Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 130: “Vậy còn Tiểu Nam Nam thì sao?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có học viên thì võ quán của bọn họ có thể khai trương rồi.  
“Đàn anh lợi hại quá!” Dương Lộ Tâm khích lệ, ánh mắt tràn đầy tự hào.  
Nhìn Dương Thiên bên cạnh, Dương Lộ Tâm hừ lạnh: “Hừ, rõ ràng cậu ta đã bị đàn anh dọa cho sợ chết khiếp. Người ta vừa giỏi giang vừa nỗ lực, gia cảnh lại còn giàu. Cậu ta thì đã nghèo lại còn không có chí tiến thủ.”  
Đứng trước Đới Văn Quân vô cùng hoàn mỹ, Dương Thiên đúng là không đáng nhắc tới.  
“Dương Thiên, võ thuật Hoa Hạ chúng ta là như vậy đấy, vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy uy lực của nó rồi đúng không? Có muốn gia nhập không?” Đới Văn Quân nhìn Dương Thiên, lại nhiệt tình mời lần nữa.  
Đới Văn Quân vẫn chưa từ bỏ ý định mời Dương Thiên gia nhập câu lạc bộ của mình.  
Anh ta không đành lòng nhìn tài năng của Dương Thiên bị lãng phí.  
Dương Thiên lắc đầu.  
“Đàn anh, anh để ý đến cậu ta làm gì? Cậu ta là người không có lý tưởng, không chịu khổ được để mà học võ đâu!” Dương Lộ Tâm thấy Dương Thiên lại từ chối lời mời của Đới Văn Quân lần nữa thì vô cùng bất mãn.  
Cô ta cảm thấy Đới Văn Quân có lòng tốt mới Dương Thiên như thế cũng là vì muốn tốt cho Dương Thiên, thế mà hắn còn dám từ chối, đúng là loại người không biết suy nghĩ.  
Cô ta biết gia đình Dương Thiên chỉ là gia đình làm nông bình thường thôi. Nhưng đã nghèo lại còn không biết nỗ lực, đúng là xứng đáng bị người ta xem thường!  
Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Dương Lộ Tâm một cái, hắn đã không muốn để ý tới cô gái này rồi, nhưng cô ta vẫn luôn nhằm vào hắn mà xỉa xói.  
“Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn, đàn anh đã có ý tốt mời cậu, thế mà cậu còn không chịu nể mặt anh ấy! Cậu chính là loại người không có lý tưởng, cậu nhìn đàn anh đi, anh ấy ưu tú như vậy, cậu sánh nổi với anh ấy sao?” Dương Lộ Tâm vô cùng bất mãn với Dương Thiên.  
“Đàn anh, tôi có lý do nên không gia nhập võ quán của anh được, xin lỗi.” Dương Thiên tu luyện tốn rất nhiều thời gian, hắn không thể lãng phí thời gian ở võ quán được, thế nên chỉ có thể từ chối lời mời của Đới Văn Quân.  
“Không sao, mỗi người có chí hướng của riêng mình. Nếu chí của cậu không ở nơi này thì tôi cũng không tiện cưỡng cầu. Nhưng sau này nếu có thời gian thì cứ tới võ quán của chúng tôi chơi nhé.” Đới Văn Quân cười nói, không tức giận chút nào, rất có phong độ.  
Một thời gian sau, công tác đăng ký đã hoàn tất, mấy người của câu lạc bộ võ thuật nhanh chóng đi tới bên cạnh Đới Văn Quân.  
“Ha ha, võ quán của chúng tôi đã thu nhận được thành viên, ngày kia sẽ tiến hành khai trương. Lúc đó, hai người nhớ phải tới chúc mừng đó nhé.” Đới Văn Quân nhìn Dương Thiên và Dương Lộ Tâm, cười nói.  
“Nhất định rồi! Đàn anh, anh lợi hại thật đó, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp của mình!” Dương Lộ Tâm tán thưởng.  
“Chỉ là dựa vào điều kiện của gia đình thôi. Hai người nếu có tài nguyên thì cũng có thể có được thành tựu của riêng mình.” Đới Văn Quân cười: “Tiểu Thiên, nếu sau này cậu muốn làm việc gì mà tài chính không đủ thì cứ tới tìm tôi.”  
Dương Thiên mỉm cười, gật đầu.  
Hắn rất có thiện cảm với Đới Văn Quân. Anh ta không phải kẻ nội tâm ích kỷ, có thù tất báo như Trương Thiên Trạch; cũng không phải kẻ hung tàn man rợ như Tào Quân. Đới Văn Quân không có chút kiêu ngạo nào, đến cả Dương Thiên cũng không tìm ra được khuyết điểm nào của anh ta.  
Người như vậy, sau này chắc chắn sẽ đạt được sự nghiệp lớn!  
Một lúc lâu sau, Tiểu Nam Nam cũng chơi chán rồi, nhóm người Dương Thiên mới chuẩn bị trở về.  
“Xin chào, xin chào!” Đột nhiên, một thanh niên nước ngoài vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thiên, rối rít hỏi: “Xin hỏi WC ở chỗ nào?”  
Anh ta nói tiếng Trung, nhưng Dương Thiên nghe có vẻ hơi sứt sẹo. Hình như người đàn ông ngoại quốc này không thành thạo tiếng Trung cho lắm.  
Người đàn ông này hình như là người phương Tây, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, làn ra rất trắng, đúng chuẩn một soái ca ngoại quốc.  
“À, anh đi thẳng tầm 100 mét, sau đó rẽ trái, đi thêm 200 mét, rồi lại rẽ phải là tới.” Đới Văn Quân dùng tiếng Anh lưu loát chỉ đường cho người đó.  
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Người đàn ông ngoại quốc nghe chỉ đường mà váng đầu. Anh ta nhìn về phía nhóm người trước mặt: “Xin lỗi, ai đó có thể đưa tôi đi được không? Đường đi hơi rắc rối.”  
Nói xong, người đàn ông ngoại quốc nhìn thẳng vào Dương Thiên, ánh mắt chờ mong.  
“Dương Thiên, cậu dẫn anh ta đi đi, đàn anh và những người khác vẫn còn việc phải làm.” Dương Lộ Tâm lập tức đẩy việc này cho Dương Thiên.  
“Vậy còn Tiểu Nam Nam thì sao?” Dương Thiên hỏi.  
Hắn biết Dương Lộ Tâm nhắm vào mình, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy bất mãn với cô ta. Tuy nhiên, Dương Thiên cũng quyết định sau khi đưa Nam Nam về nhà thì sẽ rời đi luôn, sau này không liên quan gì tới cô ta nữa, thế nên cũng không thèm so đo làm gì.  
“Nhóm của đàn anh đều ở đây, còn sợ Nam Nam đi lạc mất à?” Dương Lộ Tâm bất mãn nói. Cô ta vô cùng chán ghét Dương Thiên, chỉ muốn hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt.  
“Vậy vị tiên sinh này, cậu có thể dẫn tôi đi được không?” Người đàn ông ngoại quốc cầu khẩn nhìn Dương Thiên.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.