12
Nhưng đến buổi chiều lúc ảnh đã được gửi, Bùi Xuyên không đến trường. Tôi ngồi trong lớp, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, cảm thấy lo lắng không thể nói được, tôi bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại nhớ lại những gì trong cuốn sổ của Bùi Xuyên.
Trong nhật ký rõ ràng viết là, sau khi Bùi Xuyên tan học về nhà, mới được biết lúc Bùi Xuyên không có ở đây, Chu Mặc về nhà lấy thẻ ngân hàng và tiền ở trên tay Mã Anh. Trong quá trình cãi lộn, Mã Anh còn bị Chu Mặc đánh bị thương ở chân.
Nhật ký ghi, Bùi Xuyên hiện tại đang ở trường mới đúng, nếu như anh không ở trường, vậy thì...
Tôi sợ hãi và nghĩ coi, tại sao lại khác như vậy?
Tôi không thể suy nghĩ, vội vàng trèo qua tường và chạy ra khỏi cổng trường. Hướng về nhà Bùi Xuyên mà chạy, nỗi sợ hãi trong lòng lên đến đỉnh điểm.
Tôi vội vàng chạy tới, lúc chuẩn bị bước vô thì cửa đang hé mở, người đàn ông đưa lưng về phía tôi ngồi chồm hổm dưới đất, bóp cổ Mã Anh đang kêu ngào, người phụ nữ mặt đỏ như má.u, sắp chế.t.
Dưới chân Chu Mặc là Bùi Xuyên đã ngất xỉu. Bùi Xuyên bị cứa một vết ở sau đầu, máu từ đỉnh đầu chảy xuống che kín khuôn mặt, phía dưới đầu đỏ tươi.
Hai mắt tôi đỏ hoe, nhặt chiếc búa dính đầy máu ở dướt đất lên, hướng về phía Chu Mặc mà đánh.
“Cách…” Tiếng ngã nặng nề, Mã Anh đang bị hắn bóp cổ cuối cùng cũng thoát ra khỏi tay hắn, thở hổn hển.
Đầu óc tôi hỗn loạn, lảo đảo đi về phía Bùi Xuyên, gọi tên anh ấy, nhưng anh ấy không có phản ứng gì.
Anh ấy bị thương nặng đến ngất xỉu, tay vẫn chảy máu, dù tôi có làm thế nào cũng không thể cầm được.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra gọi 120 gọi xe cứu thương, rồi gọi 110 cho cảnh sát, tôi giận dữ hét vào mặt người phụ nữ: “Là ai đánh anh ấy!”
“Bùi Xuyên giúp dì chặn chai thủy tinh và cây búa Chu Mặc đánh dì.” Người phụ nữ tóc rối bù khàn khàn kêu lên: “Nếu không phải vì bảo vệ dì, nếu không phải vì bảo vệ dì, thằng bé sẽ không...…”
Tôi không còn cách nào khác đành nhìn Bùi Xuyên nằm trong vũng máu, khóc lóc gọi tên anh: “Tỉnh dậy đi, Bùi Xuyên, Bùi Xuyên.”
Hận thù lên đến đỉnh điểm, tôi lần nữa cầm lấy búa ở dưới đất, hướng về phía người đàn ông, nhưng trước khi chuẩn bị đánh ông ta, Mã Anh chặn trước người, bà ta giật lấy chiếc búa tôi định đánh ông ta.
"Không được giết ông ấy."
“Hắn chỉ muốn giết bà và con trai bà!” Tôi hét vô mặt bà ta, khóc như mưa.
"Cứu Bùi Xuyên trước."
Tôi nhìn Bùi Xuyên: “Đúng, Bùi Xuyên, cứu Bùi Xuyên trước, nhưng xe cứu thương vẫn chưa tới.”
Tôi tuyệt vọng cõng Bùi Xuyên, người đầy máu, lao ra khỏi cửa.
Vừa cõng Bùi Xuyên chạy vào sân, phía sau truyền đến tiếng nổ lớn sau lưng, một luồng nhiệt bắn thẳng về phía tôi, tôi ý thứ được cái gì, liền mạng chạy ra khỏi chỗ có sóng nhiệt.
Chạy ra khỏi sân, tôi xoay người, quay đầu lại. Người phụ nữ đứng trong đám cháy và dần dần bị thêu rụi cùng mọi thứ xung quanh.
Toàn bộ căn nhà chưa đến mười giây, đã biến thành đám cháy, lửa cháy khắp bầu trời, đốt sạch tất cả.
Cõng Bùi Xuyên trên lưng, tôi liều mạng chạy về khoảng trống, không bao giờ quay lại.
Tôi tê liệt ngã xuống trước xe cứu thương, các y tá vội vàng đưa Bùi Xuyên lên xe, tôi cũng đi theo.
Các bác sĩ và y tá đang nỗ lực cứu Bùi Xuyên, tôi run run lấy điện thoại di động ra, lại một lần nữa gọi điện thoại báo cháy.
Người phụ nữ đó thật điên, cũng điên như tôi, không, còn điên hơn tôi.
13
Các y tá nhanh chóng đưa Bùi Xuyên vào phòng cấp cứu. Tôi gục xuống ghế, chỉ nghĩ đến Bùi Xuyên người đầy máu, nỗi sợ mất anh lần nữa khiến tôi không bình tĩnh nổi.
Khi nhìn thấy bố mẹ tôi vội vàng đến bệnh viện tìm mình, tôi ôm họ và khóc lên: “Mẹ ơi, Bùi Xuyên sẽ chế.t sao?”
Mẹ tôi xoa đầu tôi: “Không đâu, Tiểu Xuyên là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ khỏe lại."
Chúng tôi cùng nhau ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, lúc bác sĩ đi ra, bố tôi vội vàng bước tới: “Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi?”
Bác sĩ cho biết: “Vì được đưa đến kịp thời nên tính mạng của cậu bé không còn nguy hiểm."
Nghe được tin Bùi Xuyên vẫn ổn, tôi mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Xuyên tỉnh dậy vào buổi sáng. Khi anh ấy tỉnh dậy, nhìn thấy tôi và bố mẹ tôi đang ở bên cạnh, bố mẹ còn vui mừng khi thấy anh ấy tỉnh dậy, lần đầu tiên Bùi Xuyên cảm thấy được sống sót là một điều tuyệt vời.
Trong lòng tôi vẫn còn sợ, tôi hỏi Bùi Xuyên: “Lúc đó anh không đi học sao? Sao anh còn ở nhà?”
"Tôi trở về để lấy mặt ngọc bội mà cha đã để lại cho tôi. Ông ấy nói nó sẽ được trao cho người quan trọng nhất. Tôi muốn đưa nó cho em, nhưng tôi đã làm mất." Bùi Xuyên yếu ớt trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi rơi nước mắt như mưa, từ trong túi lấy ra một miếng ngọc bội, lắp bắp hỏi: “Thứ anh nói là cái này sao?”
Là thứ mà anh nắm chặt trong tay khi ngất xỉu, ngọc bội này, anh từng tặng tôi, tôi vẫn nghĩ nó chỉ là món đồ bình thường, giờ mới được khai sáng.
Bùi Xuyên gật đầu: “Là cái này.”
Hóa ra là vì tôi mà anh ấy bị đánh.
Tôi trả ngọc bội cho anh: “ Thứ quạn trọng thì phải biết giữ cho kĩ. Về sau, nếu như anh thấy tôi quan trọng, có thể đưa cho tôi.”
Bùi Xuyên giơ tay nhận lấy ngọc bội.
Khi cảnh sát đến bệnh viện tìm tôi và Bùi Xuyên làm biên bản, tôi mới biết được, lính cứu hỏa chạy vào cứu người, mới phát hiện ra người phụ nữ bên trong sau khi tự sát trong bếp đã bị cháy cắt thành từng mảnh, mà người đàn ông bên trong lại bị thiêu sống, trông cực thảm.
Tôi nhớ tới Mã Anh, bà ta đã nghĩ gì về việc lôi Chu Mặc vào chỗ chế.t? Bà ta có bao giờ hối hận một phút giây nào vì chưa bao giờ đối xử tốt với con ruột của mình hay không?
Tất cả những thứ này, tôi đều không biết.
Tôi không biết tất cả điều này. Và ngọn lửa bà ấy đã đốt lên đã khiến Bùi Xuyên tái sinh từ đống tro tàn.
Sau khi Bùi Xuyên hoàn toàn khỏe lại, được sự đồng ý của ông, cha mẹ đưa chúng tôi rời khỏi thành phố này.
Tất cả cuối cùng cũng nên kết thúc.
14
Tôi phải mất rất nhiều thời gian và công sức để giúp Bùi Xuyên thoát khỏi quá khứ tồi tệ.
Bố mẹ tôi luôn rất giỏi trong việt nuôi dạy con cái, họ có đủ tình yêu và sự tôn trọng, họ luôn quan tâm chăm sóc Bùi Xuyên, đôi khi tôi tự hỏi, ai mới là con ruột của họ.
Vì thế Bùi Xuyên cũng trở thành đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, gần như không thể tách rời và cùng nhau vượt qua từng giai đoạn quan trọng của cuộc đời.
Tôi cảm thấy may mắn vì có thể gặp lại Bùi Xuyên một lần nữa, nhìn anh ấy bắt đầu một cuộc sống mới.
Ví dụ, được mẹ tôi chăm sóc chu đáo trong nhiều năm, Bùi Xuyên, kiếp trước chỉ 1 mét 78, kiếp này đã tăng lên 1 mét 9, khiến tôi không thể nào với tới được.
Anh tự do và hoạt bát, sôi nổi và nhiệt tình, đầu óc minh mẫn, dù ở vị trí nào, bất cứ nơi nào anh ấy đến, anh ấy vẫn là người tỏa sáng nhất trong đám đông.
Cha mẹ chúng tôi rất vui khi gửi chúng tôi đi khám phá và học hỏi nhiều thứ. Kết quả Bùi Xuyên đã học được bóng rổ, cưỡi ngựa, đấm bốc, võ thuật, piano, violin, guitar, hội họa, leo núi...
Anh ấy giỏi giang, thông thạo mọi thứ, trong khi tôi cái nào cũng học, thì cái nào cũng không biết, dưới sự giúp đỡ của Bùi Xuyên, tôi trở thành một kẻ vô dụng cái nào cũng không biết.
Cả 2 kiếp, tôi và anh đều yêu nhau ở đại học. Thay vào đó anh ấy là người rình rập và theo đuổi tôi không ngừng nghỉ.
Cuối cùng sau khi tôi đồng ý hẹn hò với anh ấy, anh ấy hào hứng đưa cho tôi miếng ngọc bội vẻ mặt như một chú cún con vui vẻ: “Tạ Kiều, em là người quan trọng nhất của anh!”
Anh ấy nói vì tôi mà cuối cùng anh ấy cũng yêu thế giới này.
- HOÀN-