Cứu Vớt Bạo Quân Tàn Tật

Chương 27: Bản Thân Thật Ti Tiện





Giờ phút này ngồi trong ổ chăn ấm áp, không phải chịu cảnh đói đến mức đau bụng, đã là hạnh phúc bất ngờ rồi.
Nhưng việc nhỏ không đáng kể như vậy, nhưng lại từng chút một xâm lấn trái tim của thiếu niên, khiến hắn không thể khống chế được.
Thiếu niên cười tự giễu.
Cảm thấy bản thân bị lừa vẫn chưa đủ, vẫn muốn cảm nhận nỗi đau bị bỏ rơi.
Đi sai dù chỉ một bước chính là vạn kiếp bất phục, có lẽ đối với loại người như hắn mà nói, nào có tư cách để nhận được sự may mắn, hắn sống tạm hậu thế, cũng chỉ nhờ sự thù hận mà thôi.

Thiếu niên khụ lên, đau đớn trên đùi làm hắn nhíu mày, phảng phất là bởi vì vừa mới dùng sức, khiến cho vết thương vỡ ra.
Cả một ngày chưa thấy động tĩnh gì, dù cho ngu ngốc đến mấy thì giờ cũng nên ra tay rồi chứ?Tầm mắt của hắn dừng lại ở những dòng chữ xấu xí nhưng cũng đáng yêu trên mặt đất, vừa duỗi tay xóa đi, bút than kia đột nhiên động đậy ——Khương Tiểu Viên phi thường vui vẻ, vội vàng muốn chia sẻ niềm vui của bản thân mình, mong đợi đến mức không muốn đợi thiếu niên ngủ rồi mới điều khiển bút than, dòng chữ siêu siêu siêu vẹo vẹo xuất hiện trên mặt đất, “Lưu Kỳ bị bắt đi rồi, nhất định sẽ có người mời thái y đến!”Thiếu niên hơi sửng sốt.
Lấy sự của thông minh thiếu niên, không khó để có thể đoán ra mọi chuyện.
Nàng không làm theo ám chỉ hắn để lại, không chuyển mục tiêu sang người khác, không coi đây là nhược điểm để uy hiếp Lưu Kỳ…… Ngược lại thật sự ngây ngốc đuổi Lưu Kỳ đi, nàng vậy mà lại nghĩ, nếu là Lưu Kỳ đi rồi sẽ có thái giám quản sự mới đến đây, và sẽ có người thỉnh thái y đến.
Hắn rụt ngón tay theo bản năng.
Cảm nhận được ngữ khí nhảy nhót đó, bên cạnh còn vẽ một người que nhỏ đang cười vui vẻ, có thể thấy được tiểu yêu quái này vui vẻ đến mức nào, hào hứng đến mức nào.
Nhưng thiếu niên lại cảm nhận được sự vô thố và quẫn bách từ tận đáy lòng.
Hắn vẫn luôn thói quen nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng giờ phút này khi đối mặt với tiêu yêu quái thiên chân không biết gì , cảm nhận bản thân thật ti tiện.
Thiếu niên lại không nhịn được ho khan, ho khàn cả cổ họng, dường như muốn ho bằng cả tính mạng.

Hắn rất muốn nói cho nàng biết —— sẽ không, mặc kệ thay đổi thành tổng quản nào, đều sẽ không có người đi thỉnh thái y.
Dù cho không có Lưu Kỳ, cũng sẽ có Trương Kỳ, Tạ Kỳ, chỉ cần Dung phi còn tồn tại, bọn họ sẽ không bao giờ mời được thái y, thứ mà Dung phi muốn xem chính là cảnh hắn héo úa dần, chết dần với cái bệnh điên với cách lãnh cung lạnh lẽ âm u này.
Nhưng hắn nên mở miệng nói với nàng điều này như thế nào chứ?Nói cho nàng biết, thật ra hắn không cứu nổi nữa rồi, là người bị người người ruồng bỏ?Nhìn người que cười vui vẻ kia, lại khiến thiếu niên cảm giác được sự thấp kém từ tâm hồn.
Hắn nghĩ, có lẽ nàng nhất định là do quá ngu ngốc nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, có lẽ là bởi vì đồng tình với hắn, có lẽ không nàng không có chỗ đặt tình yêu…… Tóm lại hắn sẽ không!.
.
Hắn nghĩ một cách ác độc, nàng là người như vậy, sao có thể sống lâu trên đời này chứ?Có lẽ là do kĩ thuật diễn của nàng quá tốt, cũng hiểu được đạo lý của sự mưu tính, nhưng bản thân hắn lại không khống chế được suy nghĩ về nàng, nó giống như một hạt giống đã gieo vào lòng hắn, dùng sức sinh trưởng và phát triển.

Từ nhỏ hắn đã học nghệ thuật đánh cờ của bậc đế vương, chỉ biết thế gian ngươi lừa ta gạt, bởi vì được dạy về điều đó quá nhiều, hắn chưa bao giờ tin tưởng trên đời này sẽ có điều tốt đến không với mình.
Chỉ là vào giờ phút này thiếu niên lại không thể như trước kia được, bình tĩnh nói cho nàng biết chân tướng.
Hắn rốt cuộc không thể nói ra được, chỉ có thể khàn khàn mở miệng nói, thanh âm hạ đến mức ôn nhu nhất có thể, “Tốt.
”Hắn nghĩ thầm, nếu muốn diễn, vậy thì phải ngụy trạng thật tốt nha, đừng để hắn nhanh phát hiện ra.
…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.