Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 147: Chiến vương quyết?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Chí Bưu chộp lấy bả vai Dương Thiên, anh ta hạ quyết tâm phải dạy cho Dương Thiên một bài học!  
“Bốp!”  
Dương Thiên mặt không đổi sắc, tung chân đá một cái. Chương Chí Bưu hoàn toàn không thể nào tin nổi, anh ta bị Dương Thiên đá bay ra ngoài! Thân hình cường tráng vạm vỡ nện thẳng xuống đất, khiến cho những người xung quanh hét lên ầm ĩ.  
“Cậu dám phản kháng? Người đâu, cậu ta là phần tử nguy hiểm, tất cả xông lên bắt lấy cậu ta!” Ánh mắt Trương Dương Lâm lộ ra vẻ sung sướng, ông ta vốn đang muốn tìm lý do bắt Dương Thiên, không ngờ Dương Thiên lại lập tức cho ông ta một lý do tốt như vậy.  
Mười mấy quân nhân nhận lệnh, nhanh chóng tiến lên. Ngay cả Chương Chí Bưu cũng cố nhịn đau bỏ dậy, hung hăng lao về phía Dương Thiên.  
Anh ta không tin nhiều người như vậy không đối phó được một mình Dương Thiên. Chỉ là một học sinh thôi mà, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió cơ chứ.  
Đới Văn Quân lập tức tiến lên giúp Dương Thiên ngăn chặn một người, sau đó nhìn về phía Trương Dương Lâm, tức giận nói: “Trương Dương Lâm, ông to gan thật!”  
Tịch Mộng Dao và Dương Lộ Tâm cũng không chút do dự bước tới, đứng bên cạnh Dương Thiên, không hề sợ hãi.  
“Bắt!” Trương Dương Lâm nói thẳng.  
Dương Thiên cảm ơn Đới Văn Quân, Dương Lộ Tâm, Tịch Mộng Dao, sau đó cười lớn, bước lên phía trước, không chút sợ hãi.  
“Vút!”, “Rầm!”  
Bóng dáng Dương Thiên lóe lên, liên tục di chuyển giữa những người quân nhân. Cứ mỗi lần di chuyển là lại có người bị đá ngã lăn ra đất.  
Chỉ một phút ngắn ngủi, mười mấy người kia đã bị đánh gục, lăn lộn dưới đất rên rỉ.  
Đối mặt với Dương Thiên, mười mấy người này không hề có sức lực phản kháng!  
Bùm!  
Đám đông lập tức bùng nổ.  
Nhìn vẻ bề ngoài thì Dương Thiên chẳng khác gì người bình thường cả, không ai ngờ hắn có thể đánh như thế này. Mười mấy quân nhân cơ bắp cuồn cuộn đều không phải đối thủ của Dương Thiên.  
Đới Văn Quân nhìn Dương Thiên, hai mắt phấn chấn vô cùng. Trận chiến này giống như nước chảy mây trôi, khiến máu trong người anh ta sôi trào, chỉ muốn được tham gia trận chiến.  
Tịch Mộng Dao cũng ngạc nhiên vô cùng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Dương Thiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.  
“Hừ, nhiều người như vậy mà cũng không thể làm gì được tên nhóc này!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng bất mãn.  
“Cậu... Cậu dám càn rỡ như vậy, đúng là không coi quân nhân chúng tôi ra gì!” Trương Dương Lâm nhìn thấy tình cảnh này thì tức giận vô cùng, sắc mặt dữ tợn.  
“Dương Thiên này chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi! Tôi không làm sai chuyện gì, sao những người này lại muốn bắt tôi? Chẳng lẽ tôi không thể phản kháng à?” Dương Thiên nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để Trương Dương Lâm vào mắt.  
Ánh mắt Trương Dương Lâm tối sầm lại, lúc trước ông ta bởi vì Dương Thiên đánh Trương Thiên Trạch nên mới không có hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ thì đã là thực sự căm hận hắn. Đời này của ông ta, chưa gặp phải ai càn rỡ như thế này.  
Nhưng tất cả những người ông ta mang tới đều đã bị Dương Thiên đánh gục rồi. Trương Dương Lâm đột nhiên nhìn sang phía Phùng Thiếu Quân đang đứng bên cạnh xem kịch vui, tiến lên nói: “Thiếu tá Phùng, Dương Thiên đúng là một kẻ vô pháp vô thiên, dám không coi quân nhân chúng ta ra gì. Tôi mong thiếu tá Phùng có thể ra tay bắt lấy tên côn đồ ác bá này!”  
Giọng nói leng keng có lực, ý tứ không chút nào che giấu, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được.  
Thiếu tá!  
Người này mới chỉ tầm ba mươi tuổi mà đã làm thiếu tá? Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là sau lưng người đàn ông này là một thế lực vô cùng to lớn, hai là thực lực của người này vô cùng cường đại.  
Ngay cả Tịch Mộng Dao cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.  
Cha cô làm việc trong quân đội, từ nhỏ cô đã nghe được rất nhiều chuyện. Người khác thì cô có thể không rõ lắm, nhưng lại rất biết người trước mặt. Phùng Thiếu Quân không phải nhân vật đơn giản.  
Không ngờ anh ta lại có quan hệ với Trương Dương Lâm.  
Thiếu tá? Dương Thiên nghe được xưng hô của Trương Dương Lâm với người đàn ông kia thì hơi ngạc nhiên, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.  
Phùng Thiếu Quân vẫn đứng ở phía sau quan sát, bây giờ Trương Dương Lâm đột nhiên tới tìm anh ta. Anh ta nghĩ ngợi một chút, cũng không từ chối mà nhìn về phía Dương Thiên: “Dương Thiên, không cần hiểu lầm, tôi không có ác ý gì với cậu, tôi chỉ muốn thử thân thủ của cậu thôi!”  
Phùng Thiếu Quân nói xong thì cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi quân đội. Cơ bắp trên người anh ta cuồn cuộn, khí thế trên người bộc phát.  
Chiến vương quyết?  
Dương Thiên đột nhiên cảm nhận được khí tức của Chiến vương quyết!  
Chiến vương quyết!  
Dương Thiên tin tưởng vào cảm giác của mình, chắc chắn cảm giác của hắn sẽ không sai.  
Không ngờ vị thiếu tá mới ba mươi tuổi trước mắt hắn lại tu luyện Chiến vương quyết. Nhưng mà sau khi truyền cho 108 người bang Chiến thì Dương Thiên đã giao Chiến vương quyết cho Long tổ. Chẳng lẽ người đàn ông này là người của Long tổ?  
Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.  
Người đàn ông này nếu như đã tu luyện Chiến vương quyết, vậy thì cho dù không phải người của Long tổ thì cũng không thoát được mối quan hệ với Long tổ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.