôi Nhị đi xa, Lý tú tài bán thuốc mới thò đầu ra tiếp tục bàn chuyện thị phi với hàng xóm, mỉm cười dâm tà, “ta thấy y và Thúy Ngọc Nhi đến tám phần có thông gian.”
Vương tứ tẩu bán hàng xén cười hắc hắc mấy tiếng: “Có cũng chả trách được - ngươi xem Thôi Nhị cũng ba mươi ba rồi vẫn không chịu cưới vợ, lẽ nào lại không phải vì có chủ ý với nàng ta. Hai người ở cạnh nhau không phải sẽ rừng rực lửa sao?”
Mọi người chung quanh nhao nhao khen phải, dường như tìm được một chủ đề bàn tán mới, càng bàn càng hứng khởi.
Bạch Loa đứng dưới hàng hiên đang uống bát lương phấn, lẳng lặng lắng nghe mọi người bàn luận thị phi, chợt thấy khó chịu, không nuốt nổi nữa, thuận tay quăng luôn cái tô lăn lóc trên bậc thềm.
Hoa kiệu đã đi xa, tiếng khóc vang trời của người thiếu phụ cũng lặng tắt.
Sớm ngày thứ hai, Bạch Loa vừa tỉnh dậy, dời chậu Phúc thọ thảo đến dưới mái hiên, chợt nghe có tiếng bước chân.
Trời còn chưa sáng hẳn, các tiệm bán hàng trong ngõ Vĩnh Ninh còn chưa mở cửa, cũng chưa có khách lai vãng. Bạch Loa không khỏi kinh ngạc, đứng dậy nhìn ra đầu ngõ, bất giác sững người.
Nguyên là thiếu phụ bị bắt lên kiệu hôm qua.
Nữ tử tên Thúy Ngọc Nhi đầu tóc rối bời, trên mặt còn vết thâm tím, thần thái hoảng hốt từ đầu ngõ chạy vào, bước chân khấp khểnh, vang lên rõ mồn một trong con ngõ yên lặng giữa buổi sớm mai.
Hiển nhiên nàng ta bị đả kích quá lớn nên mất thần trí, ngay cả tà áo xộc xệch cũng không khép lại, lộ rõ làn da trắng ngần như tuyết, khóe miệng rỉ máu, nàng ta chạy cuống cuồng, vừa chạy vừa lẩm bẩm gì đó.
Thấy tình cảnh Thúy Ngọc Nhi hoảng hoảng hốt hốt chạy vụt qua trước nhà, ánh mắt Bạch Loa chợt lóe sáng.
“Trương phu nhân.” Bạch Loa không nén được cất tiếng gọi. Nhưng Thúy Ngọc Nhi hình như không nghe thấy, mắt trừng trừng nhìn thẳng, bước chân chệnh choạng chạy về căn lầu gỗ.
“Ta phải giết hắn. Giết hắn…”
Lúc Thúy Ngọc đi qua, Bạch Loa nghe thấy nàng ta đang lẩm bẩm như thế, hai tay nắm chặt, ánh mắt trợn trừng đáng sợ.
Nàng ta nghiến răng, vừa lẩm bẩm vừa chạy về nhà.
Bạch Loa chợt lên tiếng: “Thúy Ngọc cô nương.”
Giọng nàng vang vang, ngữ điệu đượm nét kì dị khó tả. Nữ tử Thúy Ngọc đang thất thần hơi sửng sốt, dừng bước như mới tỉnh khỏi cơn mộng, ngoái lại nhìn Bạch Loa.
Nụ cười ôn hòa bừng nở trên gương mặt Bạch Loa: “Cô nương có muốn mua một chậu hoa chăng?”
“Hoa? Mua hoa?… Ha ha.” Thúy Ngọc lẩm bẩm hỏi lại một câu, chợt bật cười kì quái. Sau mấy tiếng cười, hiển nhiên thần trí nàng khôi phục được đôi chút bình tĩnh, lắc đầu bước đi.
“Nữ tử đáng thương, có phải không, Tuyết nhi?” Bạch Loa lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng liêu xiêu, “vèo”, một con anh vũ trắng muốt từ trong phòng bay ra đậu trên vai nàng, cất giọng lảnh lót: “Nói đúng quá! Bạch Loa tiểu thư nói đúng quá.”
“Ta muốn gọi nàng ta lại một chút cũng có tác dụng… nếu không nữ nhân này nhất định muốn về nhà làm những việc ngu ngốc.” Bạch y thiếu nữ thở dài sườn sượt, vuốt ve con anh vũ.
Nhưng đến hoàng hôn hôm đó, nàng gặp lại Thúy Ngọc Nhi.
Lần này khí sắc Thúy Ngọc Nhi đã khá hơn, nhưng ánh mắt vẫn tiều tụy. Lúc Bạch Loa đang chuẩn bị đóng cửa thì thấy nàng ta từ trong tiệm thuốc ở ngõ đối diện đi ra.
Bàn tay Lý tú tài hình như vừa buông khỏi tay nàng, đắm đuối nhìn theo, ánh mắt ánh lên tia sáng giảo trá xen lẫn đắc ý. Bước chân Thúy Ngọc Nhi hơi chệnh choạng bước ra ngoài, giữ khư khư một gói thuốc.
Bạch Loa khẽ nhíu mày.
“Trương phu nhân.” Lúc Thúy Ngọc đi ngang qua cửa hàng hoa, Bạch Loa lại lên tiếng gọi, tuy nhiên nàng ta vẫn tiếp tục cất bước như không nghe thấy gì, nhãn thần hoảng hốt.
“Phu nhân bệnh sao? Mua thuốc gì vậy?” Bạch Loa mỉm cười hỏi thêm một câu.
Thúy Ngọc Nhi giật bắn người phảng phất như chạm vào điện, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng qua nét sợ hãi, đoạn lạnh lùng đáp: “Tôi đau tim nên mua một lá tử kim tán.”
“Tử kim tán mà để trị đau tim à.” Bạch Loa bám vào cánh cửa khẽ mỉm cười, nhìn vào sắc mặt hoảng loạn của Thúy Ngọc Nhi, hạ giọng xuống, “e rằng Trương phu nhân muốn tim người khác đau nhỉ?”
Thúy Ngọc Nhi biến sắc, không nói thêm câu nào, quay người đi ngay.
Nàng ta vừa quay đi, Bạch Loa đã cản lại, không hiểu dùng động tác gì đã phất tay đoạt lấy gói thuốc, đưa lên mũi ngửi rồi hỏi khẽ: “Là tì sương?”
Thúy Ngọc Nhi đột nhiên suy sụp, sắc mặt trắng nhợt, muốn đi mà chân mềm nhũn, lẩm bẩm: “Cô… cô nương… muốn thế nào?”
Bạch Loa mỉm cười, dưới bóng chiều chạng vạng, nốt ruồi cạnh khóe mắt nàng như một giọt lệ máu toan rơi xuống.
“Không gì cả, không biết phu nhân có hứng thú vào mua một chậu hoa không?”
Đèn được thắp lên, nhưng trong phòng có nhiều cây lá tạo thành những dải bóng xiêu xiêu.
Thúy Ngọc Nhi ngồi bên án, cảm giác từng giọt mồ hôi lạnh thấm qua áo trong chảy ra rồi xấm ướt áo ngoài. Bạch y cô nương kỳ quái kia đã vào trong phòng hơn nửa thời thần, mặc nàng một mình trong đại đường bày đầy kì hoa dị thảo.
Lòng nàng nóng như có ai cào xé, thấp thỏm không an, mấy lần muốn đẩy cửa bỏ đi nhưng lại nghĩ việc mình mua độc dược nằm trong tay đối phương, không biết mình sẽ được đối đãi thế nào, toàn thân nàng không còn chút khí lực nào, đầu óc loạn xạ hết thành một mớ bùng nhùng, việc vốn đã định phải tiến hành giờ đâm ra do dự, trong lòng dâng lên nỗi sợ.
Không hiểu loại hoa nào trong phòng xòe nở mà một mùi hương kì dị khó tả tỏa ra khiến người ngửi thấy liền ngủ mê mệt.
Tuy trong lòng khẩn trương nhưng nữ tử áo quần xốc xếch bất giác dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, phảng phất như đã mệt mỏi lắm rồi.
Ánh lê minh hé rạng, căn phòng dần sáng tỏ.
Bạch y nữ tử như bóng u linh từ căn phòng chứa hoa phía sau đẩy cửa tiến vào đại đường, vô thanh vô tức đến bên bàn, đưa mắt nhìn Thúy Ngọc Nhi đang chìm trong mộng – nữ tử đáng thương này mắt nhắm nghiền, khóe môi mím chặt, đang ngủ mà vẫn mang nét phẫn hận, sẵn sàng nhắm mắt đưa chân.
Nhưng mi mắt nàng đang khép mà đôi ngươi vẫn khẽ chuyển động, hiển nhiên đã nhìn thấy gì đó trong mộng, sắc mặt lộ vẻ phức tạp xen lẫn kích động, ngón tay mảnh mai hơi run run.
Bạch Loa ôm một chậu hoa tới, vừa quan sát, khóe môi hé nụ cười kì dị. Nàng khẽ cúi xuống, dịu dàng nói mấy câu vào tai Thúy Ngọc Nhi đang say trong giấc mộng.
Giọng nói rất dịu, phảng phất như lời thầm thì vang lên trong giấc mơ nhưng vẻ mặt Thúy Ngọc Nhi lại tùy theo lời nàng thầm thì mà biến hóa… Bạch Loa mỉm cười, nàng đã hiểu Thúy Ngọc Nhi mơ thấy điều gì.
“A!” nữ tử đang ngủ gục trên bàn chợt kinh hãi tỉnh lại, ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp nụ cười trên gương mặt trắng nhợt của nữ tử đối diện thì như thấy ma quỷ, nhảy tung lên, chạy về phía cửa.
“Phu nhân muốn đi sao? Phu nhân tưởng Lý tú tài không biết phu nhân mua thuốc làm gì sao?”
Thúy Ngọc Nhi vừa chạy đến cửa, giọng nói lạnh lẽo của Bạch Loa chợt cất lên sau lưng khiến nàng rùng mình dừng bước.
“Nếu lão mập họ Trương đột nhiên chết, loại tiểu nhân bỉ ổi đó biết được bí mật, phu nhân thấy hắn có bỏ qua cho phu nhân không? Nửa đời về sau của phu nhân chắc gì đã hơn ở cạnh lão Trương mập hiện giờ?” Nữ tử có ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt trắng muốt, mái tóc đen dài buông xõa chậm rãi nói, nàng ta đứng bên bàn, tay vẫn cầm một chậu hoa.
Bước chân Thúy Ngọc Nhi cơ hồ bị dính cứng lại, không di chuyển nổi nửa thốn. Nàng nghĩ thông, chợt sụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên: “Tôi không chịu nổi nữa!… Một ngày tôi cũng không chịu nổi nữa! Hắn là một tên súc sinh.”
“Vậy phu nhân có nên vì một con súc sinh mà bỏ đi tính mạng.” Ngữ điệu Bạch Loa càng trầm xuống, lạnh lẽo hơn, khuôn mặt ẩn trong căn phòng dầy hoa lá tạo thành vẻ đẹp có phần không thật: “Hơn nữa… phu nhân có nghe những người ngoài kia đàm tiếu không? Nếu việc phu nhân giết chồng lộ ra, không chừng còn liên lụy đến Thôi Nhị.”
“Sao lại thế? Y là người tốt – vốn có liên quan gì đâu!” Thúy Ngọc Nhi đang khóc chợt giật nảy mình, ngẩng đầu lên hỏi.
Nhớ lại những lời bàn luận của đám người buôn bán trong ngõ, khuôn mặt thanh lệ vô song của Bạch Loa thoáng qua nét chán ngán, ôm lấy chậu hoa, lạnh lùng lắc đầu: “Miệng lưỡi đáng sợ. Nếu phu nhân không tin có thể thử… chỉ là mất mạng mình thì không sao, không nên liên lụy người khác.”
Thúy Ngọc Nhi lại tỏ ra trù trừ, cúi đầu lấy khăn tay lau nước mắt không nói gì.
“Vậy… cô, cô nương bảo phải làm sao mới được?” Hồi lâu sau nàng mới ngẩng lên nhìn bạch y thiếu nữ, hỏi với giọng mất phương hướng. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng tràn lên niềm vui hòa lẫn kích động kì dị – có lẽ tại giấc mộng hiện lên lúc vừa nãy nàng chợp mắt, và cả những lời thì thầm vọng về nữa.
“Phu nhân đã nghĩ thông.” Bạch Loa lại mỉm cười, giọt lệ yêu kiều bên khóe mắt chực rơi xuống, “trong giấc mơ vừa rồi phu nhân nghe thấy rõ rồi chứ?”
Nụ cười của nàng hiển hiện nét thần bí và mị lực khó tả.
Bên ngoài trời sáng hẳn, Trương mập tỉnh dậy mà không thấy thê tử về liền lớn tiếng chửi váng cả con ngõ, sắc mặt Thúy Ngọc Nhi lại trắng nhợt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, quyết liệt.
“Đây là một chậu lam anh túc – mong phu nhân mua.”
Tiễn khác về, Bạch Loa mỉm cười đứng dưới mái hiên, đưa chậu hoa cho Thúy Ngọc Nhi, Lý tú tài ở gần đó thò đầu quan sát, thấy nàng mua hoa đi ra, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Chậu hoa đó mỹ lệ phi thường, từng đóa hoa lại vô cùng mỏng manh, tuy chỉ cao có hai xích nhưng cuống hoa hình như hơi quá mềm, phải dùng một cành gỗ nhỏ làm trụ đỡ. Gió sớm mơn qua, khe khẽ lay động những cánh hoa xinh đẹp rạp xuống rồi lại thẳng lên.
Mỏng manh vẫn lộ rõ nét dẻo dai, quả thật có phong vận rất riêng.
“Đẹp quá.” Tuy đang kiệt quệ tâm lực nhưng thấy đóa hoa như vậy, Thúy Ngọc Nhi không nhịn được kêu lên khe khẽ.
Bạch Loa mỉm cười, đưa tay chỉ vào cánh hoa anh túc mềm mại như tơ: “Loại hoa này vốn sinh trưởng tại đảo Phù Tang ở Đông Doanh… Phù Tang, Phù Tang…”
Bạch Loa lẩm nhẩm mấy câu, phảng phất nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt nàng trở nên xa xăm, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Nữ tử Phù Tang ôn nhu, mỏng manh như đóa lam anh túc này… nhưng tính cách lại kiên định bất khuất, có thể vượt qua mọi hiểm nguy, cay đắng trong cuộc đời.”
“Hy vọng, Thúy Ngọc cô nương… cũng được như đóa hoa.”
Ngón tay Bạch Loa tỏ vẻ quyến luyến những cũng rời khỏi đóa hoa, mỉm cười đưa chậu hoa cho Thúy Ngọc Nhi: “Cứ làm những gì phu nhân muốn làm… không cần cố đánh con cá chết để lưới rách, tất sẽ có cách thôi mà. Phu nhân sẽ có hạnh phúc của riêng mình.”
Lời lẽ dịu dàng, ánh mắt nàng phảng phất như yêu ma giữa trời đêm, khiến người khác mê say nhưng lại thấp thỏm bất an.
Mấy sợi tóc mai của Thúy Ngọc Nhi bay tán loạn, nội tâm như đang cuộn sóng nhưng nàng vẫn cúi gầm, khuôn mặt đỏ lựng, thấp giọng: “Nhưng… tôi, tôi không có cả tiền mua hoa - - thuốc mua vừa nãy là Lý tú tài cho.”
“Vậy, gói tì sương đó cho tôi.” Bạch Loa bình thản đáp.
“Ồ!” Thúy Ngọc Nhi kinh hãi, ngẩng đầu nhỉn khuôn mặt thâm trầm mạc của bạch y thiếu nữ.
“Đưa cho tôi.” Bạch Loa đưa tay ra, bình tĩnh nói, “coi như trao đổi chậu hoa này.”
Kỳ thật ngõ Vĩnh Ninh chỉ có hư danh.
Mỗi ngày đều vang vọng tiếng kêu gào, tiếng mắng chửi cùng tiếng đàm tiếu. Cả tiếng Trương mập say rượu đánh chửi vợ ngày nào cũng tuần tự.
Mùa hạ nóng nực, nghe những âm thanh đó càng khiến lòng người phiền muộn.
Tối hôm nay, Trương mập uống đến ngất ngây, không cần lý do lại ra tay đánh vợ nhưng Thúy Ngọc Nhi không phản kháng kịch liệt như những lần trước mà chỉ khóc lóc van xin.
Trương mập thấy nàng nhu thuận nghe lời cũng không buồn đánh nặng tay như mọi bận, đấm mấy đấm xong liền hầm hầm hừ hừ đi vào nhà, chân nam đá chân chiêu, được vài bước liền gục xuống bậc thềm ngáy o o, hiển nhiên đã say mèm. Thúy Ngọc Nhi lau nước mắt, lặng lẽ bước đến, dùng hết khí lực mới đỡ được ông chồng say xỉn lên, dìu gã đàn ông đang lảm nhảm mắng chửi đi dọc theo lề đường, bóng tịch dương trải bóng nàng dài dằng dặc.
Lúc đi qua cửa hiệu bán hoa, Thúy Ngọc Nhi đột nhiên ngẩng nhìn Bạch Loa mỉm cười, nụ cười vô cùng bí ẩn, thoáng chốc đã tan biến.
Vương nhị tẩu bán kim chỉ, cầm mấy cây châm thêu hài càn lên đầu, cười lạnh: “Coi như số mệnh nhỉ? Một con chó má thế kia mà cũng phải theo – Cả ngày vất vả được cái gì? Chỉ là một trận đòn.”
Chỉ có ánh mắt Lý tú tài tỏ ra nghi hoặc, có lẽ hắn còn nghĩ tới gói tì sương Thúy Ngọc mua mấy hôm trước.
Bạch Loa nhìn theo bóng hai người dắt díu nhau, lại sắp đặt từng chậu hoa cỏ, ánh mắt lạnh băng.
Nàng ngẩng đầu nhìn tòa lầu gỗ ba tầng của Trương gia, gió lùa qua khiến song cửa mục nát kêu lành phành, phảng phất như tiếng khóc của Thúy Ngọc Nhi lúc bị đánh trên phố.
Nàng lại cúi đầu, thỏ tay bẻ một cành tử trúc mềm mại bên cạnh, hướng cành trúc tím ngắt bé xíu xuống đất rồi thả tay, “bộp”, cành trúc tưởng gãy lại mềm mại bật lên thẳng đứng.
Có những người cũng thế… tuy luôn im lặng nhẫn nhịn, phảng phất như vô lực phản kháng bất cứ điều gì nhưng khi đến cực hạn sẽ bộc phát trong nháy mắt sức mạnh đã tích tụ bằng cả sinh mệnh.
Cũng như đóa lam anh túc nhu nhược.
Tối nay nhất định Trương mập phải chết.
Trên đường có khá nhiều người tận mắt thấy phút giây hắn ngã xuống lầu. Từ trên tòa lầu cao cao ở đầu ngõ, chiếc bóng đen ngòm lắc lắc lư lư, hiển nhiên đã uống say, đi đến cạnh cầu thang không hiểu sao lại dừng bước. Mọi người đều nghe thấy tiếng hàng lan can mục nát vang lên tiếng gãy gục, rồi một bóng đen đạp đạp trên không, từ trên lầu cao ngã xuống mặt đường lát đá, phát ra âm thanh va chạm trầm đục.
Hắn không kịp kêu lên một tiếng.
Lúc đó, Thúy Ngọc Nhi đang ở trong tiệm thuốc của Lý tú tài, nói trượng phu uống nhiều quá muốn mua thuốc giải rượu. Tất cả, bao gồm luôn nàng tận mắt thấy Trương mập ngã xuống.
Người chết rồi, khắp ngõ Vĩnh Ninh đều túm năm tụm ba bàn tán, ai nấy đều ngấm ngầm rỉ tai hỏi nhau “chân tướng” Thúy Ngọc Nhi mưu sát thân phu – nhưng lúc Trương mập ngã lầu, nàng không ở nhà, hắn ngã xuống đích đích xác xác do tự mình trượt chân.
Ngay cả Vương nhị tẩu thích ngồi lê đôi mách nhất cũng cảm thấy chuyện đó là không thể, chỉ nhíu mày nhìn Thúy Ngọc Nhi, toan tìm ra bằng cớ nào thiết thực.
Lý tú tài nhớ đến gói tỳ sương — tin này vừa lan ra, người tỏng ngõ Vĩnh Ninh coi như tìm được chứng cứ mới, lời lẽ được thêm dầu thêm mỡ cho thêm phần trơn tru.
Không biết ai đem “hảo sự” đi báo quan mà một hôm thấy ngỗ tác (1) đến ngõ Vĩnh Ninh. Ai cũng vác khuôn mặt đi xem kịch hay bám theo, chỉ có Thôi Nhị tỏ ra lo lắng.
Thấy ngỗ tác đi qua, Bạch Loa đang đứng dưới hàng hiên lau mồ hôi, khóe môi thoáng hiện nụ cười.
Ngoài trừ rượu, không hề có thành phần của độc dược .. hoàn toàn chết do trượt chân ngã xuống lầu.
Kết luận sau cùng của ngỗ tác khiến đám đông thích xem náo nhiệt thất vọng vô cùng.
Chỉ có Thôi Nhị cao hứng nắm chặt tay ngỗ tác, nói với Bạch Loa đứng cạnh đó: “Tôi biết mà! Tôi biết là Thúy Ngọc không đời nào giết người… nàng không phải là người làm ra những việc như thế.”
Bạch Loa im lặng mỉm cười, nốt ruồi bên khóe mắt như giọt lệ yêu kiều chực rơi xuống.
Thúy Ngọc Nhi quả thật không làm gì – nàng bất quá không giống như mọi bận: dìu chồng lên giường nghỉ sau khi hắn say túy lúy, mà chỉ đặt hắn trên tầng lầu… theo đúng tư thế bình nhật vẫn nằm ngủ trong phòng: đầu hướng về phía Đông, chân duỗi xuống phía Tây, tựa vào tường phía Bắc, đồng thời đặt tay hắn nắm vào lan can mục nát.
Hôm đó là mùa hè, trời nóng nực, dẫu có người thấy Trương mập ngủ ngoài trời cũng cho rằng như thế càng mát. Hà huống … trong bóng đêm, có ai chú ý đến một người nằm ngủ tại một nơi cao như thế trên tòa lầu.
Thúy Ngọc Nhi không có làm gì, nàng chỉ dìu chồng đến đó.
Sau đó đi mua mấy thứ … kỳ thật mua gì cũng không quan trọng, trọng yếu là để mọi người thấy trong lúc đó nàng không có mặt ở nhà.
Người say rượu bị gió lạnh khiến cho tỉnh dần, trong lúc mơ mơ hồ hồ bèn xuống giường đi vệ sinh. Hắn chỉ không ngờ mình ngủ tại hành lang.
Trương mập theo thói quen tung mình xuống “giường.”
Bên tay tay trái là tòa lâu cao cả trăm thước…
Chân hắn không đạp trúng nền, mầy hàng lan can mục nát không chịu nổi trọng lượng hắn, kêu lên răng rắc rồi gãy gục. Thân thể phì nộn như một bao tải từ trên không giáng xuống, khiến cả ngõ Vĩnh Ninh hô lên kinh hãi.
Người vợ yếu nhược của hắn đang đứng trong tiệm thuốc ngẩng lên, tận mắt thấy cảnh chồng “trượt chân.”
Không hề có dấu vết gì… họa chăng Bao Công tái thế mới tìm ra.
Bạch Loa bình thản mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc óng ả như tơ, không thèm để ý đến đám người hàng xóm lắm điều, quay về với chốn hoa cỏ của mình.
Thúy Ngọc Nhi dọn đi vào buổi sớm.
Trời chưa sáng hẳn, một mình nàng nhấc bao y phục, thuê một cỗ kiệu nhỏ lặng lẽ khóa cửa rồi ra đi.
Căn nhà đã được bán, dẫu sao cũng không được mấy đồng. Ồn ào liền mấy tháng rồi câu chuyện cũng chìm vào quên lãng, nàng chỉ muốn vĩnh viễn rời khỏi nơi đau đớn này.
Sớm mùa thu, hơi lạnh nhè nhẹ lan tỏa, chỉ có lúc này ngõ Vĩnh Ninh mới đúng với cái tên của nó. Các cửa tiệm còn chưa mở, chỉ có tiếng bước chân của kiệu phu nện xuống nền đường lát đá xanh.
“Dừng lại một chút.” Đi đến tiệm bán hoa mang tên Hoa Kính, sắc mặt Thúy Ngọc Nhi trắng nhợt đi, chợt mím môi, nhẹ giọng dặn dò mấy câu. Rèm kiệu vé lên, người thiếu phụ mỹ lệ đặt gót sen xuống, tay ôm một chậu hoa bằng sứ, chầm chậm đi vào hàng hiên của tiệm hoa.
Thúy Ngọc Nhi cúi đầu, lặng lẽ đặt chậu hoa lên bậc cửa sổ, đoạn móc trong ngực áo ra một tấm ngân phiếu, cẩn thận nhét vào trong khe cửa.
Nhưng kì quái là nhét liền mấy lần vẫn không tài nào nhét vào được.
Chả lẽ bên trong có keo dán kín lại?
“Trương phu nhân.” nàng đang nỗ lực thì từ cửa sổ cạnh đó vang lên tiếng nói của bạch y thiếu nữ. Giọng nói lạng lùng như không phải của người trên cõi nhân gian khiến Thúy Ngọc Nhi run rẩy. Nhớ lại lúc ở trong tiệm hoa, nhớ lại hành động kỳ quái của Bạch Loa cô nương này cùng giấc mộng ở trong đại đường đầy hoa cỏ… trái tim người quả phụ dần chìm trong giá lạnh.
Là cô ta! Trong giấc mộng, nàng đã gặp chính giọng nói này.
Vậy … giấc mộng đó được dẫn dắt, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn đúng với giấc mộng.
Giọng nói trong mộng đó vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngào, pha trộn giữa thiên sứ và ác ma.
“Không cần thêm tiền… một chậu hoa lẽ nào lại cao giá đến thế.” Cửa sổ không mở ra nhưng giọng nói lạnh lùng của Bạch Loa từ trong vang ra, không cho nàng được quyền phản bác, “phu nhân đã trả đủ rồi, Bạch Loa tuyệt không phải loại người tham tiền tài.”
Sắc mặt Thúy Ngọc Nhi càng phức tạp, tròng mắt lấp loáng nỗi sợ hãi, run giọng hỏi: “Vạy cô, cô nương lại …. Thật ra cô nương định làm gì?”
“Bạch Loa chẳng qua là một người con gái của hoa…” Các lớp song cửa, thân ảnh bạch y nữ tử yêu kiều khác thường nhưng giọng nói lại lạnh tanh, “tôi bày bố tất cả vì nó đã tự khai hoa kết quả… tôi chỉ là người đứng xem. Vô luận là thiện hoa, hay là ác quả đều không liên quan đến tôi.”
“Hoa anh túc mỹ lệ nhưng khi kết quả lại vừa có thể chữa bệnh, cũng có thể là độc dược. Thiện ác vốn không thể xác định rành mạch, chỉ là ý niệm mà thôi. Chăm chút cho chậu lam anh túc này… mà kết thành quả cũng coi như món quà tặng cho nữ tử như phu nhân. Ài…”
“Tuyết nhi, tiễn khách.”
Nói đoạn, bóng hình xinh đẹp phía sau song cửa mờ dần.
Ngón tay Thúy Ngọc Nhi lạnh băng, chợt nghe một tiếng “vù”, con anh vũ lông trắng muốt không hiểu từ xó xỉnh nào bay ra, dừng lại dưới hàng hiên, kêu lên một tràng: “Tiễn khách! Tiễn khách! Lam anh túc! Lam anh túc!”
Thúy Ngọc Nhi đứng đơn côi hồi lâu trong buổi sớm lành lạnh, rồi ôm lấy chậu hoa bước vào trong kiệu.
Gió sớm mơn man, cây lam anh túc trong lòng lay động, cánh hoa mỹ lệ rạp xuống nhưng khi gió thổi qua lại đứng thẳng. Trong mảnh mai hiển hiện nét dẻo dai, cũng như phong vận của sinh mệnh hay khát khao hạnh phúc.
Dẫu cho kết thành quả cũng ẩn chứa tội ác.
Nhìn chậu hoa anh túc tươi tốt trong lòng, chợt Thúy Ngọc Nhi có cảm giác muốn đập nát tất cả - nàng không muốn nhìn thấy loại hoa này.
Chiếc kiệu rời khỏi ngõ Vĩnh Ninh, rẽ rồi lại rẽ…
Thoáng sau chiếc kiệu đã ra khỏi thành Tuyền Châu… Thúy Ngọc Nhi vén rèm, thấy ngay thân hình nam tử gánh hàng đợi ở cửa thành.
Thôi Nhị hình như đợi đã lâu, trong làn gió lạnh tiết đầu thu, y xoa xoa tay có vẻ vui mừng khi nhìn thấy chiếc kiệu đang tiến tới. Thường ngày y ngại nàng đã có chồng, dù có đồng tình với cảnh ngộ của nàng nhưng không dám nói ra, đến hôm nay hai người cuối cùng cũng có cơ hội ở bên nhau.
Ánh mắt mệt mỏi của Thúy Ngọc Nhi chợt ánh lên nụ cười mênh mang.
Đáng chứ… tất cả đều đáng giá. Nếu có tội nghiệt gì cứ để nàng ghé vai gánh lấy!
Nàng miết móng tay bẻ cuống hoa, bóp nát quả hình tròn đã kết. Chiếc kiệu đang từng bước tiến ra phía ngoài thành Tuyền Châu, nàng đưa ngón tay thấm đẫm nhựa trắng vào miệng mút sạch.
Đắng quá… loại quả này đắng ngằm.
Nhưng vị đắng mê hoặc ấy lại khiến người ta muốn vĩnh viễn chìm sâu trong đó mà không muốn tỉnh lại.
Tiểu chú: Anh túc là một loại cây có hạt quý, hoa nở mịn màng như gấm, rực rỡ như mẫu đơn. Hoa có nhiều màu: hồng thẫm, hồng phấn, trắng pha tím, trắng pha màu son môi, hoặc đỏ thắm, rực rỡ vô vàn, đặc mấy trăm chậu cạnh nhau ắt trăm sắc đua chen, đẹp đẽ vô cùng.
(1) ngỗ tác: viên chức khám nghiệm tử thi ở nha huyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.