Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 70:




Editor: Gió


Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute



Ai có thể tưởng tượng được rằng một người sếp lớn như Tần Mặc Lĩnh đang ở trong phòng họp của bộ phận số Bốn, coi như không có ai bên cạnh mà thể hiện tình cảm với Giản Hàng chứ.


Suýt nữa thì Lâm Kiêu bị nghẹn mì, nhanh chóng uống nước canh nhưng uống nhanh quá, kết quả lại bị sặc mất. Nhưng Tần Mặc Lĩnh vẫn còn ở bên cạnh, cậu ta nhịn không ho, nhịn đến độ nước mắt như sắp trào ra.


Giản Hàng nghiêng đầu nhìn Tần Mặc Lĩnh, hai người nhìn nhau vài giây, tất cả những giao động cảm xúc đều nằm trong ánh mắt ấy. Cảm giác được anh chiều chuộng vô điều kiện quả thực khó có thể miêu tả bằng lời.


“Anh tự mình uống nước ngọt quét mã QR sưu tầm mô hình sao?” Cô phá vỡ bầu không khí yên lặng lại có chút kì dị trong phòng họp lúc này.


“Bọn em còn có cách thức nào khác không?” Anh vắt tây trang lên lưng ghế của Giản Hàng.


Tiểu Phàn mang ghế qua, đặt sát với chiếc ghế của Giản Hàng, “Tần tổng, anh ngồi đi.”


“Cảm ơn.” Anh ngồi xuống bên cạnh Giản Hàng.


“Có cách khác nữa.” Giản Hàng nói cho anh, “Cũng sẽ có hoạt động trên mạng. Còn về hoạt động cụ thể thì hãy theo dõi blog của bộ phận số Bốn bọn em.”


Tần Mặc Lĩnh lấy điện thoại ra, “Cách trực tuyến hay ngoại tuyến anh đều sẽ thử.”


Anh đăng nhập vào Weibo, tìm kiếm blog của bộ phận số Bốn. Đột nhiên nhớ ra gì đó, Tần Mặc Lĩnh đưa điện thoại của mình đến trước mặt Giản Hàng.


Trên màn hình điện thoại là ô tìm kiếm của Weibo, Giản Hàng lập tức hiểu ra, Tần Mặc Lĩnh muốn theo dõi cô, nhưng không biết ID của cô là gì. Trước mặt mọi người, anh ngại hỏi thẳng cô, như vậy mọi người sẽ nghĩ anh và cô không thân thiết.


Tần Mặc Lĩnh cầm điện thoại, ngón tay Giản Hàng gõ chữ trên màn hình, gõ vào ô tìm kiếm dòng chữ “Olivia là Olive.”


Cô khẽ nói: “Anh tự tìm đi.”


Tần Mặc Lĩnh theo dõi Giản Hàng, đưa cô vào danh sách ‘Người theo dõi đặc biệt’. Giản Hàng vẫn đang ăn mì tôm, không biết khi nào mới có thời gian theo dõi lại anh, đến nay cô vẫn chưa đưa hai chiếc áo cho anh thì chuyện như việc theo dõi lại này, cô sẽ lập tức quên ngay.


Anh đưa tay ra, “Đưa điện thoại của em cho anh.”


Giản Hàng khẽ hất cằm về phía điện thoại trên bàn, ra hiệu cho anh tự lấy.


Tần Mặc Lĩnh không biết mật khẩu điện thoại của cô, đưa điện thoại ra phía trước cô, mở khoá bằng gương mặt.


Anh mở Weibo của cô lên, nhấn theo dõi lại mình.


Giản Hàng ăn xong chỗ mì cuối cùng, “Anh đợi em một chút.” Cô đứng dậy bưng hộp mì lên, định đi xử lý chỗ nước mì này.


“Đưa cho anh.” Anh đưa tay lấy hộp mì từ tay cô.


“Em đi cùng anh.” Giản Hàng đi ở phía sau anh.


Tần Mặc Lĩnh xoay người đợi cô, sau khi hai người cùng sóng vai rời khỏi phòng họp.


“Ôi mẹ ơi!” Phó giám đốc bộ phận thị trường không khỏi ngỡ ngàng. Cô ấy vẫn luôn là người trầm tính, hôm nay cũng bị đôi vợ chồng lạnh lùng này làm cho chấn động.


Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà ngờ được Tần Mặc Lĩnh lại có thể quan tâm săn sóc người khác như vậy, càng không ngờ được Giản tổng của bọn họ cũng có một mặt dịu dàng như thế.


Sau khi ném rác xong, hai người vẫn muốn ở cùng nhau.


Tiểu Phàn đã quá quen với điều ấy, khoảng thời gian này Tần Mặc Lĩnh thường đến phòng làm việc của Giản Hàng trong thời gian nghỉ trưa, có lần cô đến đưa tài liệu cho Giản tổng, đi đến cửa văn phòng của cô thì thấy cửa không đóng, bên trong Giản tổng đang nghịch điện thoại, còn Tần Mặc Lĩnh đang tưới nước cho những chậu cây, lúc lúc lại ngẩng đầu lên nhìn Giản tổng.


Lúc ấy cô đứng ở cửa phòng làm việc, hai người họ không ai chú ý đến cô cả.


Trịnh Viêm Thúc hỏi Lâm Kiêu, “Cậu còn mì tôm đúng không? Cho tôi một hộp.”


Lâm Kiêu vác một thùng vào phòng họp, “Còn chứ, nhiều là đằng khác.”


“Không phải vừa rồi anh bảo không ăn sao?” Cậu khom lưng, mò trong thùng mì ở góc phòng họp đưa cho Trịnh Viêm Thúc một hộp.


Tiểu Phàn nói đùa: “Trịnh tổng cần gấp một bát mì để áp đi chỗ cẩu lương vừa rồi.”


Tất cả mọi người đều bật cười.


Mười phút sau, Giản Hàng trở lại. Tần Mặc Lĩnh không cùng cô vào phòng họp nữa, anh ở khu nghỉ ngơi bên ngoài đợi cô tan họp.


Giản Hàng lật mở tài liệu cuộc họp, ngẩng đầu nhìn Chu Nghĩa, “Chu tổng, phương án tiêu thụ sản phẩm ngoại tuyến của sản phẩm mới, bộ phận thị trường các anh còn có ý kiến gì nữa không?”


Trong một giây cô lập tức bước vào trạng thái làm việc, Chu Nghĩa vẫn đang chìm đắm trong hương mì tôm thơm phức.


Bị điểm danh, Chu Nghĩa cầm ly nước lên uống cho nhuận họng, nhân cơ hội nghĩ xem có phải phương án marketing có chỗ nào thiếu sót nghiêm trọng hay không, nếu không Giản Hàng sẽ không hỏi như vậy.


Phương án marketing sửa đi sửa lại, đã trình lên trong cuộc họp số lần đáng kể.


Anh ta đặt ly nước xuống, “Tạm thời chưa có chỗ nào cần bổ sung cả.”


“Vậy để tôi nói ra suy nghĩ của mình.” Cô mở tài liệu lên, “Tôi đã phân tích phản hồi của việc xúc tiến bán hàng* những năm trước của Lạc Mông, bao gồm cả các hình thức xúc tiến bán hàng ở siêu thị của bộ phận kinh doanh từ Một đến Ba, hiệu quả của việc xúc tiến này không hề lý tưởng.”


*Xúc tiến bán hàng: là các biện pháp có thể làm khách hàng mua ngay, mua nhiều hơn, tăng lượng bán ngay lập tức nhờ cung cấp được những lợi ích vật chất hay tinh thần bổ sung cho người mua.


Nói rồi, ánh mắt cô nhìn qua phía Trịnh Viêm Thúc, “Trịnh tổng, các anh thực hiện xúc tiến bán hàng ở các khu vực thì sẽ chọn ở đâu đầu tiên?”


Cô biết rõ họ sẽ xúc tiến bán hàng ở đâu, nhưng vẫn hỏi thêm một lượt. Trịnh Viêm Thúc nhẫn nại trả lời: “Chủ yếu sẽ chọn các chuỗi siêu thị ở khu vực đó.”


Giản Hàng hỏi tiếp, “Tại sao lại chọn các siêu thị lớn?”


Trịnh Viêm Thúc: “…Bởi vì cuối tuần lượng người đến siêu thị rất đông.”


“Có nhiều người phải không? Nếu như đã có nhiều người đến siêu thị, vậy tại sao thành tích của việc xúc tiến bán hàng vẫn bình bình, không có nhiều người đến mua nước ngọt?”


“….” 


Câu hỏi như mang tính tâm linh vậy.


Người ở bộ phận thị trường đang ngẫm nghĩ lại.


Trịnh Viêm Thúc nhìn vào ánh mắt sắc bén của Giản Hàng, anh ta có một loại dự cảm, tiếp theo đó lời Giản Hàng nói ra sẽ rất sắc nhọn. Thậm chí ngay cả việc Giản Hàng sẽ làm khó làm khổ như thế nào, anh ta cũng đã mường tượng ra rồi.


Cô luôn dùng những từ ngữ châm biếm, đả kích anh: 


“Bởi vì bộ phận tiêu thụ các anh đã phạm phải một sai lầm, không chọn lọc nhóm khách hàng mục tiêu.”


“Khách hàng đến siêu thị, ít nhất có đến bảy, tám mươi phần trăm sẽ không mua đồ uống.”


“Đồ uống, đặc biệt là nước ngọt có gas của bộ phận số Bốn, nhóm khách hàng chủ lực là những người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tuổi. Các anh làm marketing chẳng lẽ lại không biết?”


“Cũng không trách các anh được, mọi người đã quen với cách làm việc như vậy nhiều năm rồi. Xúc tiến bán hàng ở siêu thị, vừa có biển hiệu lại tiện cho các anh chụp hình ảnh hoạt động đăng lên hệ thống công ty, sau đó lấy được chi phí cần dùng.”


Trịnh Viêm Thúc thầm nghĩ ra tất cả những lời Giản Hàng có thể chỉ trích anh ta trong lòng.


Nhưng nửa phút trôi qua, Giản Hàng lại không nói một chữ.


Giản Hàng cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, một lúc sau, cô ngẩng đầu nói với Trịnh Viêm Thúc, “Anh không cần phải phỏng đoán tôi sẽ nói gì, bởi tôi cũng không định nói gì nhiều.”


Trịnh Viêm Thúc: “….”


Lâm Kiêu không nhịn được, hì hì bật cười.


Giản Hàng liếc nhìn Lâm Kiêu, cậu ta lập tức nghiêm túc lại.


Cô gập tài liệu trên tay lại. Chọn siêu thị làm địa điểm xúc tiến bán hàng là địa điểm tất cả các công ty, không chỉ có riêng Lạc Mông làm như vậy.


Trước đây các công ty sản xuất ngành hàng tiêu dùng nhanh xây dựng kế hoạch xúc tiến bán hàng, điều Ban lãnh đạo cấp cao muốn là hiệu quả quảng cáo và nhãn hiệu, mà không chỉ hy vọng là có thể bán được bao nhiêu.


Tuy nhiên thực tế, quả thực không bán được bao nhiêu sản phẩm, cũng không đạt được hiệu quả quảng cáo như mong muốn.


Trịnh Viêm Thúc không đợi Giản Hàng nói, “Giản tổng, rốt cuộc cô muốn nói gì vậy?”


“Tôi muốn nói là, khi nhân viên chuyên môn tuyến đầu tiến hành kế hoạch xúc tiến bán hàng thường là bị động, không chỉ có bọn họ, mà tất cả mọi người đều bị động, bao gồm cả anh. Cuối cùng dẫn đến việc mọi người đều vì hoàn thành kế hoạch marketing của công ty mà xúc tiến bán hàng, nhưng lại không ai quan tâm đến hiệu quả của nó.”


Giản Hàng cố ý dừng lại vài giây, “Bộ phận tiêu thụ của các anh phạm phải một sai lầm mang tính phương hướng đó chính là, coi nhân viên chuyên môn tuyến đầu là người lao động làm những công việc đơn giản.”


Trịnh Viêm Thúc sững người.


“Trong mắt của tôi, nhân viên chuyên môn tuyến đều là những người có nhiều kinh nghiệm thị trường nhất, tình hình thị trường của mỗi địa phương, không ai rõ bằng họ.”


“Anh là giám đốc của bộ phận tiêu thụ, nên nghĩ xem phải làm sao để động viên sự tích cực của họ, lấy một phần chi phí vốn dĩ được đầu tư vào việc xúc tiến bán hàng để thực hiện kế hoạch khích lệ, áp dụng lên những nhân viên chuyên môn tuyến đầu ấy, để họ tự mình tham gia, sau đó đưa ra phương án mở rộng thị trường trong các khu vực mà họ phụ trách, cuối cùng sẽ do chúng ta phê duyệt. Anh phải để họ là những người tham gia vào phương án ấy mà không phải chỉ đơn giản là những người chấp hành. Bởi chấp hành sẽ không có cảm giác đạt được thành tựu.”


“Sau khi từng khu vực đều có phương án mở rộng thị trường phù hợp rồi, phối hợp thêm với kế hoạch marketing mang tính toàn quốc của tổng bộ chúng ta, như vậy sẽ không có chuyện không vực lại được thị trường.”


Cuối cùng, cô nói. “Bất kỳ hình thức marketing nào, không thể không có quy tắc được, nhưng cũng phải nhập gia tuỳ tục.”


Trịnh Viêm Thúc không hề lên tiếng.


Giản Hàng chuyển chủ đề sang bộ phận thị trường, “Tất cả những phương án mọi người đưa ra trong hai tháng qua, thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất hoàn hảo.”


“Nhưng bởi vì quá hoàn hảo mà tôi cảm thấy không chân thực. Có thể đây là vì mọi người ngồi ở trong văn phòng nghĩ ra, tách rời với tình hình hiện thực của thị trường ngoài kia.”


“Như vậy đi, mọi người có thể thử nói chuyện với nhân viên chuyên môn tuyến đầu bộ phận tiêu thụ của Trịnh tổng, hoặc quản lý các khu vực xem sao, không chừng sẽ có thể tìm được ra những cảm hứng khác.”


“Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc.”


Giản Hàng nhanh chóng thu dọn tài liệu cũng như máy tính, cầm áo vest của Tần Mặc Lĩnh lên, cô là người đầu tiên rời khỏi phòng họp.


Tần Mặc Lĩnh đang ở khu vực nghỉ ngơi, thấy cô tan họp, anh rảo bước đi qua, nhận lấy áo vest, xách túi laptop giúp cô.


Giản Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vẫn đang mưa hả anh?”


Tần Mặc Lĩnh: “Tạnh rồi.” 


Đây là lần đầu tiên anh đón cô tan làm.


Vẫn là thang máy chuyên dụng ấy, sau khi bước vào, cảm giác có chút kỳ diệu lại mới lạ. Bước vào thang máy, cánh cửa từ từ khép lại, Giản Hàng đưa tay nắm lấy cổ tay anh.


Hôm nay tài xế đỗ xe ở trước toà nhà, không lái xe vào hầm để xe của công ty.


Bọn họ dừng thang máy ở tầng một. Vừa mưa xong, gió thổi mang theo hơi lạnh.


Dừng lại ở cửa lớn, Tần Mặc Lĩnh đưa áo vest cho cô, “Em mặc vào rồi thì ra ngoài.” Anh câmg áo vest lên lầu đón cô chính là vì sợ cô từ trong toà nhà đi ra sẽ thấy lạnh.


Giản Hàng mặc áo vest của anh lên, anh giúp cô xắn ống tay áo.


Chung cư của Tần Mặc Lĩnh cách công ty rất gần, khoảng thời gian này họ đều sống ở đây.


Trên đường, Giản Hàng hỏi anh đã xác định được ai làm phù rể hay chưa.


“Có ba người đã xác định, còn một người đang đợi nhận việc. Để xem phía em có mấy phù dâu, cuối cùng mới xem người đó có làm hay không.”


Giản Hàng vẫn chưa nhận được cuộc gọi của Lạc Kỳ, “Em đợi thêm vậy. Lạc Kỳ cần thêm thời gian để điều chỉnh trạng thái tâm lý.”


Bây giờ đã xác định được phù dâu là Mẫn Lộ, Khâu Tây Văn, còn có cả Phương Nam.


Cô tò mò, “Ba người đã xác định làm phù rể là ai vậy? Còn người đang đợi kia là ai?”


“Tần Tỉnh, Tưởng Thịnh Hoà, còn có Tần Dữ nữa.” Về người đang đợi kia, Tần Mặc Lĩnh tạm thời không nhắc đến, hy vọng cậu ta không đảm nhiệm vị trí này, bởi sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của anh.


Tần Dữ là em họ, con trai của cô Tần Mặc Lĩnh, theo họ mẹ. Sau khi bố mẹ ly hôn, Tần Dữ được bà nội Tần nuôi đến lớn, tình cảm với Tần Mặc Lĩnh bọn họ rất tốt.


Giản Hàng chưa từng tiếp xúc qua với Tần Dữ, thỉnh thoảng về nhà cũ của Tần gia cũng không gặp được.


Tần Mặc Lĩnh hỏi cô, “Khi nào thì em bắt đầu nghỉ phép để chuẩn bị cho việc kết hôn?”


Đọc truyện cập nhật mới tại đây


“Để nói sau đi, ông Cát nói với em, mấy ngày tới sản phẩm mới nghiên cứu xong rồi. Ông ấy nghiên cứu ra hai loại hương vị, bảo em thử xem, xem xem thích loại nào hơn.”


Xác định được sản phẩm mới rồi cô sẽ nghỉ phép.


Mãi cho đến ngày mùng 6 tháng 9, phó tổng Ngô thông báo cho Giản Hàng và giám đốc ba bộ phận kinh doanh còn lại đến họp.


Cát Tường Cốc đem sản phẩm mới đến, còn có cả báo cáo phản hồi của người tiêu dùng qua ba vòng thử nghiệm.


“Mọi người thử trước đi, để xem có lựa chọn giống như người tiêu dùng hay không.”


Thư ký Cao giúp ông chia nước ngọt, mỗi người hai chai.


Giản Hàng cầm lấy bình nước, nhìn hình ảnh minh hoạ trên đó, nếu như đi siêu thị mà nhìn thấy chai nước có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, cô sẽ không do dự mà cầm một chai lên thử.


Không chỉ có hình minh họa bắt mắt, chiếc chai cũng khiến người ta phải nhìn lại nhiều lần hơn, trong thời gian thiết kế bao bì, Lạc Kỳ đã cho cô không ít ý kiến.


Giản Hàng cố gắng coi mình là người tiêu dùng đi thưởng thức chai nước ngọt có gas này, cô không thích vị gas quá nồng, vì vậy không lắc chai mà trực tiếp vặn mở nắp ra rồi uống.


Hương vị dịu hơn hương vị gốc không ít, nếu như không nhìn lên tên sản phẩm mà trực tiếp đổ ra ly uống, còn tưởng rằng là hai sản phẩm khác nhau.


Nhưng chỉ cải thiện được hương vị, vẫn cách xa trình độ khiến cô kinh ngạc.


Cô lại mở nắp chai nước còn lại, chỉ uống một ngụm, “Ông Cát, chọn chai này đi.” Cô đưa thân chai cho ông Cát xem, “Chai số hai.”


Cát Tường Cốc hỏi những người khác, “Mọi người có ý kiến gì?”


Tần Mặc Lĩnh nếm thử hai loại hương vị, đóng nắp chai lại, “Giống với Giản Hàng, tôi chọn chai số hai.”


Giản Hàng nhìn anh một cái, anh trực tiếp gọi tên cô mà không xưng là Giản tổng nữa.


Chung Nghiên Nguyệt cảm thấy khi mình uống chai thứ hai, có một loại cảm giác kinh ngạc giống như trước kia khi cô ta nếm thử nước ép măng cụt của bộ phận số Hai, vị gas dịu nhẹ, hương trái cây tươi mới.


Mùa tiêu thụ năm nay căn bản đã trôi qua rồi, tiếp theo đây sẽ phải chuẩn bị cho cuộc cạnh tranh năm sau nay. Ban đầu bị sản phẩm cạnh tranh bao vây, nội bộ lại có thử thách với sản phẩm mới của bộ phận số Bốn này, đột nhiên áp lực của cô ta tăng lên gấp đôi.


Hòn đá đè nặng trong lòng Giản Hàng cũng đã rơi xuống rồi, “Ông Cát, cảm ơn ông.”


“Cháu nói ngược rồi, là ông nên cảm ơn cháu mới đúng. Nước ngọt có gas là tâm bệnh của ông, không ngờ lại có thể trị được.” Cát Tường Cốc cất chiếc kính lão vào túi, “Tranh thủ thời gian cũng đã kịp hoàn thành trước ngày mùng chín, coi như là món quà cưới ông tặng cháu và Mặc Lĩnh đi, chúc vợ chồng hai cháu hạnh phúc bền lâu.”


Những người khác cũng lần lượt chúc mừng họ.


Phó tổng Ngô nói đùa, “Hai người định sáng ngày mùng chín họp xong thì quay về tổ chức hôn lễ chứ?”


Giản Hàng cười, “Quả thực cháu cũng có suy nghĩ này.”


Không có khả năng sẽ tham gia cuộc họp rồi, ít nhất cô cũng phải dành hai ngày để chuẩn bị cho hôn lễ.


Tối đó, Giản Hàng chuyển về căn chung cư nhỏ của mình ở.


Cô mời nhóm phù dâu đến nhà tụ tập, tự mình xuống bếp, tổ chức một buổi tiệc độc thân nhỏ cho chính mình.


Lạc Kỳ thái củ sen, định làm món củ sen chiên. Nhờ phúc của Tưởng Thịnh Hoà, mấy ngày này anh bận giúp Tần Mặc Lĩnh chuẩn bị hôn lễ nên không có thời gian đến công ty, cô cũng nghỉ phép cùng sếp.


Lần này được nghỉ khoảng năm, sáu ngày, dài bằng Giản Hàng nghỉ phép cho hôn lễ.


Cô đã quyết định sẽ làm phù dâu, nghĩ đến việc một trong số những phù rể là cấp trên của mình, bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.


“Tôi nằm mơ cùng không ngờ được có ngày mình làm phù dâu, mà phù rể lại là sếp của mình.”


Giản Hàng: “Cậu nhìn tôi này, tôi gả cho sếp của mình.”


Lạc Kỳ cười cười: “Sao mà giống được, hai người kết hôn trước, sau đó mới trở thành cấp trên cấp dưới.”


Cô quay đầu sang nói với Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn: “Hôm đón dâu hai người đừng hy vọng tôi có thể làm khó được phù rể, đến lúc đó Tưởng tổng chỉ dùng một ánh mắt thôi, không chừng tôi sẽ phản xạ có điều kiện, lập lức ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh ấy, sẵn sàng nhận lệnh.”


Mẫn Lộ: “Yên tâm, tôi sẽ liều mạng giữ lấy cậu. Với số cân nặng này của cậu, chỉ cần tôi ôm chặt cậu, cậu cũng không đẩy được tôi.”


Mẫn Lộ: “Những thứ khác có khi tôi không được, nhưng lực cánh tay cũng tạm ổn, đẩy người, kéo người không phải là vấn đề.”


Giản Hàng đã bày xong đĩa hoa quả, “Phương Nam, tắt máy tính đi, qua ăn cơm thôi.”


Từ khi Phương Nam nhận đơn của bộ phận số Bốn Lạc Mông, mỗi ngày đều đắm chìm trong suy nghĩ về tình yêu của ‘Tiên nữ bọt gas’ và kị sĩ của nàng, tự tìm niềm vui, không thể dứt ra được.


“Chị Giản Hàng, về chủ đề của bộ trang phục tới, em định sẽ phát triển dựa trên cảm hứng của biển sâu và sao trời.”


Lần đầu tiên cô gặp Giản Hàng là khi ở bên bờ biển Aegean trong trấn nhỏ Achaea, Achaea lại là trạm chụp ảnh cưới đầu tiên của Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng.


“Chị vô cùng háo hức về hệ liệt biển sâu và sao trời này.” Giản Hàng đưa hoa quả cho cô, “Mấy chủ đề do em thiết kế, chị xem rồi đều chìm đắm vào đó.”


Điều cô cảm thấy háo hức nhất là, Tần Mặc Lĩnh sẽ tự mình sưu tầm tất cả cho cô.


Phương Nam gấp laptop lại, “Em không thể chỉ lo ăn mà không lo làm, phải giúp mọi người một tay mới được.”


Trong năm người, chỉ có Giản Hàng và Lạc Kỳ biết nấu ăn. Lạc Kỳ biết mấy món đơn giản, món củ sen chiên này là học được từ dì Trần.


Khoảng thời gian này Tưởng Thịnh Hoà thường xuyên dẫn cô đến nhà Giản Hàng ăn cơm, đến nhiều rồi, cô và bà Trần Ngọc cũng trở nên thân thiết hơn, cô sẽ làm trợ thủ dưới bếp cho Trần Ngọc.



Lúc này, ở nhà cũ của Tần gia, cả nhà đang ăn cơm.


“Ngày mai con sẽ xác nhận quá trình của buổi lễ với người dẫn chương trình một chút.” Đến hôm nay Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa gặp người dẫn chương trình, cũng không cả có phương thức liên lạc, tất cả đều do mẹ anh sắp xếp.


“Mẹ, mẹ đưa danh thiếp của anh ấy cho con.”


Thẩm Tĩnh Vân không đưa cho anh, “Hôn lễ một đời cũng chỉ có một lần, nếu chuyện gì cũng biết trước rồi sẽ trở thành duyệt chương trình. Sau này nghĩ lại, con sẽ không thấy có ý nghĩa gì nữa. Con chỉ cần trang trí phòng tân hôn là được, còn những thứ khác không cần phải bận tâm.”


Tần Mặc Lĩnh không rõ quá trình, bữa tiệc hôm đó có mời hơn một nghìn người, ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu đột nhiên không bắt kịp tiết tấu của người dẫn chương trình, sẽ dễ khiến buổi lễ trở nên tẻ nhạt.


“Mẹ, ngày hôm đó năng lực ứng biến của con nhất định sẽ không được tốt như thường ngày.”


“Không cần phải ứng biến, tình cảm chân thành là được.” Thẩm Tĩnh Vân chuyển chủ đề nói chuyện, “Người đi đón dâu với phù rể, con đã sắp xếp xong hết chưa?”


Những việc này đều giao cho con trai quyết định, bà không có hỏi nhiều.


Tần Tỉnh nói, “Con là phù rể.”


Tần Dữ tiếp lời, “Còn có cả con nữa.”


Tần Tỉnh hỏi, “Anh, tổng cộng có mấy phù rể vậy, vẫn chưa xác định sao?”


Tần Mặc Lĩnh: “Xác định rồi, có bốn người.”


‘Tra nam’ ảnh hưởng đến hình tượng của anh, từ chế độ ‘chờ đợi’ đã chuyển sang chính thức.


Tần Tỉnh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, không khỏi lo lắng, “Không biết Mẫn Lộ sẽ làm khó chúng ta như thế nào.”


Tần Dữ: “Không có gì phải lo lắng cả, nếu thử thách liên quan đến EQ, cậu ra mặt. Còn nếu liên quan đến IQ thì để mấy người bọn tôi. Sẽ không có chuyện không đón được chị dâu.”


Tần Tỉnh cau mày, “Sao tôi nghe lời này của cậu lại cảm thấy không thuận tai nhỉ?”


Tần Dữ nghiêm túc đáp, “Nếu như nghe không thuận tai, vậy có thể là vì đây đều là những lời nói thật.”


Tần Tỉnh bị chọc tức đến bật cười, đứng dậy đến bàn bên cạnh làm ra tư thế muốn đánh người.


Tần Mặc Lĩnh ăn không nhiều, đặt đũa xuống. Hai người này đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đều đã lớn như vậy rồi, còn có thể lật bàn làm loạn lên.


“Anh, anh đi đâu vậy?” Tần Dữ nhìn về phía bóng lưng anh.


Tần Mặc Lĩnh: “Anh có việc.”


Anh tự lái xe về phía chung cư nhỏ của Giản Hàng.


Biết hôm nay cô có mời bạn thân đến nhà ăn cơm nên anh không lên lầu mà đứng ở dưới lầu gửi tin nhắn cho cô: [Em xuống lầu đi.]


Giản Hàng: [Sao anh lại đến đây vậy?]


Tần Mặc Lĩnh: [Đến xem em.]


Ngay sau đây hai người sẽ không có thời gian gặp mặt rồi, qua gặp cô, trái tim cũng cảm thấy chân thực hơn.


Giản Hàng thay một chiếc váy xuống lầu, trên tay có cầm một hộp sữa bò.


“Cho anh sao?”


“Vâng.”


Hồi mới lĩnh chứng còn chưa sống chung, mỗi lần anh đến thăm cô hoặc đưa cô về, cô đều sẽ tặng anh một hộp sữa.


Tần Mặc Lĩnh nhận lấy sữa bò, “Hai ngày tới em nhớ nghỉ ngơi, đợi anh đến đón em.”


Giản Hàng gật đầu, lại nói. “Hôm đó anh đến sớm một chút.”


“Được.” Anh hỏi, “Chín giờ liệu có muộn không?”


Cô cũng không biết là sớm hay muộn, cô không rõ có phải chú ý về mặt thời gian hay không.


Tần Mặc Lĩnh đồng ý với cô: “Anh sẽ cố gắng qua sớm.”


Anh cúi đầu hôn lên môi cô, “Em lên nhà đi. Nếu tối nay không ngủ được thì gọi cho anh.”


“Vâng.” Giản Hàng ôm anh một lúc.


Rõ ràng đã lĩnh chứng hơn nửa năm, nghĩ đến việc sắp tổ chức hôn lễ, cô vẫn có chút căng thẳng.


Cảm giác căng thẳng này kéo dài đến thận sáng ngày mùng 9 tháng 9.


Nhân viên trang điểm trang điểm cho cô xong, cô nhìn hình ảnh bản thân mặc váy cưới ở trong gương, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm, trong lúc soi gương, cô thầm hít sâu vài lần.


Trong phòng khách, Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn đã chuẩn bị các tiết mục, chỉ đợi Tần Mặc Lĩnh và nhóm phù rể đến.


Mấy ngày nay bố mẹ và Mẫn Lộ bọn họ vô cùng bận rộn, thu dọn qua nhà cửa một lần, những đồ thừa ra ngoài phòng khách tạm thời được để vào kho, còn sô pha được chuyển ra ngoài ban công.


Trong phòng khách rộng rãi có bày ba chiếc bàn học cũ, những chiếc bàn này cũng đã có tuổi rồi, mặt bàn gồ ghề mấp mô, bị học sinh tô tô vẽ vẽ lên, nếu nhìn kĩ còn thấy có không ít các công thức toán trên đó..


Đúng chín giờ, ngoài cửa trở nên vô cùng náo nhiệt, đoàn đón dâu đến rồi.


Căn nhà ba phòng hai sảnh, thêm cả bạn bè thân thiết của Giản Hàng nữa, đều đã kín mít người, căn bản không có chỗ để ngồi xuống, mọi người chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.


Tần Mặc Lĩnh và nhóm người đón dâu ở trong không gian tràn ngập tiếng cười trợn tròn mắt.


“Mẫn Lộ, cậu có ý gì vậy?”


Mẫn Lộ cầm thước dạy học năm đó Trần Ngọc dùng, vỗ vỗ lên mặt bàn, “Giúp cậu nhớ lại thời thơ ấu.”


Tần Mặc Lĩnh: “….”


“Thử thách hôm nay tương đối nghiêm khắc, từng vòng từng vòng một, dựa theo hình thức tích điểm. Các vị đều là những nhân vật lớn trong giới kinh doanh, thật lấy làm tiếc, hôm nay phải xử tội mấy người rồi.”


Cô bật cười, vô cùng chờ đợi vẻ mặt lúng túng của họ khi không ứng phó được những câu hỏi.


“Làm một vòng khởi động trước đi, ai tham gia vòng đầu tiên đây? Mỗi vòng có ba người. Người có câu trả lời hay nhất nhận được một điểm.”


Khâu Tây Văn cầm một tập giấy A4 dày, bên trên có viết những câu hỏi thử thách bọn họ, “Cầu cho các anh gặp được may mắn.”


Tần Mặc Lĩnh nhìn về phía Tưởng Thịnh Hoà, cho anh ấy một ánh mắt. Lúc trước Tưởng Thịnh Hoà đã thề son sắt, rằng Khâu Tây Văn và Mẫn Lộ cứ giao cho anh ứng phó, bây giờ có ngay cơ hội thể hiện rồi đây.


Tưởng Thịnh Hoà liếc nhìn Lạc Kỳ theo bản năng, cho dù cô có mặc trang phục phù dâu giống với những người khác, nhưng khi vừa bước vào nhà anh đã nhìn thấy cô đầu tiên rồi.


Không thể lâm trận bỏ chạy trước mặt Lạc Kỳ được, “Tôi tham gia vòng đầu tiên.”


Anh ngồi xuống trước chiếc bàn, đối với chiều cao của anh mà nói, chiếc bàn này vừa thấp vừa nhỏ.


Trong nhóm người đến đón dâu, Tần Mặc Lĩnh tìm Hàn Phái, “Cậu lên đi.” Những lúc có việc cần sự giúp đỡ, anh tạm thời không gọi là ‘em rể’ nữa.


Tần Tỉnh xung phong tham gia vòng đầu này.


Ba người đã chuẩn bị xong, Mẫn Lộ bắt đầu đọc câu hỏi, “Đây là một câu hỏi thử thách EQ: Cho đến nay, chuyện khiến mọi người cảm thấy tự hào nhất là chuyện gì.”


Cô tốt bụng nhắc nhở, “Không hỏi các cậu lập nghiệp oai hùng ra sao, thân giá đáng bao nhiêu tỷ.”


Gần như không cho họ thời gian để có thể phản ứng, “Tưởng tổng, đáp án của cậu là gì?”


Tưởng Thịnh Hoà: “Việc khiến tôi tự hào nhất là làm phù rể của Tần Mặc Lĩnh.”


Người xem náo nhiệt bên cạnh lập tức chen lời, “Lời nịnh hót này của cậu, tự mình cũng không tin đúng không?”


Tất cả mọi người đều cười lớn.


Tưởng Thịnh Hoà cũng bật cười.


Mẫn Lộ hỏi Hàn Phái: “Đáp án của Hàn tổng thì sao? Nếu như không được như Tưởng tổng, vòng này cậu không điểm.”


Hàn Phái đi ngược lại với lương tâm: “Chuyện khiến tôi tự hào nhất là làm em rể của Tần Mặc Lĩnh.”


Đám người đón dâu lập tức bùng nổ, “Hàn Phái, sao cậu còn không biết xấu hổ hơn cả Tưởng Thịnh Hoà vậy!”


Tiếng cười trong phòng như muốn phá vỡ nóc nhà.


Người cuối cùng trả lời là Tần Tỉnh, loại câu hỏi như vậy đối với cậu ta mà nói, không hề có bất kỳ độ khó nào: “Điều khiến tôi tự hào nhất chính là, chị dâu của tôi là Giản Hàng.”


“Đệch…” Nghĩ đến hôm nay là ngày đại hỷ, không thể ăn nói loạn xạ, có người kích động nói, “Tần Tỉnh, cậu ngầu đét! Trực tiếp lấn át hai người họ rồi.”


Mẫn Lộ tuyên bố, “Vòng một này Tần Tỉnh giành được một điểm, Tưởng tổng và Hàn tổng không có điểm nào.”


Tưởng Thịnh Hoà và Hàn Phái bán cái mặt già này mà không có được điểm nào, khiến những người khác vui vẻ không thôi, có người còn cười đến nỗi suýt rơi nước mắt.


Mẫn Lộ quay sang hỏi Tần Mặc Lĩnh: “Vậy đáp án của chú rể là gì?”


Tần Mặc Lĩnh: “…”


Mẫn Lộ cười mỉm, “Đây là câu hỏi phụ cho cậu.”


Tiếng cười trong phòng lập tức lặng đi, tất cả mọi người đều đợi xem náo nhiệt, có đáp án ‘cao cấp’ như vừa nãy rồi, quả thực không dễ để trả lời.


Tần Mặc Lĩnh nghiêm túc đáp, “Điều khiến tôi tự hào nhất là, Giản Hàng đồng ý gả cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.