Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 303: Tâm tư của vương nhã lộ




Điện thoại di động của Dương Thiên chỉ là mở khóa trượt bình thường, bởi vì Dương Thiên không cảm thấy có người có thể lấy đi điện thoại di động của hắn, cho nên cũng không có thiết lập phương thức mở khóa điện thoại di động.
"Không có! Không có!" Vương Nhã Lộ kiểm tra tin nhắn, cuộc gọi của Dương Thiên, nhưng đều không có bất kỳ dấu vết nào.
Cuộc gọi gần đây nhất là của cô trước đó.
Đang kiểm tra, đột nhiên cô nhìn thấy một phần mềm phát sóng trực tiếp trong điện thoại di động của Dương Thiên.
"Đây không phải là nền tảng livestream của mình sao? Anh Tiểu Thiên cũng có app của mình?"
Vương Nhã Lộ có chút kinh ngạc, chuẩn bị mở ra xem một chút, có lẽ Dương Thiên ngất xỉu cũng có quan hệ gì đó khi nhìn thấy livestream.
Mở nền tảng livestream trong điện thoại di động của Dương Thiên ra, sau đó đi tới tài khoản riêng tư, chuẩn bị xem tài khoản của Dương Thiên, thế nhưng, ngay sau đó Vương Nhã Lộ lại lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong tài khoản của Dương Thiên, tên tài khoản của Dương Thiên lại là bốn chữ Duyên Hà Trường Lưu
Duyên Hà Trường Lưu, cô đương nhiên biết, vẫn ở hơn một tháng ở trong phòng livestream của cô, chỉ một mình thưởng thôi đã cho cô hơn hai triệu thu nhập, trong lòng cô vẫn rất là cảm kích đối với Duyên Hà Trường Lưu, nếu như không có Duyên Hà Trường Lưu, hai triệu cô nợ Dương Thiên cũng không biết khi nào mới có thể trả hết!
Thế nhưng, nàng không nghĩ tới, Dương Thiên cùng Duyên Hà Trường Lưu lại là một người!
"Chả trách mà Duyên Hà Trường Lưu vẫn không chịu thêm wechat của mình, hơn nữa phương thức liên lạc cũng không cho, thì ra Duyên Hà Trường Lưu cùng anh Tiểu Thiên là một người!"
Nước mắt Vương Nhã Lộ lại lập tức chảy ra.
Cô nợ Dương Thiên hai triệu, trong lòng vẫn có áp lực cực lớn, liều mạng kiếm tiền chính là muốn sớm trả hết.
Nhưng Dương Thiên lại dùng một thân phận khác, làm cho cô thu nhập hơn hai triệu, trả hết tiền cô nợ Dương Thiên.
Cô nhớ ra, có một lần cô làm nhân viên phục vụ ở khách sạn lại vừa vặn gặp được Dương Thiên, Dương Thiên đối với hành vi liều mạng làm việc kiếm tiền của cô như vậy trở nên nổi giận dị thường, sau đó tối hôm đó Duyên Hà Trường Lưu liền xuất hiện trong phòng livestream của cô.
Cô vẫn không rõ mình rốt cuộc có sức hút gì, có thể để cho một đại thổ hào mỗi ngày đến livestream của cô thưởng, lại không nghĩ tới, đại thổ hào này lại là người mình vẫn luôn quen biết.
Ánh mắt Vương Nhã Lộ ngơ ngác nhìn Dương Thiên: "Anh Tiểu Thiên, anh làm như vậy, anh bảo sau này em phải làm sao bây giờ? Em lúc trước nợ anh đã đủ rồi, không nghĩ tới vừa mới trả hết, hiện tại lại nợ anh nhiều hơn."
Trong mắt Vương Nhã Lộ tràn đầy nước mắt, rất là thương tâm.

Cô cảm thấy mình nợ Dương Thiên cả đời cũng không trả được.
"Anh Tiểu Thiên, cho dù anh có biến thành người thực vật, em cũng nhất định sẽ chăm sóc anh! Cho dù anh cả đời không tỉnh lại, em cũng nhất định sẽ khiến anh sống tốt!"
Một lúc lâu sau, Vương Nhã Lộ lau khô nước mắt, kiên định nói.
Cô nhìn số điện thoại liên lạc của cha mẹ trong điện thoại di động của Dương Thiên, suy nghĩ một chút, sau đó ra ngoài.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có Dương Thiên và Vương Nhã Lộ, Vương Nhã Lộ nhìn Dương Thiên đang truyền dịch, cơ hồ không nhúc nhích, cô cứ như vậy nhìn Dương Thiên, ngơ ngác, ánh mắt đều không nỡ chớp.
"Anh Tiểu Thiên, anh biết không? Không biết từ khi nào, em phát hiện ra rằng trong tim của em đã có anh rồi! Ha ha, em biết em không xứng với anh, anh còn trẻ như vậy, còn có tiền, còn là lão đại bang Chiến, em chỉ là một cô gái bình thường, không có ưu thế gì, bộ dạng cũng không xinh đẹp như Trương Thi Ninh, còn là một đứa được ông nội nhặt về." Vương Nhã Lộ lẩm bẩm nói.
"Anh Tiểu Thiên,em có phải rất ngốc hay không? Anh lợi hại như vậy, người có thể xứng đôi với anh khẳng định lớn lên rất xinh đẹp, lại có khí chất, lại có tiền, em chính là một vịt con xấu xí ngốc nghếch. Biết rằng không thể nhưng luôn luôn nghĩ về anh. "
"Vốn trong lòng em thích anh, nhưng vì sao anh còn muốn lần lượt giúp em nhiều như vậy, sau khi ông nội đi,em ở trên thế giới này đã không còn người thân nữa, anh Tiểu Thiên, anh biết không?

Thực ra em đã luôn luôn tưởng tượng rằng anh có thể là một người nào đó trong cuộc sống của em, có thể chăm sóc cho em!
Em biết là em một bên tình nguyện, nhưng thích chính là thích, em chỉ cần yên lặng để ở trong lòng là được, em sẽ không để anh Tiểu Thiên khó xử. Khi anh thức dậy, anh cũng sẽ không biết là em đã nói như vậy đâu." Vương Nhã Lộ lải nhải, ngơ ngác nhìn Dương Thiên.
"Anh Tiểu Thiên anh biết không? Trước đây em đã ước trong sinh nhật là anh có thể có một cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày,chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng sẽ rất hạnh phúc."
Vương Nhã Lộ cười ngây ngô một tiếng, nhìn mái tóc có chút lộn xộn của Dương Thiên, hơi vuốt nó: "Anh Tiểu Thiên em đã gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ anh rồi, hẳn là mấy giờ sau bọn họ sẽ tới, đến lúc đó em có thể sẽ không thể nói những lời này với anh nữa."
"Thật ra bình thường em không có nói nhiều như vậy đâu. Nhưng mà anh Tiểu Thiên, cho dù cha mẹ anh tới, em cũng sẽ thường xuyên đến thăm anh.
Mong anh sớm tỉnh lại. Còn nữa, anh là Duyên Hà Trường Lưu, gạt em lâu như vậy, anh tỉnh lại em còn muốn tìm anh tính sổ đây! Anh Tiểu Thiên anh mau tỉnh lại đi!" Vương Nhã Lộ ch ảy nước mắt đầy mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.