Cứu Vớt Ảnh Đế Mọc Sừng

Chương 20: Chương 20




Khương Khinh nằm im trên ngực của Lưu Phong, lắng nghe tiếng tim đập của anh ta. Mỗi lần cô muốn ngồi dậy thì lại bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại, ôm vào lòng. 

Thuốc đã hết tác dụng một nửa, đầu vú bị tổn thương làm cô đau đớn. Mỗi lần Khương Khinh cựa quậy thì vết thương lại cọ vào cơ thể Lưu Phong, càng làm cô thêm đau.

Lần thứ ba khi bị Lưu Phong kéo lại vào lòng, Khương Khinh khẽ rên rỉ.

"Ư... đầu vú đau quá... bị trầy xước rồi."

Giọng nói của cô như thuốc kích thích làm Lưu Phong lại hưng phấn, dương vật đã mềm oặt của anh ta lại ngóc dậy, chọc vào bụng dưới của Khương Khinh. 

Cô ấy cứng người, cảm nhận được thứ nóng bỏng kia liền đấm nhẹ vào ngực anh ta, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể sau cơn cực khoái đã chẳng còn sức lực, chỉ đấm được vài cái rồi buông tay.

Khương Khinh thở hổn hển nhìn Lưu Phong, đôi mắt đầy van xin. Nhưng có lẽ anh ta đã hiểu sai, tưởng cô đang cầu xin anh, liền đẩy thẳng côn thịt vào trong lỗ nhỏ còn chưa kịp rửa sạch.

"Á á á..."

Cảm giác quen thuộc lại ùa về, thuốc đã bớt tác dụng nhưng khi bị lấp đầy, ham muốn lại trỗi dậy. Khương Khinh đỏ mặt nhìn Lưu Phong, móng tay cứa vào vai anh ta, để lại những vết đỏ.

Tiết Dạng sau khi hút xong điếu thuốc, thấy Lưu Phong đã hứng lên cũng không kém cạnh, châm thêm một điếu rồi cầm côn thịt đâm vào miệng Khương Khinh, cảm giác khít chặt làm cậu ta thỏa mãn, phả ra khói thuốc.

Hứa Ngộ cũng tiến vào lỗ hậu của Khương Khinh, dịch nhờn còn sót lại bên trong chính là chất bôi trơn tốt nhất, anh ta đẩy hông, đâm cả cây côn thịt vào.

Khương Khinh chưa kịp nghỉ ngơi đã bị lấp đầy, không thể kháng cự, hơn nữa khoái cảm cực hạn hai lỗ trước sau lại khiến cô mê đắm, ánh mắt mơ màng, lỗ nhỏ co thắt chặt khít ngậm lấy hai cây côn thịt.

Có lẽ bởi vì khi nãy đã bắn một lần, lần thứ hai cả ba đều cực kỳ dai sức, đẩy hông không biết mệt, không hề muốn rút ra khỏi khe thịt chặt khít mất hồn kia.

Mãi cho đến khi Lưu Phong cảm thấy nơi quy đầu trướng đau mới bắn ra tinh dịch, hai người còn lại cũng bắn theo.

Lần này Khương Khinh bị giày vò đến đầu váng mắt hoa, Hứa Ngộ đã đi rồi, cô vẫn nằm im không động đậy, chỉ có ngón tay yếu ớt khẽ động đậy, không còn sức để đứng dậy.

Tiết Dạng gọi Tống Dẫn Hưu mấy lần nhưng không ai trả lời, cậu ta bực mình vò đầu.

Đây là lần đầu tiên Tiết Dạng không thể liên lạc với Tống Dẫn Hưu. 

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu ta có thể tranh thủ. 

Lần trước, ở nhà Khương Khinh chơi cô, cảm giác sướng hơn nhiều so với ở khách sạn cùng người khác. Có thể hôm nay cậu ta lại may mắn.

Nắm lấy dương vật, Tiết Dạng đập nhẹ vào mặt Khương Khinh, cô khẽ rên, mở mắt, nhìn thấy cây gậy trước mặt liền hoảng hốt lui lại.

"Đồ chó cái kéo quần lên là quên người nhanh thế à, ngay cả côn thịt của tôi cũng không nhận ra?"

Khương Khinh im lặng, sau cơn khoái cảm là cảm giác đau đớn và hối hận tràn ngập. Cô không có tâm trạng trả lời Tiết Dạng, chỉ biết mình lại bị chơi cả buổi.

Khó chịu một lúc, cô nhìn quanh bốn phía, chỉ còn mỗi Tiết Dạng, bình thường lúc này cô phải thấy Tống Dẫn Hưu rồi mới phải, nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.

Vừa định mở miệng hỏi, Tiết Dạng đã bế cô lên, theo phản xạ cô ôm chặt lấy cổ cậu ta, hai cơ thể nóng rực áp sát.

Đặt Khương Khinh vào bồn tắm, Tiết Dạng bắt đầu tắm rửa cho cô, lỗ nhỏ và hậu môn đã bị chơi đến sưng đỏ, cậu ta dùng ba ngón tay thọc vào trong lỗ dâm, moi móc tinh dịch ra ngoài, tinh dịch chảy ra hoà vào dòng nước.

Khương Khinh bị ngón tay moi móc thật khó chịu, nhưng vẫn hỏi:

"Anh ấy đâu rồi?"

Đôi mắt trong sáng của cô trông mong nhìn Tiết Dạng, miệng còn hơi sưng, giọng nói đầy sự ủy khuất, không hề giống một con chó cái vừa cầu xin được chơi.

Tiết Dạng không thích Khương Khinh nhắc đến Tống Dẫn Hưu, nhất là sau khi vừa bị chơi xong, cô vẫn nhớ đến tên bạn trai bị cắm sừng của mình. Cậu ta dùng ngón tay thọc mạnh vào trong, bất chấp tiếng kêu đau của Khương Khinh.

"Đừng... Tiết Dạng... dừng lại..."

Lại một tiếng rên rỉ, đôi mắt cô dần nhuốm màu tình dục.

Phải thế chứ, chỉ khi đang hứng tình, cô mới ngoan ngoãn.

Sau khi làm sạch cơ thể Khương Khinh, Tiết Dạng bế cô về giường, cẩn thận lau khô, ngồi phía sau giúp cô sấy khô mái tóc còn hơi ẩm ướt.

Khương Khinh im lặng, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tại sao Tống Dẫn Hưu còn chưa tới..

Đây là lần đầu tiên cô được người khác tắm rửa, cũng là lần đầu tiên không gặp anh sau khi tỉnh lại, một nỗi sợ hãi lớn xâm chiếm toàn bộ cơ thể Khương Khinh.

Anh không muốn cô nữa sao, chê cô dơ bẩn lại đê tiện sao.

Thực tế, Khương Khinh cũng nghĩ mình như vậy, nhưng cô không thể chấp nhận sự thật.

Cô ấy không dám nghĩ đến cuộc sống thiếu Tống Dẫn Hưu, hay cảnh hai người trở thành người xa lạ.

...

Sau khi Khương Khinh ra sức từ chối đề nghị đưa cô về nhà của Tiết Dạng, cậu ta tức giận.

"Chị không biết mình đã xảy ra chuyện gì khi tự về nhà lần trước sao?"

Cậu ta lôi cô vào trong xe, đánh mạnh vào ngực cô vài cái.

Khương Khinh bị cậu ta nói đến nghẹn lời, cô biết rằng nếu tự mình về nhà rất nguy hiểm.

Một năm trước, hệ thống Vạn người cưỡi kia mới tìm đến cô không lâu, sau khi bị chơi ở khách sạn, cô tự mình quay về, bắt taxi, kết quả bị gã tài xế nhận ra, gã kéo cô vào khu rừng cách biệt thự mấy cây số cưỡng hiếp. 

Cô ấy tự về nhà bằng trí nhớ, may mắn không gặp ai khác, nếu không hậu quả chắc không thể tưởng tượng nổi.

Khi về nhà, Tống Dẫn Hưu nhìn cô cả người chật vật dính đầy tinh dịch, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, anh chỉ hỏi cô đã đi với ai. 

Sau khi biết có Tiết Dạng tham gia, hai giờ sáng, anh lái xe đi tìm cậu ta, đánh cậu ta đến chảy máu miệng, bầm tím một tuần, phải hủy bỏ nhiều hoạt động.

Từ đó về sau, Tống Dẫn Hưu luôn mở máy, sợ chuyện tương tự xảy ra.

Hôm đó Tiết Dạng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, bằng không cậu ta sống chết cũng sẽ đưa Khương Khinh về nhà.

Hồi tưởng xong, Tiết Dạng đã lái xe đưa cô về nhà. Khương Khinh không còn cách nào, đành chấp nhận. Nhưng cô vẫn nhớ chuyện xảy ra hai ngày trước đó, tuyệt đối không thể để Tiết Dạng tiếp tục bước vào căn nhà của mình và Tống Dẫn Hưu.

Mười phút sau, xe dừng trước biệt thự. Khương Khinh vội vàng tháo dây an toàn.

"Đưa đến đây thôi, tôi tự về."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.