Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 67:




Editor: Gió

Beta: Đá bào



Giản Hàng nghĩ ngợi cả một buổi tối xem trở về nên dỗ anh thế nào. Việc cô vay tiền của Phùng Mạch đã làm anh giận đến tận bây giờ, chứ đừng nói tới chuyện cô đi thế chấp nhà vay tiền.


Trước khi ngủ, có tin nhắn gửi đến, cô tưởng rằng là Tần Mặc Lĩnh, cầm lên xem hoá ra là tin nhắn của bạn thân: [Ngày mai tớ và Lộ Lộ sẽ về đến Bắc Kinh, đợi bọn tớ trở về đi.]


Cuối cùng Giản Hàng cũng đợi được ngày họ trở về, [Mấy giờ vậy, để tớ đến sân bay đón các cậu.]


Bạn thân: [Không phải thứ hai cậu còn có cuộc họp sao? Nếu cậu xin nghỉ rồi vắng mặt trong cuộc họp thì không biết sẽ có bao nhiêu cặp mắt nhìn, tưởng rằng cậu và Tần Mặc Lĩnh ầm ĩ ly hôn rồi.]


[Nào có phô trương như vậy được chứ, còn không cho tớ xin nghỉ hay sao. Vả lại cuộc họp tuần sau cũng không có việc của bộ phận số Bốn, tớ đến cũng chỉ ngồi uống nước thôi.] Và để nhìn Tần Mặc Lĩnh nữa.


[Không cần cậu đón đâu, bọn tớ có tài xế rồi.]


Giản Hàng nói chuyện với bạn thân hơn nửa tiếng, sau đó khoá màn hình đi ngủ.


Tần Mặc Lĩnh không gửi tin nhắn cho cô nữa, xem ra giận không nhẹ.



Ngày hôm sau, chưa đến bảy giờ sáng Giản Hàng đã đánh răng rửa mặt xong, đeo balo xuống lầu ăn sáng.


Trịnh Viêm Thúc đang ở nhà hàng đợi cô, rót cho cô một ly nước ấm nhưng không giúp cô lấy đồ ăn.


Mấy ngày trước họ đến khu vực Hoa Nam, hôm qua lại trở về Tô thành, sáng nay sẽ đến công ty của Triệu tổng một lần nữa, tính toán xem năm sau sau khi sản phẩm mới được đưa ra, làm sao để mở rộng thị trường phía dưới.


Một giờ chiều họ sẽ quay về.


Bữa sáng ăn buffet, Giản Hàng lấy một quả trứng luộc và một ly sữa, “Trưa nay sẽ không ăn trưa với Triệu tổng nữa, bàn việc xong tôi muốn đi dạo phố mua đồ.”


Trịnh Viêm Thúc: “…Cho dù không ăn cơm thì thời gian cũng eo hẹp, không đủ cho cô đi dạo. Về Bắc Kinh không được sao?”


“Không được.” Cô muốn mua quần áo cho Tần Mặc Lĩnh. Giản Hàng nói, “Hai mươi phút là đủ.”


Cô nhìn trúng quần áo của hai cửa hàng, hai cửa hàng này đều có trong một trung tâm thương mại, hai mươi phút là đủ để cô mua đồ xong.


Đến công ty Triệu tổng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, đến mười rưỡi đã bàn bạc xong.


Trước khi tạm biệt, Triệu tổng không khỏi cảm thán, “Nếu như cô hợp tác làm việc với Uất Minh thì sản phẩm của đối thủ cạnh tranh không có đường sống rồi.”


Thật đáng tiếc.


Sau khi rời khỏi công ty của Triệu tổng, Giản Hàng nhờ tài xế đưa mình đến trung tâm thương mại.


Trên đường đi, Giản Hàng và Trịnh Viêm Thúc đều xem điện thoại của mình, Trịnh Viêm Thúc vô ý quay đầu sang, liếc thấy Giản Hàng đang cầm ngang màn hình điện thoại, cô đang chạy đua từng giây phút với trận chiến trong game.


Có những lúc cô có thể chỉnh đốn đối phương đến mức nội thương, còn khiến người ta không có gì để nói.


Đến hầm để xe của trung tâm thương mại, Giản Hàng xuống xe một mình.


Trước sau hết 22 phút, cô vội vã xách hai túi đồ trở lại.


Giản Hàng nhờ tài xế mở cốp xe, cô bỏ hai chiếc áo vừa mới mua vào vali.


Vừa rồi Trịnh Viêm Thúc nhìn thấy logo của chiếc túi đựng, là một nhãn hàng quần áo nam cao cấp nào đó. Trước giờ hai nhãn hàng này chưa từng có hoạt động khuyến mãi, anh ta chỉ nghĩ đến một loại khả năng duy nhất đó là, Giản Hàng nhất định muốn mua ở Tô Thành, có lẽ là vì cửa hàng cao cấp bên này có tặng thêm quà.


Ngồi lên tàu cao tốc trở về, Giản Hàng đeo tai nghe lên, không chơi game mà bật nhạc lên nghe.


Trở về sẽ phải đi thăm hỏi công ty đầu tư mạo hiểm ngay, áp lực không nhỏ.


Lạc Mông là một doanh nghiệp đã trưởng thành, mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng, cổ đông phức tạp, thân phận của cổ đông ẩn danh càng phức tạp hơn, những tổ chức đầu tư mạo hiểm bình thường sẽ không suy nghĩ đến việc đầu tư vào những công ty như Lạc Mông.


Trịnh Viêm Thúc thấy cô không chơi game, tìm cô nói chuyện, “Giản tổng, gần đây cô có để ý đến bộ phận số Hai hay không?”


Giản Hàng tháo tai nghe xuống, “Anh chỉ phương diện nào?”


Trịnh Viêm Thúc: “Họ đổi người đại diện mới rồi, vừa đưa ra video quảng cáo mới.”


“Tôi thấy rồi, khắp internet đều đang pr đến.” Trước đó trong cuộc họp cô góp ý dùng video số một, cuối cùng  Chung Nghiên Nguyệt chọn video quảng cáo phát trên tivi và các nền tảng khác chính là video ấy.


Trịnh Viêm Thúc nói: “Đối thủ cạnh tranh sao có thể nghĩ ra được Chung Nghiên Nguyệt sẽ đổi người đại diện vào tháng bảy, bọn họ không kịp trở tay rồi.”


Bình thường, các doanh nghiệp đều xác nhận người đại diện trước khi đưa sản phẩm mới ra thị trường, đến tháng bảy mùa tiêu thụ, không có ai lại đột nhiên đổi người đại diện cả.


Hành động này của bộ phận số Hai đã đè bẹp không ít thị trường của sản phẩm cạnh tranh. Nếu cứ theo tình hình này, việc bộ phận số Hai hoàn thành mục tiêu doanh thu bảy tỷ của năm nay không phải là vấn đề.


“Đàm Mạc Hành không uống nước ngọt có gas của bộ phận số Bốn.”


Giản Hàng tò mò: “Sao anh lại biết được?”


Trịnh Viêm Thúc: “Một người họ hàng của tôi có làm trợ lý kinh doanh cho văn phòng làm việc của Đàm Mạc Hành.” 


Giản Hàng gật đầu, trước đây cô cảm thấy Đàm Mạc Hành thích hợp đại diện cho sản phẩm nước ngọt có gas của bộ phận số Bốn nhất, không ngờ anh ấy lại không uống sản phẩm này.


“Anh ấy cảm thấy sản phẩm của chúng ta không ngon sao?”


“Có lẽ là vậy.” Đàm Mạc Hành nhất định sẽ không nói với nhân viên rằng nước ngọt có gas khó uống.


Giản Hàng cười nói, “Quả thực là không ngon.” Cô rất mong chờ hương vị mới của sản phẩm sau khi được Cát Tường Cốc cải thiện.


“Anh đánh giá thế nào về Uất Minh?” Cô hỏi.


Trịnh Viêm Thúc yên lặng trong giây lát, “Không tiện đánh giá. Tôi là do một tay ông ấy đào tạo nên. Cô cứ nhìn tôi, sau đó nhìn đội ngũ của bộ phận số Bốn chúng ta, không phải đã biết ngay ông ấy là người như thế nào rồi sao?”


Nếu như Uất Minh không tham gia vào việc xung đột nội bộ của ban lãnh đạo cấp cao, bộ phận số Bốn cũng không đến nỗi sẽ như vậy.


Đây là điều anh luôn tiếc nuối cho bộ phận số Bốn, cũng tiếc thay cho Uất Minh.


Trịnh Viêm Thúc đoán, “Tần tổng điều Ân Kình tới bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, có lẽ là không muốn ông ấy cuốn vào vòng xoay lợi ích của ban lãnh đạo cấp cao.”


Bởi vì một khi giám đốc bộ phận kinh doanh chọn chiến tuyến để đứng, trong lòng sẽ chỉ nghĩ đến lợi ích, không có tâm trạng suy nghĩ đến việc kinh doanh sản phẩm, công ty sẽ tuột dốc không phanh.


Giản Hàng nghe được từ mọi người không ít chuyện liên quan đến Uất Minh, đại khái có thể đoán ra được Uất Minh là người như thế nào. “Anh còn liên lạc với Uất Minh nữa không?”


Trịnh Viêm Thúc lắc đầu.


Nguyên nhân Uất Minh rời khỏi Lạc Mông cũng không hay ho gì, mấy người quản lý nòng cốt của bộ phận số Bốn cũng đã đều đoán được. Có liên lạc cũng không biết nói gì, nên chi bằng không liên lạc thì hơn.


Triệu tổng có nói một câu rằng anh ấy rất tán thành, nếu như Giản Hàng hợp tác với Uất Minh, hoặc là Giản Hàng hợp tác với Ân Kình, thì sản phẩm cạnh tranh sẽ không có đường sống. Một người hiểu rõ lòng người, biết xem xét thời thế, hiểu được nên quản lý đội ngũ ra sao; còn một người kinh nghiệm phong phú, năng lực kinh doanh mạnh. Nếu hai người cùng hợp tác, sẽ không có sản phẩm nào là không thành cả.


Giản Hàng đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe nhạc.


Sáu rưỡi, họ đến trạm Bắc Kinh.


Tài xế của Trịnh Viêm Thúc đợi ở bên ngoài, “Cùng về công ty chứ?”


“Không cần. Tần tổng đến đón tôi.”


Cả ngày hôm nay anh không gửi tin nhắn cho cô, đột nhiên Giản Hàng cũng không chắc chắc rằng Tần Mặc Lĩnh có đến trạm tàu đón cô hay không.


Cô kéo hành lý, vừa đi vừa nhắn, uyển chuyển hỏi: [Ông xã, anh nhìn thấy em hay chưa?]


Tần Mặc Lĩnh: [Anh không thấy.]


Từ ba chữ kia của anh Giản Hàng có thể đoán ra được, anh đến trạm tàu rồi. [Em mặc sơ mi màu hồng đậm, quần dài màu trắng, có đeo kính râm. Anh cứ tìm tiếp xem.]


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Vốn định ở trên xe đợi cô, nhưng sau khi đọc xong tin nhắn anh liền bước xuống.


Trong đoàn người, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cô, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại. Anh phát hiện chỉ khi cô chọc anh tức giận mới mặc màu áo sặc sỡ hơn một chút, bình thường cô đều mặc sơ mi màu lạnh.


Tần Mặc Lĩnh nhấc bước đi về phía trước, kéo người đang đi lệch hướng là cô, “Đi cũng không thèm nhìn đường, em đi đâu vậy.”


Giản Hàng đưa vali cho anh, “Đang đợi tin nhắn của anh.”


“Đừng đánh lá bài tình cảm.” Tần Mặc Lĩnh buông bờ vai cô ra, tay kéo vali đi thẳng về phía trước.


Giản Hàng không có đánh lá bài tình cảm, cô nói lời thật lòng.


Cô đi ở phía sau anh, khoảng cách không đến một mét.


Tần Mặc Lĩnh kéo vali đi được một đoạn, nhịn lại sự tức giận, đưa tay về phía sau cho cô.


Giản Hàng bước bước lớn về phía trước, đặt tay vào lòng bàn tay anh.


Tần Mặc Lĩnh dùng lực nắm lấy, dắt cô đi về phía trước.


Mãi cho đến khi đã ở trước xe, hai người đều không nói gì.


Tài xế xuống xe cất vali vào cốp phía sau.


Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh ngồi ở phía sau, ở giữa cách một chỗ để tay, bên trên có nước ngọt, cô vặn mở nắp uống vài ngụm, đưa chỗ còn lại cho anh.


Tần Mặc Lĩnh không nhận lấy, “Anh không uống.”


Anh hơi cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ góc độ này của Giản Hàng, góc mặt của anh như đang cong lên, rõ ràng tâm trạng đang không được tốt. Cô đóng nắp lại để chai nước vào vị trí cũ.


Tài xế khởi động xe, tiện thể nâng vách ngăn giữa hai hàng ghế lên.


Qua vài phút, Tần Mặc Lĩnh lấy bình nước ép hoa quả cô vừa uống lên rồi mở nắp, ngẩng đầu uống hai ngụm.


Anh không khát, cũng không thích uống loại nước này lắm. Nhưng vẫn  uống tượng trưng vài ngụm.


Cô im bặt không nhắc đến chuyện thế chấp vay tiền, “Em có mua cho anh hai chiếc áo, một chiếc T-shirt màu xanh Phổ, một chiếc sơ mi màu xanh đậm.”


Cuối cùng anh cũng nhìn sang cô, nhưng lại không nói điều gì, anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó dựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.


Hôm qua khuya muộn mới ngủ, từ khi cùng cô lĩnh chứng đến nay, anh chưa từng ngày nào tâm trạng thoải mái.


Giản Hàng cũng mệt rồi, mấy hôm nay bận đến độ chân không chạm đất, cả người mệt nhoài. Cô dựa lên lưng ghế, trong xe vô cùng yên tĩnh, chiếc ghế lại thoải mái, bất giác đã thiếp đi.


“Mấy ngày hôm nay em mệt không?” Tần Mặc Lĩnh hỏi.


Không có tiếng trả lời.


Anh mở mắt nhìn cô, hô hấp bình ổn, cô đã ngủ rồi.


Giản Hàng ngủ hai tiếng mới dậy, lúc này trời đã chuyển màu.


Cô nhìn xung quanh, lại nhìn đồng hồ, “Sao anh không gọi em?”


Tần Mặc Lĩnh đáp, “Anh cũng vừa mới tỉnh.”


Anh đẩy cửa xe bước xuống, cũng không thèm nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay kéo vali, đi vào chung cư.


Vào trong nhà, anh nói, “Trong nhà đều đã được quét dọn hết rồi.”


“Cảm ơn ông xã.”


Tần Mặc Lĩnh không đáp, đi về phía phòng bếp, “Em đi tắm đi, nửa tiếng nữa cơm sẽ xong.”


Giản Hàng cởi giày cao gót, chân trần đuổi theo anh, ôm anh từ phía sau.


Bị cô ôm như vậy, lồng ngực Tần Mặc Lĩnh như có một hơi thở kẹt lại, lên không được xuống không xong.


Nếu cô lại ôm anh thêm chút nữa, không chừng anh sẽ mềm lòng.


Anh vỗ vỗ lên tay cô, “Em muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần phải ôm anh. Em còn chưa ăn cơm, yên tâm, anh có giận hơn nữa cũng không rời đi.”


Giản Hàng không sợ anh sẽ rời đi, cô chỉ muốn ôm anh như vậy.


“Tần Mặc Lĩnh, em không coi anh là người ngoài. Bây giờ dù em có nói gì anh cũng sẽ cảm thấy là giảo biện, đợi ở cùng nhau lâu rồi, anh sẽ hiểu được.”


“Vậy em đừng làm anh tức giận nữa, để anh có thể sống lâu hơn một chút, nếu không sao có thể biết được em người đẹp tâm đẹp.”


“…”


Anh đang châm biếm cô.


Giản Hàng bị chọc giận đến bật cười, càng dùng sức ôm eo anh.


Ôm anh hai phút, cô mới buông ra, “Em muốn ăn cháo bạc hà.”


Tần Mặc Lĩnh nhàn nhạt đáp, “Có ăn là tốt rồi, em còn kén cá chọn canh.”


Anh đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu cháo bạc hà cho cô.


Giản Hàng kéo hành lý vào phòng ngủ, dọn dẹp vali xong, cô cầm hai chiếc áo mới mua qua phòng bếp cho anh xem.


“Ông xã, anh xem một chút đi này.”


Tần Mặc Lĩnh đang bận rộn, anh liếc qua, “Anh thấy rồi.” Cảm thấy giọng điệu có chút cứng nhắc, nhớ đến việc trước đây cô từng lên án anh, nói rằng giọng điệu của anh không tốt, dễ làm cô thấy tủi thân. Anh điều chỉnh lại giọng nói, “Em không mua sai kích cỡ đấy chứ?”


“Em biết anh mặc size nào mà.” Giản Hàng cầm áo về phòng ngủ, để vào tủ quần áo.


Đợi cô giặt ủi xong hai chiếc áo này sẽ đưa cho anh đem về mặc.


Tắm xong rồi sấy tóc, cô thay một chiếc sơ mi trắng anh cho mình, Giản Hàng bước ra ngoài ăn cơm.


Tần Mặc Lĩnh đã nấu cháo xong, lại làm thêm cho cô hai món ăn kèm.


Giản Hàng ngồi xuống trước bàn ăn, anh rót cho cô nửa ly nước ấm.


Có những lúc dục vọng chiếm hữu vô cùng kỳ lạ, đột nhiên cô lại nghĩ, nếu như anh không quen cô, liệu có phải cũng sẽ ôn nhu săn sóc người khác như vậy không.


Tần Mặc Lĩnh thấy cô cứ luôn nhìn mình, nghi hoặc hỏi, “Sao vậy?”


“Không có gì.” Giản Hàng uống hết nửa ly nước ấm, “Tự khiến bản thân ăn dấm một chút.”


Tần Mặc Lĩnh hiểu sai ý, “Sau này có cãi nhau, em muốn gọi điện thì gọi lúc nào cũng được, anh sẽ nhận điện thoại của em. Hôm nay tự em không gọi, còn trách ai chứ.”


Anh hiểu lầm rồi, Giản Hàng cũng không giải thích, cúi đầu ăn cháo.


Giản Hàng theo thói quen muốn dẫm lên chân anh, cô đi tìm mu bàn chân anh, nhưng dưới gầm bàn lại không có.


Anh cố ý không duỗi chân ra, hơn nữa còn để chân về phía sau.


Giản Hàng đưa chân lên, khẽ ngoắc lấy chân anh.


Tần Mặc Lĩnh không đáp, coi như không có chuyện gì xảy ra mà xem điện thoại.


“Ông xã.” Giản Hàng lại dùng ngón chân chọc chọc lên đầu gối anh.


Tần Mặc Lĩnh bị chọc đến không còn cách nào khác, chỉ đành duỗi chân ra cho cô dẫm lên mu bàn chân.


Sau khi ăn cơm, Tần Mặc Lĩnh thu dọn bàn ăn và phòng bếp, Giản Hàng cầm bình nước tưới hoa và cây cảnh. Tối qua Tần Mặc Lĩnh định tưới nước cho cây cảnh, sau đó bị cô chọc giận, anh chỉ dọn dẹp vệ sinh nhà, quên mất việc tưới nước.


Mỗi không gian trong căn nhà đều không lớn, cô đi đi lại lại, anh đứng trong phòng bếp đều nghe thấy tiếng bước chân của cô.


Sau khi hai người bận rộn xong, Tần Mặc Lĩnh tắt đèn phòng khách đi, căn nhà đột nhiên tối mù, chỉ có ánh đèn từ phòng ngủ hắt ra.


Anh cứ chốc chốc lại nhìn cô, ánh mắt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Giản Hàng có thể cảm nhận ra được đáy mắt anh có một luồng cảm xúc ẩn nhẫn đang chuẩn bị tuôn trào.


Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần bị anh thu thập.


Mỗi lần đến lúc này, anh luôn là bên chiếm phần mạnh mẽ.


Anh ôm cô lên, vừa đi vừa hôn.


Phòng khách cách phòng ngủ rất gần, một nụ hôn sâu xong đã đến nơi.


Ở dưới đầu lưỡi của anh, cô muốn sống cũng khó. Dưới lực đạo ấy, cô làm nũng vài lần.


Gần đến nửa đêm, căn nhà mới yên tĩnh trở lại.


Tần Mặc Lĩnh hôn lên giọt mồ hôi trên sống mũi cô, “Anh biết mấy ngày nay em rất mệt, ngày khác sẽ tính sổ cùng nợ cũ.”


Giản Hàng kiệt sức, đầu óc cũng chậm theo, nhất thời không kịp phản ứng, “Em còn có nợ cũ?”


Tần Mặc Lĩnh cọ cọ môi cô, “Có, cả mộtđống.”


Giản Hàng: “…”


Sau khi tắm xong, Tần Mặc Lĩnh thay ga trải giường mới.


“Anh về đây, em ngủ sớm đi.” Tần Mặc Lĩnh mặc sơ mi xong rồi đeo đồng hồ lên.


Giản Hàng: “Em tiễn anh.”


“Không cần, bên ngoài nóng.”


“Đưa anh đến cửa, em không xuống dưới.”


Đi đến cửa Tần Mặc Lĩnh mới nhớ ra, quần áo cô tặng còn chưa đưa cho anh, mà anh lại không thể mở miệng đòi, vì vậy ám hiệu, “Em không có thứ gì để anh đem về sao?”


“Anh không nói suýt chút nữa em cũng quên mất, có, anh đợi một chút.” Giản Hàng bước nhanh đến phòng khác, xách một túi đồ ăn, “Đặc sản của Tô Thành, anh đem về cho dì Cảnh.”


Tần Mặc Lĩnh: “…Chỉ có chỗ này?”


Giản Hàng tưởng rằng anh chê ít, giải thích, “Đều là đồ ngọt, bình thường dì Cảnh không dám ăn nhiều, để dì nếm thứ.” Lại dặn dò, “Anh bảo tài xế lái chậm một chút.


Cô vẫy vẫy tay, đóng cửa lại.


Tần Mặc Lĩnh nhìn đặc sản trên tay, nói với cô cả nửa ngày, ông nói gà bà nói vịt.


Hai chiếc áo kia, không chừng trưa mai cô sẽ tự mình đem đến văn phòng anh.


Nghĩ như vậy, anh không gõ cửa nữa.



Trưa ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh không thấy Giản Hàng đâu, cô đến tiệm của ông bà nội.


Đã gần một tuần không gặp, cô dùng thời gian nghỉ trưa để đến thăm họ, tiện thể ăn mì lạnh.


Trong tiệm, cô gặp người đã lâu không gặp, nhìn từ phía sau lưng, suýt chút nữa không nhận ra đây là ai.


Cửa tiệm không lớn, chỉ có hai chiếc bàn được ghép lại.


“Giản tổng, thật trùng hợp.” Hàn Song cười mỉm chào hỏi.


“Đã lâu không gặp.” Giản Hàng ngồi xuống phía đối diện.


“Hai đứa quen nhau à?” Bà nội cười nói, “Tiểu Hàn thường xuyên đến tiệm ăn mì lạnh.”


Hàn Song coi trọng việc ăn uống, cảm thấy mua đem về không được ngon như ăn ngay tại cửa hàng, ngày nào muốn ăn sẽ gọi đến đặt, nhờ ông bà giữ cho mình một phần, buổi trưa bận việc xong sẽ lái xe qua.


Không ngờ hôm nay lại gặp Giản Hàng, cô ta nói, “Tôi đang định mấy ngày tới sẽ đến bộ phận số Bốn.”


Để Cao Vực hẹn vài lần, nhưng Giản Hàng không chút lưu tình mà từ tối, cũng không chịu thêm Wechat.


Hàn Song trực tiếp vào vấn đề, “Cô định tìm công ty đầu tư mạo hiểm nào?”


Giản Hàng không đáp mà hỏi lại: “Tin tức của Hàn tổng thật nhanh nhạy.”


“Chuyện cô muốn hợp tác với công ty đầu tư mạo hiểm, ở ban lãnh đạo cấp cao của Lạc Mông cũng không phải là bí mật, nếu như tôi muốn biết, không khó.”


Hàn Song chuyển chủ đề, “Không ngờ cô lại dẫn vợ Cao Vực đến Lạc Mông.”


Ông nội thấy họ nói chuyện công việc, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà.


Bà nội nói với Giản Hàng, “Hàng Hàng, con và tiểu Hàn cứ từ từ ăn, bà và ông con đi siêu thị một chút, sẽ về ngay.”


Hai người mượn cớ rời khỏi.


“Khi vừa hay tin Liêu Vịnh Mân đến Lạc Mông, tôi còn tưởng rằng là do Cao Vựa dựa trên mối quan hệ mà nhét chị ta qua đó, không ngờ đây lại là điều kiện để cô tới Lạc Mông.”


Hàn Song cảm thấy vô cùng thú vụ, “Rốt cuộc cô nghĩ gì vậy?”


Giản Hàng mìm cười, “Không có nghĩ nhiều như vậy, giống như bây giờ tôi và cô lại ngồi cùng một bàn ăn mì lạnh vậy.”


Hàn Song không bận tâm mà cười, gắp một đũa mì đưa lên miệng, chậm rãi ăn.


“Cô muốn tìm được một công ty đầu tư mạo hiểm có chút khó, điều khoản nhiều, những điều kiêng kị cũng nhiều, thương lượng ba, năm tháng cũng chưa chắc sẽ đầu tư cho cô.”


“Hàn tổng muốn nói gì vậy?”


Hàn Song ngẩng đầu, “Tôi sẽ đầu tư cho cô.”


Giản Hàng: “Điều kiện là gì?”


Hàn Song đặt đũa xuống, cầm ly nước bên cạnh lên uống, đàm phán với người như Giản Hàng vô cùng thoải mái.


Cô ấy nói, “Tôi muốn có được phần trăm lợi nhuận nhất định sẽ rất cao. Tỉ lệ cụ thể sẽ bàn bạc sau. Còn về những điều kiện khác, tôi cảm thấy không tính là hà khắc, tôi muốn ký điều khoản độc quyền, bộ phận số Bốn chỉ có thể hợp tác với công ty đầu tư mạo hiểm của tôi, những công ty khác không được tham dự.


Trước khi Giản Hàng ở Doãn Lâm tham gia các dự án đầu tư, nếu cô nhìn trúng công ty nhỏ có năng lực, cũng sẽ thích thêm điều khoản độc quyền, tiện cho việc nắm bắt được đối phương, cũng không cần lo lắng việc những tổ chức đầu tư mạo hiểm khác cũng đầu tư theo, hy vọng Doãn Lâm có quyền kiểm soát rủi ro của công ty.


Nhưng đổi thân phận rồi, cô lại không thích ký điều khoản độc quyền. Như vậy sẽ rất dễ bị Hàn Song kiểm soát.


Hàn Song cười cười, “Không vội, cô trở về cứ từ từ suy nghĩ.”


Cô ta lại nói, “Tôi sẽ cho cô một tỷ hai, chia làm hai lần chuyển khoản, lần đầu tám trăm triệu, lần thứ hai bốn trăm triệu. Sau khi hợp đồng chính thức có hiệu nghiệm, nửa tháng sau số tiền sẽ được chuyển đến tài khoản, trước tháng tư sang năm, khoản thứ hai sẽ được chuyển qua. Nếu như sau đó bộ phận số Bốn có thiếu tiền, trong phạm vi có thể kiểm soát được rủi ro, tôi sẽ tiếp tục đầu tư.”


“Hàn tổng tín nhiệm tôi vậy sao?”


“Tôi tin vào trực giác của tôi. Có thể cô không biết, trước giờ tất cả các hạng mục tôi đầu tư đều dựa vào cảm giác, tôi cảm thấy người này được, có thể làm được việc, tôi sẽ đầu tư.”


Trong mắt rất nhiều người cô ta là người thiếu hiểu biết, đầu tư mù quáng.


Nhưng đến thời điểm này, cô chưa từng lỗ.


Hàn Song nói: “Cô có thể để Liêu Vịnh Mân đến Lạc Mông, có thể khiến Cát Tường Cốc nguyện ý cải thiện hương vị gas, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa với Triệu Nhan Hải, nếu như tôi không đầu tư một chút thì quả là đáng tiếc. Tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu người giúp tôi kiếm tiền.” Mà trùng hợp Giản Hàng lại có năng lực này.


Cô ta nói rõ, “Điều khoản độc quyền không thể thiếu được, còn những thứ khác đều dễ thoả thuận, đúng rồi, tôi cũng sẽ không tham gia các hoạt động quản lý kinh doanh thường ngày. Tôi có nhiều công ty, ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian quản công ty khác. Giản tổng cô cứ suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ xong có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.”


Giản Hàng: “Cảm ơn Hàn tổng đã tín nhiệm,”


Việc này cô phải nghĩ theo lợi ích đường dài.


Hàn Song không vội, cô nghe nói những người hợp tác với Giản Hàng đều bị cô bắt chẹt, ngay cả người có trình độ như Triệu Nhan Hải cũng không tránh khỏi.


Cô ta không tin, xem lần này Giản Hàng còn có thể bắt chẹt cô ta như thế nào.


Ở lại tiệm của ông bà đến gần một giờ, Giản Hàng rời đi.


Về đến bộ phận số Bốn, cô gọi Chu Nghĩa qua.


“Anh có thân thiết với Hàn Song hay không?”


Chu Nghĩa nâng cao cảnh giác “Không thân.” Đừng có đòi poster của idol nữa, anh ta mất mặt muốn chết.


Giản Hàng tưởng rằng anh ta thực sự không thân thiết với Hàn Song. “Anh mau chóng làm cho tôi một phần điều tra bối cảnh của Hàn Song, cần phải chi tiết, đặc biệt là những dự án cô ấy đầu tư, đến nay tình hình như thế nào rồi.”


“Cô muốn làm gì?”


“Trưa nay đi ăn mì lạnh có gặp cô ta.”


“Cô đi ăn có bát mì lạnh cũng có thể đắc tội người khác được?”


“…”


Cô hoà nhã nói: “Hàn Song muốn đầu tư bộ phận số Bốn. Điều kiện cô ấy đưa ra vô cùng thu hút, nếu như tôi đồng ý rồi có lẽ cô ấy sẽ ký hợp đồng ngay lập tức, ký hợp đồng nửa tháng sau tám trăm triệu sẽ được chuyển đến.”


Chu Nghĩa không khỏi động lòng, có tám trăm triệu rồi, tất cả công việc của họ đều có thể tiến triển theo như dự tính.


Quan trọng nhất là, Hàn Song muốn ký hợp đồng ngay, tiết kiệm được những khâu phức tạp giữa quá trình. Nếu là công ty đầu tư khác, còn yêu cầu bộ phận số Bốn tiến hành định giá và điều tra nghiên cứu, sau khi suy xét xong cũng chưa chắc đã đầu tư.


Về mặt thời gian, quả thực họ không đợi được.


“Con người Hàn Song trước giờ chưa từng làm ăn lỗ vốn, cô ta đưa ra điều kiện thu hút, vậy thì nhất định yêu cầu cũng sẽ rất hà khắc.”


Giản Hàng: “Cụ thể vẫn chưa bàn. Tuy nhiên có yêu cầu điều khoản độc quyền.”


“Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.” Chu Nghĩa cầm điện thoại ra, vừa đi vừa gọi điện hẹn người.


Giản Hàng cầm chiếc ly Tần Mặc Lĩnh tặng mình, rót một ly nước ấm, cô đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.


Cho dù cô có hợp tác với Hàn Song, cũng không thể để mặc cho cô ta áp bức.


Cả một buổi chiều cô đều nghĩ về chuyện này.


Năm giờ, điện thoại rung lên.


Bạn thân gửi tin nhắn cho cô: [Xuống lầu nhanh!]


[Xuống ngay đây.] Giản Hàng tắt máy tính, sửa soạn lại lớp trnag điểm, mười phút đã xong hết.


Khi xuống lầu, cô lại báo cáo cho Tần Mặc Lĩnh: [Bạn thân của em trở về rồi, tối nay em sẽ ra ngoài cùng họ.]


Cô bắt thang máy xuống dưới, chân dẵm lên giày cao gót, rảo bước.


Một chiếc việt dã cao cấp màu đen đang đỗ ở trước toà nhà của Lạc Mông, người đi ra bước vào đều quay đầu lại nhìn.


Người ngồi ở ghế lái là Mẫn Lộ thấy người đi ra, cô hạ cửa sổ xuống, huýt sáo với Giản Hàng.


Khâu Tây Văn ngồi ở ghế lái phụ khẽ đánh một cái, “Đừng có mà lưu manh, cậu chú ý đến hình tượng một chút, đây là cửa công ty của Giản Hàng.”


“Tớ chú ý đến hình tượng làm gì, tớ cũng chẳng tìm đối tượng ở đây.” Mẫn Lộ ra vẻ đắc chí, đẩy cửa xuống xe.


Lần trước Giản Hàng gặp họ đã là ba, bốn tháng trước, lúc đó cô đến tổng bộ của Doãn Lâm tham gia cuộc họp, họ có cùng tụ tập một lần. Hôm nay Mẫn Lộ tô son màu đen, mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm. Còn Khâu Tây Văn vẫn là mái tóc ngắn thành thục như vậy, khí chất lại mang theo sự sắc sảo, hôm nay cô mặc một hộ suit màu sâm panh, vừa đẹp vừa ngầu.


Mẫn Lộ giang hai tay ra, ôm cổ, “Các chị đây đưa cậu trốn thoát khỏi bể khổ.


Khâu Tây Văn nhận lấy túi laptop trên tay Giản Hàng, “Cái bảo bối này của cậu, ngay cả đi vệ sinh cũng cầm theo sao?”


Giản Hàng cười, “Lúc ngủ cũng ôm vào lòng.”


Mẫn Lộ trêu chọc, “Chẳng trách Tần Mặc Lĩnh lại bị lạnh nhạt.”


Mấy cười bật cười cùng bước lên xe.


Mẫn Lộ khởi động xe, xoay đầu rời đi, vừa lái được vài mét, một chiếc xe hào hoa đã đi tới, Tần Mặc Lĩnh cầm lái.


Tần Mặc Lĩnh nhận ra được biển số của chiếc việt dã này, là xe của Mẫn gia.


Mẫn Lộ phanh xe lại, nhoái đầu ra ngoài cửa sổ, cười nói, “Đã lâu không gặp, tôi đưa Giản Hàng ra ngoài chơi.”


Khâu Tây Văn ngồi ở ghế lái phụ, cô và Tần Mặc Lĩnh có quen biết nhưng không thân, lịch sự chào hỏi một tiếng.


Thì ra bạn thân của Giản Hàng là hai người họ, Tần Mặc Lĩnh có quen với Mẫn Lộ, từ nhỏ cùng trường thành trong một khu, sau này đều bận rộn sự nghiệp của mình, mà cô lại ra nước ngoài phát triển nên cũng không gặp lại nhiều, có những lúc một hai năm mới gặp một lần. Khâu Tây Văn và Giản Hàng quen biết cũng không có gì là lạ, bởi vì Khâu Tây Văn là luật sư, công ty luật của cô ấy có lẽ thường hợp tác với Doãn Lâm.


Nhưng Mẫn Lộ là một nhà thiết kế của một nhãn hàng cao cấp nào đó, không có chút móc nối nào với Giản Hàng.


Tần Mặc Lĩnh nói với Mẫn Lộ, “Ngày khác tôi và Giản Hàng sẽ mời hai người ăn cơm, khi nào hai người về lại Manhattan vậy?”


“Tây Văn có một dự án ở trong nước, ở lại ít nhất hai tháng. Còn tôi nghỉ phép dài ngày, giữa tháng chín đợi hai người tổ chức hôn lễ xong với về lại. Không cần phải mời khách, quan hệ của chúng ta như thế nào chứ, mời khách cũng quá khách sáo rồi, đợi đến hôn lễ thì gặp.


Nói rồi, Mẫn Lộ cười, “Cậu nhớ tìm phù rể thông minh một chút, nếu không chưa chắc cậu đã thuận lợi đón được Giản Hàng từ tay của tôi và Tây Văn đâu.”


Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho Mẫn Lộ, “Văn Văn cậu lái xe qua đây, để tôi nói vài câu với Giản Hàng.”


Nhũ danh của Mẫn Lộ là Văn Văn, bọn họ từ nhỏ đã gọi như vậy. Mẫn Lộ lớn hơn anh và Tưởng Thịnh Hoà vài tháng, hồi nhỏ họ còn gọi là chị Văn Văn, nhưng sau lớn rồi không mở miệng gọi chị được.


Khâu Tây Văn cười, “Mẹ tôi cũng gọi tôi là Văn Văn, vừa rồi còn tưởng là anh gọi tôi.” Cô và Mẫn Lộ, một người là Văn Văn, một người là Văn Văn*, phát âm giống nhau, vì vậy cô và Giản Hàng gọi Mẫn Lộ là Lộ Lộ.


*Nhũ danh của Mẫn Lộ là Văn Văn (雯雯), có nghĩa là đám mây có hình. Còn nhũ danh của Khâu Tây Văn là Văn Văn, (文文), văn trong văn tự, văn hoá…


Mẫn Lộ quay đầu hỏi ý kiến của Giản Hàng, “Cậu với cậu ta ở nhà có nói chuyện không?”


Giản Hàng: “…Có.”


“Hai người cũng không chào hỏi gì, tớ còn tưởng rằng lại nảy sinh mâu thuẫn rồi, nếu như có mâu thuẫn cứ bơ cậu ta đi, bơ đến trước hôn lễ cũng không thèm gặp mặt luôn.”


Tần Mặc Lĩnh thầm nhắc nhở, “Mẫn Lộ, cậu có thể nhỏ giọng một chút được không.”


Mẫn Lộ cười haha, vừa cười vừa lái xe qua, để hàng ghế sau của Giản Hàng đối diện với cửa sổ xe của anh.


Hai người nhìn nhau, Tần Mặc Lĩnh dặn dò, “Cố gắng không đến quán bar, không được uống rượu, không được ăn đồ ăn có tính hàn, không được ăn cay.”


Giản Hàng nhìn anh, giọng điệu ôn hoà lại, “Em biết rồi.” Cô hỏi, “Anh còn chuyện gì khác không?”


Có, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng không biết phải nói sao.


Anh đợi cô cả buổi trưa, nhưng vẫn không thấy cô đến phòng làm việc đưa cho anh hai chiếc áo.


Chưa từng thấy ai tặng quà xin lỗi lại hờ hững như vậy.


Bây giờ Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn trở lại rồi, cô ở chung với bọn họ thì càng khó mà nhớ ra được. Hai chiếc áo cô muốn tặng anh kia, sợ rằng không có đoạn tiếp theo rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.