Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 34:




Editor: Gió


Beta: Đá bào


Ngày hôm nay Giản Hàng liên tục nhận được sự bất bất ngờ từ phía Tần Mặc Lĩnh, có một loại cảm giác không chân thực. Bây giờ quan hệ giữa hai người đã khác, chuyện anh chủ động và nguyện ý làm, cô sẽ không từ chối. Giản Hàng lại dùng ly nước cụng vào ly rượu của anh, cũng chẳng nói ra điều gì.


Tần Mặc Lĩnh hiểu được ý tứ trong hành động ấy, là lời cảm ơn vì anh đã nấu cơm cho cô. Anh cầm ly rượu vang lên, khẽ ngẩng đầu uống một ngụm.


Lúc uống rượu, anh luôn nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời đi lấy một giây.


Giản Hàng một tay chống cằm, nhìn ra  mặt biển màu xanh mực, nhìn khăn trải bàn màu trắng, nhìn bình hoa hồng trên bàn, rồi nhìn về phía người nghệ sĩ kéo violin ở phía xa kia.


Nhưng lại không nhìn vào mắt anh.


Cô biết Tần Mặc Lĩnh đang nhìn mình. Lúc ở trên giường, anh cũng thích yên lặng nhìn cô như vậy.


Nhân viên phục phụ thu dọn bát đĩa, đem trà lên, trên bàn lại có nhiều thêm hai chiếc bình đầy hoa.


Giản Hàng ngồi ngay ngắn cả buổi, lúc này mới khẽ thả lỏng đôi chân.


Đột nhiên cô nhìn sang Tần Mặc Lĩnh, Tần Mặc Lĩnh cũng nhìn cô. Vừa rồi khi cô duỗi chân ra, anh cũng có hành động tương tự, bây giờ chân hai người sát lại cùng nhau.


Tần Mặc Lĩnh không thu chân lại, cô cũng vậy.


Tối qua hai người ôm chặt nhau lâu như vậy, nếu bây giờ lại cố tình duy trì khoảng cách, vừa kỳ quái lại cũng không cần thiết.


Cách một lớp váy và chiếc quần âu, thực ra cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhưng Tần Mặc Lĩnh vẫn hối hận vì dán sát lại với cô, vì anh lại có phản ứng rồi.


Chỉ là nếu như lúc này thu chân lại, sợ cô sẽ nghĩ nhiều, tưởng rằng anh bài xích hành động như vậy với cô.


“Em có muốn ghé qua cửa hàng lưu niệm không.” Anh nghĩ cách để rời khỏi nhà hàng.


Giản Hàng không định qua đó, “Không cần, đây là lần thứ hai em đến đây.” Những món nên mua cũng đã mua rồi, kỳ thực cũng không cần mua những món quà lưu niệm trùng lặp.


Cảnh đêm thật đẹp, cô vẫn chưa cảm nhận đủ, “Ở đây nghe thêm vài bài nữa đi.”


Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu xuống, “Anh vào nhà vệ sinh một chút, sẽ quay lại ngay.”


Giản Hàng quay sang, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh. Đối diện với chiếc ghế trống trước mắt, bờ biển Aegean, những bông hoa tươi, khúc nhạc violin, đều không còn thú vị cuốn hút như vừa rồi nữa.


Anh nói sẽ quay lại ngay, liền rất nhanh trở lại, không để cô phải đợi lâu.


Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống, khẽ dựa vào bức tường ngăn nhìn ra bờ biển.


Giản Hàng ngẩng đầu, “Bây giờ chúng ta về chứ?”


“Không phải em muốn nghe thêm vài khúc nhạc sao?” Tần Mặc Lĩnh không biết liệu có phải vì vừa rồi anh rời đi một chút mà cô không vui hay không, ám chỉ muốn cô đứng cạnh mình, “Qua đây đi, đứng ở vị trí này ngắm biển, còn đẹp hơn nữa.”


Giản Hàng: “Nhưng tầm nhìn có lẽ không đẹp được bằng vị trí ở ban công phòng khách sạn của chúng ta.”


“Vậy chúng ta về khách sạn.” Tần Mặc Lĩnh bảo cô đợi mình một chút, anh đi cảm ơn ông chủ nhà hàng.


Nhân viên phục vụ nói với Giản Hàng: “Chào cô, nhà hàng chúng tôi cung cấp hoa tươi miễn phí, cô có thể đem vài bông về.”


“Cảm ơn cô.” Giản Hàng cầm lấy hai đoá hoa.


Tần Mặc Lĩnh tạm biệt ông chủ nhà hàng xong, khi bước ra nhìn thấy hoa hồng trên tay Giản Hàng, “Sao em không lấy thêm vài bông?”


Giản Hàng ngại nếu lấy nhiều, “Hai bông là được.”


“Anh và chủ nhà hàng có quen biết, lấy thêm vài bông cũng không sao.” Anh đi đến bàn ăn phía trước, mỗi màu hoa lấy hai bông.


Trên túi xách của Giản Hàng có khăn voan, hôm qua đặt lên bàn trà đệm đồng hồ cho anh.


Tần Mặc Lĩnh cởi lấy chiếc khăn, cầm cả hai bông hoa trên tay cô, giúp cô thắt lại thành một bó hoa, rồi đưa nó cho cô. Hoa tươi hôm nay là do anh nhờ ông chủ mua giúp, hôm lĩnh chứng nợ cô một bó hoa, hôm nay bù lại.


Đến nay đã ba tháng trôi qua, nếu trực tiếp nói rằng muốn bù lại, cho dù cô có nhận cũng sẽ mất đi vài phần hứng thú, chi bằng dùng danh nghĩa của nhà hàng để tặng hoa.


Từ nhà hàng bước ra, hai người vai sóng vai đi về khách sạn. Trên đường có nhiều người, dù hai người không nói gì cũng không cảm thấy gượng gạo.


Nhưng khi về đến phòng, chỉ còn có hai người, sự trầm mặc, xấu hổ, còn có cả ái muội và kiều diễm cùng hoà lại với nhau.


Sau khi họ ra ngoài dùng bữa, khách sạn đã cho người đến dọn dẹp, trên giường lại được trải đầy những cánh hoa hồng.


Tần Mặc Lĩnh rót một ly nước ấm, vừa uống được hai ngụm, hỏi cô, “Em có khát không?”


Giản Hàng không khát, nhưng anh đã phá vỡ sự trầm mặc, cô cũng tiếp tục chủ đề, không để bầu không khí lại quay trở về sự yên lặng, “Có muốn uống một chút, đúng lúc em cũng đang khát.” Cô tưởng rằng anh sẽ rót cho mình một ly nước khác.


Nhưng Tần Mặc Lĩnh đưa chiếc ly trên tay cho cô, viền ly chỗ anh vừa uống qua hướng về phía cô.


Giản Hàng không để anh giúp mình, cô nhận lấy chiếc ly, tự mình uống.


Chiếc ly thuỷ tinh có in lại dấu môi mờ mờ của Tần Mặc Lĩnh, Giản Hàng khẽ mở miệng, phủ môi lên dấu môi của anh. Cô không khát nên chỉ nhấp một ngụm.


Khi uống nước có thể kéo dài thời gian không cần nói chuyện, cô cố chậm rãi lại.


Uống xong ngụm nước, Giản Hàng đang định uống ngụm thứ hai, trước mắt bỗng trở nên tối mờ, nụ hôn của Tần Mặc Lĩnh ập đến, trước lúc cô đưa ly nước lên miệng, anh ngậm chặt lấy bờ môi cô.


Anh cầm lấy ly nước trên tay cô, bên cạnh có một chiếc tủ, Tần Mặc Lĩnh tiện tay đặt lên đó.


Giản Hàng vươn tay ra, men theo cánh tay vòng qua sau lưng, ôm chặt lấy anh.


Anh hôn sâu hơn cả nụ hôn tối qua, mười ngón tay Giản Hàng không khỏi căng lên, đầu ngón tay cắm xuống bờ lưng anh. 


Chiếc áo sơ mi của anh bị cô làm cho nhàu nhĩ.


Ly thuỷ tinh bị làm đổ, từ mép tủ lăn xuống, chiếc váy ngủ lụa màu xanh khói cũng từ góc tủ rơi xuống sàn, nước ấm trong ly đã làm chiếc váy ướt mềm.


Giản Hàng được Tần Mặc Lĩnh ôm vào trong lòng, anh hôn cô, vừa hôn vừa đi về phía bên cạnh giường ngủ.


Cô vẫn luôn tưởng rằng Tần Mặc Lĩnh thanh tâm quả dục, cho đến tận hôm qua và hôm nay mới biết. Khi anh muốn cô, ánh mắt kia chứa đầy dục vọng chiếm hữu.


Sau khi lửa nhiệt kết thúc, Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, đứng dậy đi nhặt chiếc váy ướt kia, đem vào phòng tắm.


Tắm xong, Giản Hàng mặc một chiếc áo choàng tắm dài tay.


Tần Mặc Lĩnh chiếm sô pha và bàn trà để tăng ca, còn cô sấy tóc xong rồi lên giường lướt điện thoại.


Người trong công ty biết cô đi chụp ảnh cưới, cũng ngại làm phiền cô, lượng email được gửi đến cũng ít hơn bình thường rất nhiều. Xử lý công việc xong, cô không có gì làm, bèn đăng nhập vào trò chơi.


Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang cầm ngang màn hình điện thoại.


Anh rút dây sạc, cầm laptop lên giường. Từ trước đến nay anh chưa từng ngồi làm việc trên giường, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ.


Giản Hàng đang chém giết đối thủ ở trong game, tầm mắt liếc thấy một bóng hình cách mình ngày càng gần, cô tưởng Tần Mặc Lĩnh đã bận việc xong nên chuẩn bị đi ngủ.


Hai phút sau trôi qua, không thấy anh nằm xuống. Cô tranh thủ nhìn sang người bên cạnh, anh đang chăm chú nhìn nội dung trên màn hình máy tính.


Không kịp nghĩ đến nguyên nhân sao anh lại đem laptop lên giường làm việc, cô thu lại tầm mắt, tập trung vào trò chơi. Ván đầu tiên cô PK hết những đội khác, dẫn dắt đội mình giành được hạng nhất.


Nhưng ván thứ hai vừa mới bắt đầu, cô lại cảm thấy choáng váng, cảm giác như khi say xe lại trào lên.


Cô không có cách nào tiếp tục nhìn lên màn hình điện thoại, chỉ có thể dựa vào vận may xông lên phía trước chiến đấu, kết quả bị đối thủ đánh bại dễ như trở bàn tay.


Đầu óc choáng váng khó chịu, cô ném điện thoại sang một bên, bò lên gối.


Tần Mặc Lĩnh nhìn qua, nếu như Tần Tỉnh như vậy, anh sẽ trực tiếp đá cho một cái, rõ biết bản thân bị say màn hình 3D, còn chết tâm không sửa, cứ phải cố chơi cho bằng được.


Nhưng thấy cô như vậy, anh lại không nhẫn tâm được, hỏi cô, “Em có muốn uống nước không?”


Giản Hàng lắc lắc đầu, “Nằm một chút là không có vấn đề gì.”


Tần Mặc Lĩnh cạn lời, “Khó chịu mà vẫn còn chơi?”


“Nhưng em không cam tâm.”


“….”


Qua vài giây, Giản Hàng ngả đầu lên cánh tay, “Ví dụ nha, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên bị say xe, chỉ lái được nửa tiếng đồng hồ đã không chịu được rồi, trong gara lại có nhiều siêu xe như vậy, anh sẽ cam tâm sao?”


Tần Mặc Lĩnh: “…..”


Lại không có gì để nói. Anh không phản bác lại, có lẽ cũng cảm nhận được ít nhiều tâm trạng của cô bây giờ.


Nghĩ đến điều này, Giản Hàng đẩy đẩy chiếc gối về phía anh, người cũng ngả qua theo.


“Có lẽ anh đã hiểu lầm và có cái nhìn phiến diện về game điện thoại.”


Tần Mặc Lĩnh không nghe rõ cô đang nói điều gì, bởi lực chú ý dừng lại ở khoảng cách được thu hẹp của hai người. Bây giờ hai người họ ở một khoảng cách gần như vậy, nhưng vô cùng tự nhiên.


Giản Hàng tiếp tục: “Thực ra chơi siêu xe với chơi game cũng na ná nhau…”


Tần Mặc Lĩnh ngắt lời cô, “Anh không có hứng thú với việc chơi game.”


Giản Hàng thu lại tia hy vọng cuối cùng bị sụp đổ hoàn toàn, cũng không thể bắt ép anh chơi game được, cô ném chiếc gối về vị trí cũ, nhưng còn chưa kịp ngả người qua, cánh tay đã bị nắm lấy, Tần Mặc Lĩnh kéo cô lại, không để cô nằm lại về phía bên kia giường.


Anh đặt laptop lên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, tắt đèn.


Cô ở trong lòng anh xoay người, lúc nãy đã làm một lần, bây giờ cô vẫn rất mệt.


Tần Mặc Lĩnh biết cô mệt, không có muốn cô thêm lần nữa, anh nắm lấy tay cô, men theo cơ bụng xuống phía dưới.


Đôi mắt Giản Hàng đã thích ứng được với sự tối mờ trong căn phòng, ánh đèn ngoài ban công hắt vào, có thể nhìn rõ được ánh mắt của đối phương.


Cô nắm lấy.


Ban đầu, ngón tay không yên, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của thứ kia. Nhưng Tần Mặc Lĩnh lại không để tay cô rời đi. Tay còn lại anh đệm dưới gáy cô, giữ lấy sườn mặt, không cho cô quay mặt qua chỗ khác.


Cô chỉ có thể nhìn anh, gương mặt cô lọt vào sâu đáy mắt của người đàn ông đối diện.


Nhìn đối phương, khi loại cảm giác kia ập đến, càng trở nên mãnh liệt. Mãnh liệt đến độ nhấn chìm lấy Giản Hàng.


Một hồi sau, bầu không khí dần rơi vào yên lặng. 


Tần Mặc Lĩnh vươn tay bật đèn.


Giản Hàng đứng dậy, đi vào nhà tắm mở vòi nước rửa tay. Bây giờ bọn họ có sự giao tiếp qua thân thể, điều này khiến lời nói trở nên ít đến đáng thương.


Con người luôn có lòng tham, sau khi cùng anh làm chuyện ấy, cô lại hy vọng vào những lúc bình thường, anh có thể ôm mình hôn mình, mà không phải chỉ khi ở trên giường mới làm vậy.



Chiều ngày hôm sau, bọn họ ngồi trên chuyến bay trở về. So với khi mới đến đây cũng không khác là bao, hai người không có nói chuyện phiếm.


Tần Mặc Lĩnh nhờ tiếp viên rót cho cô một ly nước ấm. Giản Hàng lấy laptop mở một tệp tài liệu mới lên.


Nửa ngày trôi qua, cô chỉ gõ được ba chữ: Đơn từ chức.


Đầu óc trống rỗng, không biết nên viết thế nào. Từ thời đại học đi thực tập đến năm nay, cô đã ở Doãn Lâm chín năm rồi.


Năm đó nếu như không có cơ hội từ phía Doãn Lâm, không có sự dạy dỗ chỉ bảo của Bàng tổng, có lẽ cô cũng sẽ không có được thành tích như ngày hôm nay.


Lần trước khi ở trong phòng bệnh, Phùng Mạch hỏi cô, Doãn Lâm có gì để cô lưu luyến vậy.


Có rất nhiều.


Nhiều đến mức bản thân cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.


Rốt cuộc có từ chức hay không, cô còn phải cần thêm một khoảng thời gian dài nữa.


Cũng suy nghĩ cân nhắc lại xem, có nên rời Doãn Lâm hay không. Nếu như ở lại, cô gần như không có cơ hội thăng chức. Bây giờ cô đã là người phụ trách công ty con của tập đoàn, nếu thăng chức thì phải đến tổng bộ.


Lúc đó cô chọn về nước, là vì suy nghĩ đến bố mẹ, ông bà tuổi tác đã cao, cô muốn trở về quan tâm chăm sóc họ.


Mười lăm tuổi đã ra nước ngoài, rời xa vòng tay họ một khoảng thời gian thật dài.


Bây giờ cô cũng đã kết hôn với Tần Mặc Lĩnh, mối bận tâm cũng nhiều thêm. Vợ chồng xa cách đã không dễ hàng, đừng nói là ở khác quốc gia. Thời gian lâu rồi, nhất định sẽ đi vào kết cục phải ly hôn.


Thêm hai năm nữa, sự nghiệp của cô cũng phải đối mặt với khó khăn.


Nếu như muốn yên phận trong vòng an toàn, cô cũng không cần phải nỗ lực thêm nữa, dựa vào năng lực của cô, cho dù có dậm bước tại chỗ, cũng sẽ không đến nỗi quá tệ.


Nhưng cô lại không cam tâm.


Cô luôn cảm thấy rằng mình có thể vươn cao lên được thêm nữa, mà không chỉ dừng lại ở đây.


Lúc ở Tô Thành, Đàm Phong có hỏi cô, có nghĩ đến việc chuyển ngành hay không.


Khoảng thời gian này cô cũng nghiêm túc suy nghĩ, chuyển ngành là một thử thách, nhưng cũng là một cơ hội. Cô nghĩ đến Hàn Song, Hàn Song đang đảm nhận chức vụ giám đốc tập đoàn, có thể đạt được vị trí ấy, không chỉ phải có gia thế, mà còn phải có cả năng lực tương xứng.


Vì thế cô nghĩ, nói không chừng cô cũng sẽ vươn lên giành được vị trí CEO của một tập đoàn nào đó.


Nhìn màn hình thất thần hơn mười phút, Giản Hàng lại bắt đầu tập trung viết đơn từ chức, lá thư từ chức này được gửi cho Bàng tổng.


Viết gần hai tiếng đồng hồ, thực ra cũng không được bao nhiêu.


Kết quả cô cũng không viết ra được lá thư với những lời lẽ sến sẩm. Sau khi lưu lại, cô tắt máy tính đi.


Đợi sau khi hạng mục thu mua của Vạn Duyệt kết thúc, cô có thể tìm người đảm nhận công việc của mình rồi.


Máy bay hạ cánh, chuyện đầu tiên Giản Hàng làm là gửi thư từ chức vào email của Bàng tổng.


Cô không cho bản thân bất cứ cơ hội do dự nào.


Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Em đến công ty hay là về nhà?”


Giản Hàng không chút suy nghĩ, “Đến công ty.” Lại hỏi, “Anh thì sao?”


“Đến công ty.” Vốn dĩ Tần Mặc Lĩnh muốn về thẳng biệt thự, nhưng cô đã muốn đến công ty, anh cũng lại đến Lạc Mông vậy.


Tài xế của Tần Mặc Lĩnh đến đón họ, sau đó đưa Giản Hàng đến Doãn Lâm trước.


Xe dừng lại trước toà nhà cao tầng, Giản Hàng mở cửa xuống xe.


Tần Mặc Lĩnh mở cửa sổ xe, “Giản Hàng.”


Giản Hàng vừa đi được hai bước, xoay người lại.


Anh hỏi: “Tối nay em có về nhà ăn cơm không?”


Trước giờ anh chưa từng quan tâm đến việc cô có về nhà ăn cơm hay không, hôm nay hỏi như vậy, có lẽ anh cũng sẽ về. Giản Hàng vẫn còn không ít công việc cần xử lý, cô bèn quyết định đem về nhà làm, “Em có.”


Tần Mặc Lĩnh gật đầu, đóng cửa sổ lại, tài xế bắt đầu khởi động xe.


Giản Hàng đến công ty, đồng nghiệp lần lượt đi đến chúc mừng.


Mấy người cùng đi Tô Thành công tác cũng đã trở về, điều Lâm Kiêu quan tâm nhất chính là, “Lão đại, khi nào chị nghỉ phép kết hôn vậy? Chị vất vả khổ cực như vậy, đến lúc đó nhớ nghỉ ngơi thêm vài ngày.”


“Sắp rồi.” Không phải là nghỉ phép kết hôn, mà sau khi từ chức, cô sẽ cho mình một kỳ nghỉ dài。


Giản Hàng nói: “Mọi người chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau sẽ bắt đầu cuộc họp, báo cáo một chút tiến độ công việc gần đây.”


Lâm Kiêu: “….” Thở dài trong lòng nhiều chút.


Mấy ngày Giản Hàng đi chụp ảnh cưới là những ngày cậu ta sống vui vẻ nhất, không ai quản thúc hỏi han đến.


Cô vừa về đến nơi, cậu ta lại tiếp tục cuộc sống như nơi địa ngục. Cũng không biết khi nào cô mới thăng chức, đợi đến khi cô được điều đi, cậu ta sẽ mua loại pháo hoa đẹp nhất để ăn mừng.


Có lẽ bởi vì sắp rời xa Doãn Lâm, ngay cả những cuộc họp như vậy Giản Hàng cũng cảm thấy vô cùng trân quý.


Thời gian một tiếng của cuộc họp, Lâm Kiêu chịu đựng từng giây từng phút một, trải qua không hề dễ dàng gì. 


Nhưng Giản Hàng lại cảm thán, sao nhanh vậy đã tan họp rồi.


Tan làm trên đường về, Giản Hàng đều suy nghĩ, đến khi cô từ chức rồi, tổng bộ sẽ điều ai qua nhận công việc của cô, là người của tổng bộ, hay chiêu mộ người thích hợp từ bên ngoài.


Tuy nhiên dù cho là ai đến, những ngày tháng tốt đẹp của Lâm Kiêu cũng sẽ kết thúc. Không ai có thể giống cô, cặn kẽ, nhẫn nại dạy cậu ta như vậy.


Về đến nhà, dì Cảnh đang chuẩn bị cơm tối, gần hai tháng không gặp, dì Cảnh vẫn thân thuộc như vậy, “Vali đã được đem lên phòng của hai người rồi, cháu lên lầu nghỉ ngơi chút đi, chút nữa dì sẽ đem hoa quả lên.”


Giản Hàng về phòng ngủ, hành lý của cô được đặt cạnh đầu giường, vừa rồi dì Cảnh nói, vali đã được đem lên phòng họ, thì ra là để vào phòng riêng của cô và Tần Mặc Lĩnh.


Ánh mắt cô lướt qua chiếc tủ đầu giường, đột nhiên dừng lại, trên đó có một mô hình, là nhân vật trong game mà cô thích nhất.


Lúc đó cô không giành mua được, không ngờ Tần Mặc Lĩnh lại bù đắp sự tiếc nuối này trong lòng cô.


Giản Hàng hỏi Tần Mặc Lĩnh: [Anh mua mô hình này khi nào vậy?]


Tần Mặc Lĩnh trả lời rất nhanh, [Không lâu sau khi em đến Tô Thành.]


Giản Hàng đoán rằng, có lẽ bởi vì anh đến tham gia tiệc sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt mà không cùng cô ăn cơm, cảm thấy áy náy, nên mua mô hình để thay lời xin lỗi.


Nhìn thấy chiếc mô hình này, cô lại càng không từ bỏ được trò chơi kia.


Ngắm mô hình một hồi, Giản Hàng mới kéo vali vào phòng quần áo để sắp xếp.


Hai ngày cuối ở trấn nhỏ bên bờ Aegaen, cô và Tần Mặc Lĩnh đều ngủ chung giường, bản thân bất giác đã quen với điều ấy.


Không biết tối nay sẽ ngủ như thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.