Sau khi hệ thống ngừng tra tấn Khương Khinh, cô đứng dậy đi vào bếp, cầm lấy một con dao sắc bén muốn cứa vào cổ tay. Nhưng khi lưỡi dao cách cổ tay chừng một tấc, cô lại không thể nào xuống tay, dường có một nguồn sức mạnh nào đó đang ngăn cản cô làm điều này.
Hệ thống: Mày nghĩ rằng mạng sống của mình là do mày tự kiểm soát đấy à? Tao đã nói rồi, nếu không thu thập đủ tinh dịch, tao sẽ không đi, và mày, một con chó hèn hạ, một cái máy thu thập tinh dịch, muốn chết cũng không được.
“Muốn chết... cũng không được sao?” Khương Khinh lẩm bẩm.
Cô thậm chí không thể tự quyết định cái chết của mình, vậy cô còn kiểm soát được cơ thể của mình không, hay nói cách khác, cô đã sớm trở thành con rối của hệ thống này, cô đã chết từ lâu rồi.
Cơ thể khụy xuống, dựa vào tủ bếp, Khương Khinh cố gắng giữ bình tĩnh. Vừa rồi Tống Dẫn Hưu không nói chia tay với cô, chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Cô sẽ không từ bỏ Tống Dẫn Hưu, cô sẽ không từ bỏ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình.
...
Sáng sớm hôm sau, Tống Dẫn Hưu đã chuyển đến biệt thự khác của mình, cách đó không xa, chỉ mất khoảng mười phút lái xe. Trong lòng anh vẫn không yên tâm về Khương Khinh. Tống Dẫn Hưu thở dài, sống trong căn biệt thự khác.
...
Sau ba tháng, bộ phim "Ẩn Tuyết" chính thức đóng máy.
Cảnh cuối cùng là cảnh Lí Thanh Bạch và Tống Dẫn Hưu đóng vai nam nữ chính nắm tay nhau, đi dưới ánh hoàng hôn, hướng đến tương lai hạnh phúc.
Cảnh quay này diễn ra rất suôn sẻ, cả hai đều thể hiện rất tốt, cảnh cuối cùng hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Cắt! ‘Ẩn Tuyết’ chính thức đóng máy!”
Theo tiếng hô của đạo diễn, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Lí Thanh Bạch cũng thoát vai, mỉm cười vỗ tay cùng mọi người. Tuy nhiên, trong bầu không khí yên bình này, một chiếc Maybach quen thuộc dừng bên ngoài, một người không hề xa lạ bước xuống từ trên xe.
Trần Tương Vũ.
Anh ta ôm một bó hoa hồng trong tay, mặc chiếc áo sơ mi lòe loẹt tiến về phía Lí Thanh Bạch.
Lí Thanh Bạch vốn còn đắm chìm trong niềm vui lúc đóng máy và mình sắp trở thành một phú bà trẻ lại nhìn thấy gương mặt đẹp trai nhưng dầu mỡ quen thuộc kia, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, khuôn mặt nhỏ lập tức xị xuống.
Trần Tương Vũ nhét bó hoa hồng vào tay Lí Thanh Bạch.
“Chúc mừng đóng máy, Lí Thanh Bạch.”
Anh ta tháo kính râm bằng tay phải, đôi mắt dưới kính râm cười cong cong, lộ ra xương hàm rõ ràng, hất cằm lên, lại còn nhướn nhướn mày.
Lí Thanh Bạch: ...
Thật là dầu mỡ, chỉ muốn đào một cái lỗ trốn quách đi.
Đám nhân viên xung quanh còn đang khuấy động bầu không khí, tiếng vỗ tay vây quanh họ ngày càng lớn.
“Anh nhớ một tháng trước em đã từ chối anh, anh cũng không đến làm phiền em nữa, nhưng buổi tiệc đóng máy lần này em nhất định phải tham dự nhé.”
Giọng của Trần Tương Vũ vừa trầm bổng lại xen lẫn tiếng lép nhép, câu cuối cùng còn ghé sát tai Lí Thanh Bạch nói.
Cô lập tức run lên ba cái.
Tối nay Trần Tương Vũ cũng sẽ đến tiệc đóng máy.
Đây hoàn toàn không phải tiệc đóng máy, đây là Hồng Môn yến.
Lí Thanh Bạch vùi đầu vào bó hoa hồng, gật đầu một cách khó khăn, thấy vậy Trần Tương Vũ mới hài lòng lái xe đi.
Tống Dẫn Hưu ở bên cạnh chứng kiến mọi thứ, thấy lông mày Lí Thanh Bạch hơi nhíu lại, mắt cũng cụp xuống, anh biết, con thỏ này lại không vui rồi.
Khoảng cách hai người không xa lắm, anh chỉ cần bước một bước là đến bên cạnh cô .
Lúc này Lí Thanh Bạch còn đang suy nghĩ buổi tối nên tìm lý do gì để rời đi trước thì thấy vai mình bị ai đó vỗ nhẹ, cô quay đầu lại nhìn, là một gương mặt quen thuộc và dịu dàng.
Một tháng nay, ngoài giao tiếp trong đoàn phim, Lí Thanh Bạch và Tống Dẫn Hưu chưa từng đi ăn hay hẹn hò riêng tư, bề ngoài không khác gì đồng nghiệp, điều này khiến hai người gần như quên mất một tháng trước họ đã điên cuồng như thế nào trong khách sạn .
“Trên mặt tôi có gì sao?”
Thấy con thỏ ngẩn ngơ nhìn anh không chớp mắt, Tống Dẫn Hưu bắt đầu kiểm tra gương mặt mình, sờ qua sờ lại cũng không thấy gì cả.
“Không có không có.”
Con thỏ lắc đầu, đôi mắt đang cụp xuống lại ánh lên ý cười: "Thầy Tống tìm tôi có việc gì không?”
Như vậy mới đúng, Tống Dẫn Hưu nghĩ.
Lí Thanh Bạch trông đẹp nhất khi hơi ngước mắt lên.
“Lát nữa đến nhà hàng, tôi đưa em đi cùng nhé.”
Lúc này xung quanh hai người có nhân viên đi lại, tiếng di chuyển dụng cụ rất lớn khiến Lí Thanh Bạch không nghe rõ câu nói đó.
Cô tỏ vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Tống Dẫn Hưu.
Tống Dẫn Hưu hiểu ra, cúi người, miệng ghé sát tai Lí Thanh Bạch.
Hơi thở phả vào tai khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, vô thức rụt cổ lại.
"Tí đi ăn, tôi đưa em đi.”
Anh lặp lại một cách ngắn gọn bên tai Lí Thanh Bạch, hơi thở ấm áp phả vào người khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí Thanh Bạch lập tức đỏ bừng.
Tống Dẫn Hưu còn chưa rời khỏi bên tai cô, Lí Thanh Bạch đã gật đầu liên tục, sau đó đi về phía xe của mình như đang chạy trốn.
Tống Dẫn Hưu vẫn đứng yên ở đó, Lí Thanh Bạch đã chạy mất hút.
Tống Dẫn Hưu:...
Cảm giác đối với cô anh vẫn là ôn thần.
Hai người thu xếp xong bèn lái xe đến nhà hàng, trên đường còn gặp một sự cố nhỏ.
Lí Thanh Bạch nhìn cuộc gọi đến từ Trần Tương Vũ, đành miễn cưỡng bắt máy.
“Em đến chưa, có cần anh đến đón không?”
Giọng Trần Tương Vũ từ điện thoại truyền đến, từng chữ rơi vào tai Tống Dẫn Hưu, anh khẽ nhướn mày, im lặng không nói.
“À... anh Trần, tôi và thầy Tống đang trên đường đến rồi...”
Lí Thanh Bạch dùng tay trái che điện thoại, nói nhỏ.
Ai ngờ đối phương lại không chịu được.
“Tống Dẫn Hưu? Em đi cùng Tống Dẫn Hưu à?”
Người ở đầu dây bên kia đột nhiên nổi giận, gần như hét lên.
Mẹ kiếp, cái gì mà thầy Tống, lần trước là tên họ Tống này làm hỏng việc, lần này cũng là vì anh ta, sau này có cơ hội nhất định phải tìm cơ hội chơi đùa bạn gái anh ta.
Trần Tương Vũ bực bội gãi đầu, không đợi Lí Thanh Bạch trả lời đã cúp máy.
Hôm nay ông đây mặc kệ là thầy Tống hay là gì Tống, anh ta nhất định phải có được Lí Thanh Bạch.
Trần Tương Vũ nghẹn một cục tức trong lòng, nghiến răng đấm mạnh vài cái vào vô lăng, trút giận.
...
Khi Lí Thanh Bạch và Tống Dẫn Hưu đến phòng riêng của nhà hàng, vừa hay mọi người đã đến đông đủ. Cô nhìn về phía chủ tọa là Trần Tương Vũ, hắn lạnh mặt ngồi ở ghế chủ tọa, người hơi ngả sang bên phải, tay buông thõng, hai chân bắt chéo tựa vào lưng ghế, trông như thể không muốn ai đến gần.
Cô nhìn quanh, chỉ còn hai chỗ trống, một chỗ bên cạnh Hứa Ngộ, một chỗ bên cạnh Trần Tương Vũ.
Cô đương nhiên sẽ không chọn chỗ ngồi bên cạnh Trần Tương Vũ, bèn bước nhanh đến bên cạnh Hứa Ngộ, Hứa Ngộ cũng vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần.
Tống Dẫn Hưu đứng sau cũng hiểu ý định của cô, nhanh chóng đi qua dãy bàn, ngồi vào vị trí bên cạnh Trần Tương Vũ.
Hôm nay Trần Tương Vũ vốn đã không vui, kết quả kẻ đầu sỏ còn ngồi bên cạnh mình.
Cơn giận lập tức bốc lên đỉnh điểm, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống.
Anh ta biết ai có thể chọc, ai không thể dây vào.
Ví dụ như Tống Dẫn Hưu, tài sản nhà anh gấp đôi nhà họ Trần, người ta chỉ là vào làng giải trí chơi cho vui mà thôi, nếu thật sự đấu với anh, người chịu thiệt chỉ có anh ta.
Nhưng anh ta có thể trút giận lên bạn gái của Tống Dẫn Hưu.
Nghĩ đến đây, lửa giận của Trần Tương Vũ dịu xuống đôi chút, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lí Thanh Bạch, cơn giận cũng chẳng còn mấy.