Cướp Đoạt Nhân Sinh

Chương 11:




Hắn nói đùa xong, chúng tôi mặc quần áo vào, cả hai đều có chút không vừa. Chúng tôi để quần áo cũ lại ngâm trong nước ấm, đợi lát nữa xuống núi thì giặt sơ qua.
Tôi làm vài động tác đơn giản để làm nóng người, hắn cũng vung tay vung chân lên, làm mấy lần thì dừng lại: “Cậu đang làm bộ động tác thể dục thể thao thứ tám trên truyền hình sao?” Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhịn cười: “Ờ, trên internet dạy thế, làm sai gì sao?” Tôi hỏi.
Hắn nói: “Không không, rất chuẩn.” Sau đó hắn vui sướng nhìn tôi nghiêm túc hoàn thành động tác. “Nhớ quá, lâu rồi chưa làm.” Sau khi tôi làm xong hắn đột nhiên nói câu này.
Núi là một loại cảnh đẹp chỉ nên nhìn xa, đi vào trong đó, chân đạp lên nhiều cành khô lá héo, cây cối rất lớn, vàng thau lẫn lộn. Không có người sống trên núi, nên một con đường nhỏ cũng không có, sườn núi rất dốc. Tôi dặn hắn: “Cẩn thận một chút, lúc lên trên cố gắng nắm lấy thân cây, chân vững vàng rồi hãy đi bước kế tiếp.” Hắn không để trong lòng, nói: “Lo cho cậu tốt đi, chân cậu có sức không đó?” Tôi nhảy một bước dài chứng minh tình trạng thân thể mình, hắn chỉ cười.
Trong núi không có phong cảnh gì, thời tiết này, ngay cả một đóa hoa cũng hiếm thấy, chúng tôi một lòng đi lên, chán nản làm người ta dễ cảm thấy mệt mỏi, hắn không hé răng một lời, nhưng tôi nhìn ra được bước chân của hắn chậm lại rất nhiều. “Dừng lại nghỉ chút đi.” Tôi đỡ lấy một thân cây, nói với hắn. Hắn hướng về phía tôi phất tay, “Khỏi đi….” Còn chưa dứt lời, hắn trượt chân té, thân thể nhanh chóng trượt xuống dưới, tôi buông thân cây chạy theo, nhưng không ý thức tốc độ của tôi hoàn toàn không đuổi kịp hắn, hắn cũng nỗ lực nắm lấy thân cây dọc đường, nhưng chỉ làm hơi chậm lại tốc độ của hắn, thay đổi hướng cơ thể của hắn, làm cho hắn nằm ngang lăn xuống, tôi thả người nhảy về phía trước, thấy cơ thể của hắn đột nhiên lún xuống, phía dưới chắc là dây leo mọc hờ, tay của hắn nắm chặt mép đất, lúc cách hắn rất gần, tôi nỗ lực dùng tay, nắm lấy ngón tay hắn.
Vẻ mặt của hắn ngày càng đau đớn, tôi lại chồm về phía trước, bắt được cổ tay hắn, một tay khác chống trên mặt đất, tôi cố gắng dùng chân ôm lấy thân cây sau lưng, nếu không với sức mạnh của tôi, không thể kéo hắn lên nổi. Hắn không còn sức lực, tay vô thức siết chặt lấy tay tôi, cơ thể của tôi cũng bị kéo xuống một chút, cách thân cây phía sau ngày càng xa. Lưng của tôi cong lên, dùng sức muốn bắt lấy tay còn lại của hắn, lúc này, hắn đột nhiên bấu tay tôi một cái, sau đó dùng lực bỏ tay tôi ra. Mặt của tôi chôn trong đống lá cây, giống như toàn bộ máu trong người bị hút ra, sau đó nháy mắt được rót đầy, tôi đột nhiên đứng dậy, ở bên bờ hố gọi hắn: “Trần Thanh…..” Không có tiếng trả lời.
Tôi nhắm mắt, trực tiếp nhảy xuống, lúc hai chân chạm được mặt đất, đầu gối hơi khuỵu xuống. Tôi cảm thấy một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời. Tôi mở mắt ra, nhìn Trần Thanh đang đứng một bên: “Nguy hiểm ghê, lúc cậu nhảy xuống suýt nữa đạp trúng tôi.” Hắn nói.
“Tại sao lúc nãy tôi gọi anh không trả lời.”
Hắn nhìn trái rồi lại nhìn phải, nói: “Nói ra hơi buồn cười, lúc rơi xuống cứ nghĩa phía dưới là vực sâu, kết quả chỉ sâu khoảng hai mét.”
“Tại sao lúc nãy anh không trả lời?”
“Chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Tôi hỏi tại sao anh không trả lời!” Tôi nắm lấy cổ áo hắn, sau đó đẩy hắn lên vách hố. Tôi nắm lấy dây leo đạp trên đất trèo lên, hắn nắm lấy quần áo tôi, kéo tôi xuống, tôi chộp lấy tý bùn đất ném về phía hắn, hắn nghiêng đầu tránh đi, sau đó nắm áo tôi quật tôi ngã xuống đất, tôi ngã xuống cũng kéo hắn theo. Sau đó chúng tôi ở dưới đất lăn lộn đánh nhau, lúc trở người, cái đầu kia của tôi bị đè, tê rần, tôi dùng sức đẩy Trần Thanh ra, sau đó nghiêng đầu, vuốt cổ của cái đầu kia.
“Xin lỗi.” Âm thanh của hắn từ sau lưng tôi truyền đến, “Cũng xin lỗi cái đầu kia của cậu luôn.” Tôi hơi tha thứ rồi nhưng vẫn nói: “Nó sẽ không tha thứ cho anh.”
“Vậy thì cậu nói với nó giúp tôi, tôi tin tưởng nó không phải là kẻ hẹp hòi.” Tôi quay đầu lại, thấy hắn mặt mày xám xịt đang đứng đằng kia.
“Leo lên trước đã.” Tôi than nhẹ một tiếng. Sau khi leo lên, chúng tôi cũng không có dự tính cứ trở về như vậy, khuyết điểm mãi mãi là khuyết điểm. Tôi đi phía trước dò đường, dùng một tay nắm lấy cổ tay hắn. Tưởng tượng tình cảnh thế này có chút kỳ quái, tuy rằng tôi không thấp hơn hắn là bao, nhưng rất gầy yếu, kéo một người cường tráng như hắn đi từng bước nhỏ về phía trước.
“Lúc nãy cảm ơn cậu, cậu không biết đó là cái hố cạn mà vẫn không do dự nhảy xuống.” Giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
“Ai nói tôi không biết. Dây leo bị anh kéo một mảnh lớn như vậy.”
Hắn nghẹn lời một lúc, sau đó nói: “Lúc nhảy xuống tôi rất bối rối, cũng đã chuẩn bị tinh thần để chết, đột nhiên hai chân chạm mặt đất, làm tôi cảm giác đầu váng mắt hoa.” Tôi hiểu cảm giác đó, lúc nãy tôi cũng đã trải qua, nên cũng rất phẫn nộ.
Tôi kéo bàn tay của hắn, hơi đổ mồ hôi, nên tôi rụt tay lại, chà chà trên người, sau đó đưa bàn tay về phía sau, một lúc sau, hắn chủ động đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay tôi. Mãi cho đến khi leo lên đỉnh núi.
Phần đất bằng phẳng trên đỉnh núi rất nhỏ, không có cây cối, chỉ có ít lá khô, tôi và hắn ngồi xuống, mặt trời phát ra ánh sáng dìu dịu như màu vỏ quýt, sau đó từ từ lặn xuống, thấy hơn một nửa mặt đời khuất sau một ngọn núi khác. Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo hắn chạy xuống núi, “Trời tối sẽ không xuống núi được.”
Hành trình gian nan leo lên núi hình như rút ngắn không ít, kèm theo tiếng gió bên tai, rất nhanh chúng tôi đã xuống dưới chân núi. Ở cạnh suối nước nóng, cởi quần áo, xuống nước tắm rửa sạch sẽ. Sau đó cùng giặt quần áo, không có xà phòng hay bột giặt, dùng xà phòng thơm chà ở phía trên, giặt quần áo không có bọt xà phòng làm tôi cảm thấy không quen. Nên tôi dùng chân dẫm, hắn yên lặng đem quần áo của hắn dời sang một bên, đổi với quần áo của tôi nói: “Tao chỉ có thể tự vệ.”
Mang theo một túi quần áo, chúng tôi trở lại nhà cũ, hắn bọc mình trong chăn rồi ngủ. Tôi đem dây thừng cột chăn bông, cột vào một cái cây trong sân, kéo căng, sau đó đem quần áo giặt sạch móc lên. Lúc trở về phòng, hắn mơ mơ màng màng thò đầu ra từ trong chăn, lầm bầm hai câu, dùng tay nắm góc chăn, “Nhớ cởi giày.” Tôi ừ một tiếng, hắn liền chôn đầu vào chăn. Tôi ngẩng đầu nhìn nóc nhà, chỗ thiếu mất ngói có thể nhìn thấy vài ngôi sao, tôi chuẩn bị mai sẽ sửa lại nó.
Phòng này không có gương, tôi lấy thuốc cao bôi vào chỗ bị đau, sau đó đặt hắn nằm bên gối, lúc nãy tắm tôi thấy phần lưng hắn có máu ứ đọng, không biết do lần trước hay lần này. Hắn trở mình sang hướng khác, gối nhếch lên, lộ ra một góc của hộp thuốc cảm.
End chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.