Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 64:




Edit: El
Beta: Miêu Nhi
Sở dĩ Văn Khanh làm nhiệm vụ "thần tạo sư" đầu tiên, bởi vì cô cần chế tạo một thứ vũ khí có sát thương siêu cao để che dấu lực công kích của mình.
Nhiệm vụ ẩn dấu làm không dễ dàng, ngay cả khi có giá trị may mắn max, cô vẫn phải mất đến một tháng mới hoàn thành.
Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ là đạt được danh hiệu thần tạo sư, nhưng trước tiên phải chế tạo ra một vũ khí Thần cấp đã. Văn Khanh rèn một cây chủy thủ, điểm nhanh nhẹn của cô rất cao, sử dụng chủy thủ làm vũ khí nhất định sẽ khiến cho kẻ địch bất ngờ.
"Chúc mừng người chơi nặc danh chế tạo thành công vũ khí Thần cấp 『 Ám ảnh 』."
"Chúc mừng người chơi nặc danh đạt được danh hiệu 『 Đại sư rèn thần cấp』."
Hệ thống thông báo liên tiếp ba lần, lập tức gây nên một trận náo động.
[ thế giới ] Trắng như vậy: Ngọa tào! Đại thần nào trâu bò thế thế! Vũ khí thần cấp!
[ thế giới ] Cô Thành: Người anh em, xin được kết bạn!
[ thế giới ] Màu sắc thuần trắng: Trời má! Đại thần Cô Thành cũng xuất hiện luôn rồi! Xin chụp ảnh chung!
[ thế giới ] Lớn như vậy: Cầu xin đại thần che chở! Không cầu bao nuôi, chỉ cầu một món vũ khí màu cam là được rồi.
[ thế giới ] Nhất Kiếm Tây Lai: Tôi đưa nguyên liệu, cầu xin đại thần nặc danh rèn cho tôi một cây kiếm.
[ thế giới ] Dấu Chấm Than: Xin chụp ảnh chung! Đại thần Nhất Kiếm Tây Lai cũng xuất hiện rồi!
[ thế giới ] Nhất Kiếm Tây Lai: Tôi đưa nguyên liệu, cầu xin đại thần nặc danh rèn cho tôi một cây kiếm.
[ thế giới ] Một chén nước: Mau xem! Top Thần binh thay đổi rồi! "Ám ảnh" đã leo lên hạng nhất! Thuộc tính quá nghịch thiên!
......
Một đám người nhanh chóng đi xem top thần binh, chờ đến khi nhìn thấy một loạt giá trị thuộc tính ở phía sau của "Ám ảnh", tất cả đều bị sốc đến nỗi nói không nên lời. Cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào giá trị sát thương lên đến sáu con số đã đủ để ngăn chặn bộ não của mọi người rồi. Đại thần "Nhất Kiếm Tây Lai" có cấp bậc cao nhất trong bảng xếp hạng cũng chỉ tạo ra sát thương hơn 90 nghìn - đúng vậy, tương đương với số lẻ của "Ám ảnh".
Giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, trò chơi ngay lập tức sôi sục lên. Cùng với những quần chúng ăn dưa đang kinh ngạc cảm thán cúng bái, những người có chút thế lực đều tìm hiểu xem thần tạo sư là ai.
Tuy nhiên, sau khi Văn Khanh phóng ra tin tức làm tức chết người, cô liền mang theo Tiểu Phượng Hoàng đi đánh phó bản. Bây giờ cô mới cấp hai mươi chín, đánh phó bản thì kinh nghiệm mới tăng nhanh được, cũng không có người nhìn thấy nên đây là phương án hợp lý nhất rồi.
Văn Khanh luôn chọn phó bản hai người có thể tiến vào, đồng thời còn phải đi từng bước chậm rãi để không phá vỡ kỉ lục của người khác. Hai người bọn họ cứ như vậy mà thăng cấp trong thầm lặng, không hề làm cho người khác chú ý. Phần thưởng trong phó bản từ trước đến nay đều rất phong phú, đặc biệt là Văn Khanh thì khỏi phải bàn. Bởi vậy cô nhận được không ít thứ tốt nhưng đều bị cô bán qua cửa hàng của hệ thống.
Đánh phó bản hơn một tháng, cấp bậc của hai người bọn họ cuối cùng cũng đuổi kịp đại bộ phận người chơi - tất cả đều cấp 47. Trong lúc Văn Khanh dành chút thời gian đi truyền tin, đã bái Vô Y đại sư làm thầy, học tập kĩ năng may vá. Thỉnh thoảng chế tạo cho mình một vài bộ trang bị, làm nhiều lần cô liền trở thành đại sư may vá.
Điều này cũng không gây ra sóng gió gì, bởi vì sự chú ý của người chơi vẫn còn đặt ở thần tạo sư kia. Đều là đại sư, nhưng có hai chữ Thần cấp ở đầu thì lại khác nhau một trời một vực đó.
Văn Khanh mang theo cái túi chật ních từ trong phó bản đi ra, chuẩn bị vào trong thành gửi bán đồ. Tuy nhiên cửa hàng của hệ thống thật sự hố người, gửi bán phải nộp phí 50%! Cô quyết định tự mình mở cửa hàng, chỉ cần trả 5% lợi nhuận giống như trả thuế cho chủ thành. Nếu độ hảo cảm với thành chủ cao, thậm chí trả 2% cũng có thể. Giá trị may mắn của cô đã max, thế nào cũng sẽ được ưu đãi không ít đúng không......
Văn Khanh vừa đi vừa suy nghĩ, đúng lúc này cô bất ngờ bị một con quái vật khổng lồ đụng phải khiến cho cả người lảo đảo. Văn Khanh đứng vững mới thấy rõ, thì ra là "Boss man ngưu hoang dã". Trong khoảng thời gian này người chơi vẫn luôn lan truyền một tin tức, "Boss man ngưu" có tỷ lệ rơi ra "Kiến bang lệnh". Vì vậy các đại hiệp hội đều đang tuyển hội viên đến đây để truy lùng, nơi hoang dã này sớm đã bị các bang hội lớn thu dọn sạch sẽ.
Bởi vì Văn Khanh vừa mới đánh phó bản ở vùng phụ cận là "Động xương khô" cho nên mới đi ngang qua nơi này. Con boss này cũng quá xui xẻo, vốn dĩ đã bị đánh chỉ còn một tầng máu mỏng dính, vừa rồi đụng vào người Văn Khanh liền lăn quay ra chết.
Văn Khanh dở khóc dở cười. Bị đâm chết như thế này đối với một con Boss mà nói là cách chết khuất nhục nhất. Bởi vì Văn Khanh ăn được last hit, cô không thuộc bang hội nào, cũng không có tổ đội cho nên tất cả kinh nghiệm đều thuộc về cô. Điều này làm cho Văn Khanh có chút băn khoăn, người khác đánh đến chết đi sống lại nhưng cô lại nhặt được một tiện nghi lớn.
Người nhặt được tiện nghi - Văn Khanh chuẩn bị mở rương kho báu sau đó sẽ đưa "Kiến bang lệnh" cho bọn hắn. Không cần nghi ngờ, người khác có thể mở một trăm lần đều không mở được "Kiến bang lệnh", nhưng cô thì khác, có mở bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tỷ lệ vẫn là 100%! Bản thân lấy đi kinh nghiệm của bọn họ, nhưng lại trả cho bọn họ "Kiến bang lệnh", xem như mấy người kia kiếm lời rồi.
Tuy nhiên, cô chưa kịp mở rương, hai đợt sấm sét liên tiếp đánh đánh về phía cô. Văn Khanh phản ứng cực nhanh, vội vàng né tránh, sau đó một đám người chơi hùng hổ xông tới!
"Tiện nhân! Nhà ngươi cũng dám cướp Boss của bang Diệt Thế chúng ta!" Một nữ cung thủ hồng y đỏ rực chửi ầm lên.
Tâm tình Văn Khanh lập tức không tốt. Có phải nhóm người này mù rồi đúng không? Không thấy con boss tự bản thân nó xông tới đụng phải cô sao? Nếu cô là người chơi bình thường, đụng một cái chắc chắn sẽ chết, cô không chết là bởi vì điểm phòng ngự cao. Rõ ràng là bọn họ trách nhầm người vô tội, thế mà chẳng phân biệt rõ trắng đen liền hùng hổ xông tới, có bệnh hả!
Văn Khanh cũng phát hỏa:"Mắt ngươi bị mù à! Boss đụng trúng thì liên quan gì đến ta!" Vốn dĩ định đưa "Kiến bang lệnh" cho bọn hắn, nhưng bây giờ, có mơ cũng đừng nghĩ đến!
Hoa Nguyệt Dạ vẻ mặt trào phúng: "Không liên quan đến ngươi? Nếu ngươi không phải cố ý, như thế nào lại trùng hợp xuất hiện ngay tại thời điểm Boss còn một giọt máu? Muốn nhặt tiện nghi cũng không hỏi thăm xem đối thủ của ngươi là ai! Ngu ngốc!"
Trời má!
Văn Khanh lửa giận bùng lên: "Mẹ ngươi mới ngu ngốc! Trò chơi này do nhà của ngươi mở? Con đường này viết tên bang hội của các ngươi à? Ta đi như thế nào còn phải thông báo cho các ngươi sao! Mặt mũi của ngươi lớn ghê ta?"
Diệt Thế? Ha hả, cô nhớ kỹ!
Hồng y cung thủ Hoa Nguyệt Dạ liền giương cung bắn một mũi tên về phía Văn Khanh, lại bị cô tránh đi. Cô ta còn muốn cài lại tên, lại bị một nữ pháp sư mặc bạch y ở bên cạnh ngăn cản. Nữ pháp sư tiến lên một bước, nhịn không được nhăn mày: "Cô nương này... xem như trùng hợp đi, kinh nghiệm không nói tới nhưng xin trả lại phần thưởng của boss cho chúng ta, dù sao boss cũng là do chúng ta đánh."
Bạch y mĩ nhân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, một nụ cười cũng có thể làm người khác không rời mắt được, khẽ nhíu mày cũng đủ khiến người ta đau lòng, chỉ muốn xua tan những điều không vui trong lòng cô, như thể làm cho cô nhíu mày là một chuyện thiên lí bất dung vậy.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, một đám fans não tàn lập tức nhảy ra.
"Người này sao có thể như vậy được chứ? Nhặt được tiện nghi thì thôi đi, còn tham lam muốn chiếm luôn bảo rương. Làm người cũng không thể không biết xấu hổ như thế!"
"Đừng bắt nạt Vu Quy của chúng ta, trả rương lại rồi cút đi! Bằng không gặp một lần giết một lần!"
"Không có mắt nhìn thật ngu xuẩn. Không có khả năng đánh Boss liền chạy tới cướp đoạt, muốn cướp cũng không hỏi thăm xem chúng ta là ai? Bang "Diệt Thế" của chúng ta ngươi có thể chọc nổi sao?"
Văn Khanh mỉm cười. Lúc đầu cô cũng chỉ muốn chơi thật tốt cái trò chơi này, kiếm ít tiền hiếu thuận cha mẹ nguyên chủ. Người ủy thác chưa nói tới nên cô cũng không có ý định đi gây sự với nữ chính, thậm chí còn cố ý tránh đi những người đó, bởi vì cô biết chỉ số thông minh của bọn họ đều không online, bắt nạt bọn họ cũng không có cảm giác thành tựu gì! Nhưng không ngờ rằng đám người không có mắt này lại chủ động đi tới trêu chọc cô.
Văn Khanh nhìn Vu Quy, cong môi cười lạnh: "Bọn họ có đại diện cho ngươi không? Nói ra những lời này là ý tứ của ngươi sao? Chẳng qua có hay hay không cũng không sao cả, nếu nuôi chó thì phải quản cho tốt, quản không tốt mà còn thả cho nó đi ra cắn người thì đó chính là trách nhiệm của ngươi!"
Văn Khanh nói xong, không đợi bọn họ kịp phản ứng, cầm "Ám ảnh" nhanh chóng lao đến chỗ Hoa Nguyệt Dạ, giơ tay chém xuống. Ngay cả tiếng kêu la thảm thiết còn chưa phát ra, Hoa Nguyệt Dạ đã biến mất.
Văn Khanh không chút do dự lại chạy đến giết chết một người nữa, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Tất cả mọi người đều không thể động đậy, trơ mắt nhìn cô giống như Tử Thần đi thu hoạch mạng người. Bởi vì trước khi Văn Khanh giết Hoa Nguyệt Dạ đã dùng kỹ năng cố định quần công, có hiệu lực trong thời gian mười giây.
Mười giây, cũng đủ cho cô giải quyết tất cả.
Người cuối cùng chính là Vu Quy. Văn Khanh muốn cô ta trơ mắt nhìn mọi người bị cô giết chết nhưng cô ta lại không thể làm gì. Kể từ khi trọng sinh tới nay luôn xuôi gió xuôi nước, một đám fan não tàn luôn tâng bốc nên có lẽ cô ta đã quên nơi này là trò chơi, không phải là hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.