*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ, tôi là thủ lĩnh quân đội thành phố Hải, sao lại không có quyền bắt giữ một tên tội phạm cơ chứ? Đúng là nực cười!” Trương Dương Lâm vô cùng bất mãn với Phùng Thiếu Quân, hừ lạnh nói.
“Ông cho là tôi đang nói đỡ cho Dương Thiên à?” Phùng Thiếu Quân nhìn thấy thái độ của Trương Dương Lâm như thế thì chỉ chỉ Dương Thiên rồi bật cười.
“Chẳng lẽ không phải sao? Cậu ta chỉ là một thằng nhãi ranh vừa mới vào đại học, làm gì có chuyện tôi không có tư cách bắt cậu ta cơ chứ?” Trương Dương Lâm càng nói càng tức giận.
“Ha ha!” Phùng Thiếu Quân bật cười: “Dương Thiên không chỉ đơn giản là một tân sinh viên mới vào đại học như các người nghĩ đâu. Cậu ấy còn một thân phận nữa.”
Mọi người nghe thế thì đều tò mò nhìn Phùng Thiếu Quân. Phùng Thiếu Quân nghiêm túc nói: “Dương Thiên còn là Thiếu tá Hoa Hạ, cùng chức vị với tôi!”
Phùng Thiếu Quân vừa nói xong thì xung quanh lập tức dậy sóng!
“Không thể nào!” Trương Dương Lâm không thể nào tin được. Ông ta mất bao nhiêu gian nan vất vả mới có thể ngồi được lên vị trí này, nhưng Dương Thiên trước mắt còn chưa tới hai mươi tuổi! Một đứa trẻ ranh mà có chức vị cao hơn ông ta? Đúng là chuyện nực cười!
Nhóm người Đới Văn Quân cũng vô cùng khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Dương Thiên.
“Thiếu tá Dương, chắc cậu vẫn mang theo chiếc huy chương thiếu tá kia chứ nhỉ?” Phùng Thiếu Quân cười nói với Dương Thiên.
Mặc dù Dương Thiên còn rất trẻ tuổi, nhưng Phùng Thiếu Quân lại không khinh thường hắn chút nào. Chiến vương quyết mà anh ta tu luyện cũng nhờ Dương Thiên mới có, trong lòng Phùng Thiếu Quân vô cùng cảm kích Dương Thiên.
Dương Thiên nghe thế thì lấy ra một quyển sách nhỏ. Đây là thứ lần trước Long Thiên Y đã đưa cho hắn, mặc dù bây giờ hắn đã bị trục xuất khỏi Long tổ rồi, nhưng thứ này lại không bị thu hồi.
Dương Thiên không chút để ý ném cho Phùng Thiếu Quân, Phùng Thiếu Quân cuống quýt đỡ lấy, cười khổ nhìn Dương Thiên.
Đồ vật trân quý như vậy mà bị Dương Thiên đối đãi thế này, trong lòng Phùng Thiếu Quân cũng rất bất lực.
Nhận lấy quyển sách, Phùng Thiếu Quân giơ lên cho Trương Dương Lâm xem: “Ông nhìn đi, đây chính là thứ chứng minh thân phận của Dương Thiên!”
Trương Dương Lâm run rẩy vươn tay nhận lấy, cẩn thận mở ra xem. Bên trong có ảnh của Dương Thiên, tên của Dương Thiên, phần chức vị còn được chạm nổi hai chữ “Thiếu tá”.
Trương Dương Lâm lập tức run sợ.
Thứ này không ai có thể làm giả, cũng không ai dám làm giả. Nếu như Dương Thiên ở tầm tuổi này có được chức vị tôn quý như thế, bậy thì sau lưng hắn phải là những thế lực to lớn đến nhường nào?
Lúc này ông ta mới nghĩ tại sao Đới Văn Quân, Dương Lộ Tâm, Tịch Mộng Dao lại bảo vệ Dương Thiên như thế? Thì ra là vì thân phận của Dương Thiên.
Thực ra ông ta nghĩ sai rồi, nhóm người Đới Văn Quân cũng hoàn toàn không biết thân phận thực sự của Dương Thiên, nhưng bọn họ vẫn muốn bảo vệ hắn.
“Ông nội, biết đâu cái đó là giả thì sao? Con đã sớm điều tra gia cảnh nhà Dương Thiên rồi. Nhà cậu ta nghèo lắm, không có thế lực gì cả!” Trương Thiên Trạch nhìn thấy ông nội mình ngẩn người thì lớn tiếng nói.
“Bốp!”
Một tiếng tát thật lớn vang lên, Trương Thiên Trạch sững người nhìn ông nội mình. Ông nội yêu thương cậu ta nhất, thế mà lại đánh cậu ta, lại còn đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Dương... Thiếu tá Dương, đồ của anh!” Trương Dương Lâm run rẩy nhìn Dương Thiên, cung kính trả quyển sổ cho hắn.
Bùm!
Hành động và lời nói của Trương Dương Lâm khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Trương Dương Lâm nói thế chẳng phải chứng minh mọi chuyện là thật? Dương Thiên- chàng thanh niên chưa đến hai mươi tuổi thực sự là thiếu tá?
Trẻ như vậy mà đã là Thiếu tá, nói không chừng sau này còn có thể trở thành tướng quân Hoa Hạ!
Mấy cô gái trong đám đông lập tức nổi lên những suy nghĩ của mình.
Trương Thiên Trạch bị đánh, ban đầu là sửng sốt, sau khi nghe ông nội mình nói vậy thì lập tức trở nên điên cuồng: “Không thể nào! Dương Thiên làm sao có thể là thiếu tá được? Con không tin!!!”
Tại sao Dương Thiên đối mặt với Trương Dương Lâm lại không chút sợ hãi nào? Bởi vì hắn là Thiếu tá trong quân đội, chức vị thậm chí còn cao hơn cả Trương Dương Lân.
Trương Dương Lâm không có quyền, cũng không có tư cách bắt hắn.
Thế nên hắn mới luôn bình tĩnh, chậm rãi và vững vàng xử lý mọi chuyện.
Trương Thiên Trạch gầm lên, định xông tới trước mặt Dương Thiên. Trương Dương Lâm vã hết mồ hôi, vội vàng ngăn cháu mình lại. Ông ta không phải Trương Thiên Trạch, trẻ người non dạ, không phân rõ thế cục.
Bây giờ Dương Thiên còn trẻ, thậm chí chưa tới hai mươi tuổi, thế mà đã giữ chức vị Thiếu tá, ngang hàng với Phùng Thiếu Quân. Sau lưng Dương Thiên chắc chắn có một bối cảnh kinh người, không phải người Trương Dương Lâm ông ta có thể trêu vào.
“Hư đốn! Hình như ông chiều con quá nên con hư đúng không? Người đâu, mau bắt Trương Thiên Trạch lại cho tôi!” Trương Dương Lâm tức giận quát lên.
Nói xong, ông ta lập tức cung kính quay sang hỏi Dương Thiên: “Thiếu tá Dương, anh xem nên xử lý Trương Thiên Trạch thế nào mới tốt?”