2
Tôi hỏi Hạ Bình: “Tại sao Bùi Xuyên lại tự tử?”
Hạ Bình nói: "Chứng rối loạn phân ly chuyển đổi, cơ quan điện tử ức chế cảm xúc gây hại diện tích lâu dài."
Tôi không tin, Bùi Xuyên rõ ràng là người lý trí như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì lại có thể khiến anh ấy từng bước từng bước tìm đến cái ch.ết?
Hạ Bình sắc mặt nghiêm trọng: “Tôi cũng không biết anh ấy làm như vậy có đúng hay không, nhưng tôi nghĩ chỉ có cô có tư cách biết được chân tướng của vụ việc này.”
Anh đưa cho tôi một cái USB: “Cô ra nước ngoài có thể không rõ lắm, video trong USB này trong vòng một năm qua, bị người ta ác ý lan truyền điên cuồng trên mạng."
"Còn đăng nó lên diễn đàn của trường đại học nơi giáo sư Bùi làm việc, anh ấy cũng vì vậy mà mất việc, sau đó chứng rối loạn phân ly chuyển đổi của giáo sư Bùi tái phát, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến anh Bùi tự tử."
Trong USB có mấy trăm video, là hình ảnh Bùi Xuyên 12 tuổi bị người ta xâm hại sỉ nhục, hắn trong video, cơ hồ tuyệt vọng bất lực tới cực điểm.
Chỉ một cái video liền để cho người ta cảm thấy dày vò không có so sánh, thật sâu lười nhác vô lực lan tràn khắp tứ chi, trong nháy mắt có những mũi kim dày đặc mãnh liệt đâm về phía tôi, nội tạng co rút dữ dội.
Tôi không tin chồng mình, người mà tôi vô cùng yêu quý, đã từng bị người khác đối xử tàn nhẫn như vậy, chắc hẳn anh ấy sẽ đau đớn biết bao.
Tôi mang theo tiếng khóc nức nở, run rẩy chỉ tay vào người trong video và hỏi Hạ Bình: "Hắn là ai?"
Hạ Bình: “Hắn ta tên là Chu Mặc, là cha dượng của Bùi Xuyên. Sau khi mẹ của Bùi Xuyên qua đời vì ung thư, hắn bắt đầu bạo hành Bùi Xuyên trong một năm, sau đó ném Bùi Xuyên vào trại trẻ mồ côi, còn dùng những video này đe dọa Bùi Xuyên. Mỗi năm sẽ đòi anh ấy một lượng tiền lớn."
Thẳng đến một năm trước, Chu Mặc bởi vì cờ bạc thiếu nợ, con sư tử mới mở miệng đòi Bùi Xuyên hai triệu. Sau khi bị Bùi Xuyên cự tuyệt, Chu Mặc thẹn quá hóa giận đăng video lên mạng, sau đó nhập cư trái phép trốn ra nước ngoài, đến nay vẫn chưa bị bắt lại.
Tôi lẳng lặng lắng nghe tất cả những điều này, tim như dao cắt. Lúc tôi không biết, một mình anh lại chịu đựng nhiều như vậy.
Sau đó, tôi tìm thấy cuốn nhật ký của Bùi Xuyên, trong nhật ký dày đặc ghi lại ngày nào đêm nào anh ấy bị tra tấn, những ngày đêm anh bị tra tấn, không chỉ là một cơn ác mộng khó có thể chen chúc.
Cha mẹ, thầy cô, bạn học, bạn bè... tất cả mọi người chưa từng đối xử tử tế với anh, sự lăng nhục của bọn họ cũng đã trở thành bóng ma cả đời Bùi Xuyên không xua đi được. Anh lại coi tôi là cọng rơm cuối cùng trong cuộc đời mà anh bi thương không nhìn thấy.
Tuổi 26 ngắn ngủi của anh đột nhiên dừng lại.
Nhưng anh ấy nói: "Cuối cùng thì tôi cũng được tự do."
Anh nói: “Người duy nhất tôi có lỗi đó chính là vợ tôi."
Xem tất cả nhật ký, tôi rơi lệ như mưa. Đáng lẽ tôi không nên để anh ấy một mình đối mặt với tất cả chuyện này.
3
Trong phòng ảnh cưới của chúng tôi vẫn treo trên tường, nhìn môi anh hơi nhếch lên khi nhìn về phía tôi. Tôi chợt nhớ đến năm thứ nhất đại học, năm thứ hai tôi theo đuổi anh một cách mãnh liệt, tôi ngồi với anh trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ở góc thư viện.
Anh đọc sách, tôi nhìn anh. Anh ngước mắt lên nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà cay đắng: "Tạ Kiều, anh thật sự đáng để em thích như vậy sao? Em lại không hiểu anh."
Và tôi đã nói gì lúc đó? Tôi đến gần anh ghé sát vào tai anh nói: “ Anh đương nhiên xứng đáng, anh xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế giới này."
Sắt mặt anh hơi ửng đỏ, đôi môi vốn đã trắng bệch bị anh cắn đến đỏ bừng, chỉ nhìn tôi thật sâu, lại như hạ quyết tâm rất lớn: “Tạ Kiều, anh đồng ý.”
Tôi thất thần ngâm mình trong đổi mắt màu hổ phách xinh đẹp của anh, đắm chìm trong đôi mắt hổ phách xinh đẹp của anh: “Anh đồng ý cái gì?”
Đến khi kịp phản ứng, tôi ngạc nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Thật..."
Còn chưa nói xong đã bị bàn tay thon dài của anh che kín miệng, anh sợ tôi vui quá chạy loạn khắp thư viện.
Tôi đẩy tay anh ra, hôn lên môi anh. Mặt của anh thoáng cái bỏ bừng đến tận mang tai, như là có thể nhỏ ra máu.
Tôi kiêu ngạo hôn lên mặt anh lần nữa: “Anh đã là bạn trai em, còn sợ em hôn anh sao?"
Tôi cho rằng, trong đoạn tình cảm này của tôi và anh, tôi mới là người bị động kia. Trong nhật ký, anh nói:
"Kiều Kiều, em đã đến rồi, anh lẻ loi một mình, cho rằng sẽ rơi mãi về muộn, chỉ có em bật đèn chạy về phía anh, muốn nắm tay anh và đi đến một nơi sáng sủa hơn trước. Mỗi một khắc ở bên em, cũng giống như là em trộm được, vì vậy anh như đi trên băng mỏng, sợ em không yêu anh, lại sợ em quá yêu anh, sợ em biết quá khứ rách nát không chịu nổi của anh, sợ em sẽ chán ghét bỏ anh.
Tôi ôm cuốn nhật ký khóc, thì ra ngay cả tôi cho rằng anh lừa dối, cũng là cách ngu ngốc mà anh nghĩ ra để ly hôn với tôi.
4
Tôi lặp đi lặp lại muốn nhìn thấu cuốn nhật ký ghi lại cả đời của Bùi Xuyên, không biết lúc nào thì đã ngủ say.
Trong giấc mơ có một giọng nói hỏi tôi: "Bạn có muốn gặp lại anh ấy không?"
"Muốn!"
Sau đó ý thức của tôi mãnh liệt thanh minh. Lại mở mắt ra, tôi quay trở lại 15 năm trước.
Lúc đó tôi 11 tuổi còn anh 11 tuổi nên mọi chuyện vẫn còn kịp.
Ban đầu, tôi hẳn là chuyển trường vào nửa cuối năm cuối trung học ở tuổi 17, và trở thành bạn cùng lớp với Bùi Xuyên ở trường mới, nhưng hiện tại, thời gian nhất định phải sớm hơn.
Dưới yêu cầu nài nỉ của tôi, ba mẹ rốt cuộc đồng ý cho tôi chuyển đến ngôi trường mà Bùi Xuyên đang theo học. Tôi và anh gặp nhau sớm hơn 5 năm.
Trường trung học Ngạn Phong, lớp 1(1).
Tôi đứng trên bục giới thiệu bản thân với cả lớp: “Tôi tên Tạ Kiều, là người mới chuyển đến."
Ánh mắt lại một mực tìm kiếm qua lại giữa đám trẻ, ở hàng cuối cùng tới gần thùng rác, nhìn thấy một đứa trẻ đen đen gầy lùn lùn, mặc quần áo trắng đã được giặc đến trắng bệch, hoàn toàn chính là một cậu bé xấu xí hung ác và trông thật khác xa với mọi người ở đây.
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái nhận ra, đó là Bùi Xuyên.
Hốc mắt tôi vẫn còn ươn ướt, tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh ấy cũng gầy như Bùi Xuyên thời cấp ba, nhưng anh ấy không đen và thấp như bây giờ.
Thầy bảo tôi chọn một chỗ trống ngồi xuống, tôi trực tiếp đi tới thẳng chỗ Bùi Xuyên, không để ý ánh mắt người khác, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không nhìn tôi, chỉ cúi đầu tìm đồ trong ngăn kéo, có thể tìm nửa ngày cũng không thấy, tôi biết anh đang tránh mặt tôi, anh ấy không giỏi tiếp xúc với người lạ.
Tôi chào hỏi anh ấy: “Xin chào, tôi tên là Tạ Kiều, còn cậu?”
Nghe tôi nói chuyện với anh, dừng việc đang làm, sợ hãi rụt rè nói: “Bùi Xuyên.”
Bùi Xuyên vẫn không nhìn tôi, cũng không muốn nói thêm lời nào với tôi.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân gầy guộc còn chưa to bằng cánh tay tôi, thiếu niên mười một tuổi chỉ có dáng người cao bằng một cậu bé tám chín tuổi. Tóc khô vàng và đôi má hóp, vô luận nhìn thế nào cũng là một cỗ suy dinh dưỡng
Tôi nhìn thấy hết thảy đều đau lòng.
Cha ruột của Bùi Xuyên qua đời khi Bùi Xuyên 8 tuổi, sau đó anh sống với mẹ đã tái hôn, cha dượng coi Bùi Xuyên như một kẻ lôi kéo, đối với anh vừa đánh vừa mắng, mẹ anh cũng sẽ không ngăn cản. Có lúc hai người họ cãi nhau, họ còn có thế cùng nhau lấy Bùi Xuyên ra để trút giận.
Cho đến khi mẹ anh qua đời vì ung thư khi anh mười hai tuổi, Bùi Xuyên bị cha dượng ngược đãi và bắt nạt, hắn ta đã ném anh vào trại trẻ mồ côi.
Những chuyện này, đều là sau khi Bùi Xuyên qua đời, tôi mới biết được trong nhật ký của anh, ở trước mặt tôi, anh cũng không chịu nhắc tới quá khứ của mình.
Nếu tôi đã trở lại, cuộc đời của Bùi Xuyên chỉ mới bắt đầu, tôi tuyệt đối không thể để anh dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
Tôi nhất định phải khiến cho những người từng ức hiếp Bùi Xuyên đều phải trả giá thật đắt, trước khi mẹ của Bùi Xuyên qua đời, tôi phải hết mọi biện pháp để cha mẹ tôi nhận nuôi Bùi Xuyên và hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt trong cuốn nhật ký.