Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 22:




Người dịch: Tietie


Giản Hàng nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, Tần Mặc Lãnh đang đeo đồng hồ, nút áo cao nhất trên áo sơ mi chưa được cài, tùy ý mở ra.


Dì Cảnh và quản gia đã đi xuống tầng.


Giản Hàng nắm lấy tay kéo vali, khoảng cách giữa cô và Tần Mặc Lãnh nhiều nhất là bốn đến năm mét. Nghĩ tới anh nói với cô rằng hai người chưa thân quen, hôn lễ hoãn lại về sau, chắc tạm thời có dự định hôn nhân theo tính hình thức.


Cho dù không phải hôn nhân theo tính hình thức thì bây giờ cô cũng không thể ngủ cùng anh, bình thường gặp nhau gượng gạo như thế, nằm trên một chiếc giường sẽ không hiểu ra sao.


Ít nhất đợi đến khi thân hơn một chút, thích ứng trong hai tuần, hai người lại cùng phòng.


Nghe dì Cảnh nói tầng trên trừ phòng ngủ chính và thư phòng ra còn có hai phòng ngủ. Nằm bên cạnh cô chính là một phòng ngủ phụ trong đó, Giản Hàng hỏi ý kiến anh:


“Tôi ở phòng ngủ phụ nào thế, phòng ngủ này hay là?”


Động tác cài móc đồng hồ của Tần Mặc Lãnh hơi dừng, nhìn cô chăm chú mấy giây. Giống như không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy.


Phòng ngủ chính nối liền với một phòng thay đồ hơn 40 mét vuông, anh chỉ dùng một phần năm trong đó, tủ quần áo còn lại đều để trống cho cô sử dụng.


Nếu cô đã muốn phân ra ở, anh không miễn cưỡng.


“Ở phòng nào tùy em.”


Để lại câu nói này, Tần Mặc Lãnh đi qua bên người cô.


Giản Hàng xoay người nhìn bóng lưng anh, ban nãy giọng nói của anh lạnh nhạt, cả người không mấy vui vẻ.


Chắc không liên quan quan đến cô, cô không đắc tội với anh.


Giản Hàng vốn có nguyên tắc gần kề, kéo vali đến phòng ngủ cách gần cô nhất, đặt hai chiếc vali cạnh giường.


Không có thời gian thu xếp đồ đạc, thứ bảy đối với cô mà nói cũng là ngày đi làm. Vĩnh viễn là ngày có cuộc họp mở không hết.


Cô vội vàng đi xuống tầng, Tần Mặc Lãnh đang ngồi ăn sáng ở phòng ăn.


Dì Cảnh thấy cô từ cầu thang đi xuống, gọi cô đi ăn cơm, ngay cả ghế cũng thay cô sắp xong.


“Xem có món nào muốn ăn không, nếu không có dì lại làm.”


Sớm biết Giản Hàng hôm nay chuyển đến, bà đã làm bánh chẻo hấp nhân tôm rồi.


Giản Hàng liếc đồng hồ đeo tay, không kịp thời gian.


Mỗi buổi sáng thứ bảy hàng tuần, cha mẹ cô có thói quen dạo bộ đến dưới tòa nhà công ty cô, nói vài câu chuyện phiếm với cô.


Hôm nay cô đưa hành lý đến nên đã trễ mất thời gian.


Cô uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của dì Cảnh:


“Dì ơi hôm nay không kịp, ngày mai dì lại làm cho cháu nhé.”


“Cháu đợi một lát.”


Dì Cảnh bước nhanh đi vào phòng bếp. Tốc độ nhanh chóng, bà nhấc theo một túi đựng hộp thức ăn ra.


“Cái này cháu mang đến công ty mà ăn, có bận hơn nữa cũng không thể không chăm sóc cơ thể.”


Bên trong có vài loại trái cây đã được rửa sạch, hai hộp sữa chua, còn có mấy viên kẹo, bà sợ Giản Hàng lại hạ đường huyết rồi ngất xỉu. Dì Cảnh dặn dò:


“Một ngày ba bữa, nhất định phải ăn đúng giờ. Mẹ cháu nếu như biết cháu vì công việc, không chăm sóc cơ thể, cháu xem mẹ cháu đau lòng biết bao.”


Lời này trực tiếp khiến Giản Hàng mềm lòng.


“Cảm ơn dì.”


Cô hào phòng nhận lấy.


“Về sau đừng khách sáo như thế.”


Bà cụ Tần từng dặn dò dì Cảnh, cố gắng tác hợp cho hai vợ chồng son, nhưng đừng làm quá mức lộ liễu, chuyện như chuẩn bị trái cây không tính là lộ liễu. Giản Hàng sẽ ghi nhớ tâm ý ở chỗ Tần Mặc Lãnh. Đây cũng coi như là gián tiếp tác hợp cho hai người. Dì Cảnh cảm thấy chiêu này của mình rất ổn thỏa.


Trước khi đi, Giản Hàng lại nhìn anh chồng plastic một cái, anh vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, không để ý đến cô, dường như cô là một người không quan trọng vậy. Nghĩ đến tâm trạng của anh không tốt, cô không so đo.


Ôm lấy túi đồ ăn duy trì tính mạng mà dì Cảnh cho cô, Giản Hàng rời đi.


Đợi không nghe thấy tiếng bước chân, trong tầm mắt không còn bóng dáng đó nữa, Tần Mặc Lãnh mới ngẩng đầu. Bữa sáng thịnh soạn khắp bàn, anh lại không có cảm giác muốn ăn.


Ăn xong một quả trứng ốp la, anh đặt đũa xuống, bưng cafe lên uống.


Cô kéo dài lâu như thế mới chuyển đến, chuyển đến rồi lại muốn chia phòng ở. Không vui là không vui, cũng không thể để cô tủi thân ở phòng ngủ phụ, Tần Mặc Lãnh đặt cốc cafe xuống.


“Dì ơi, dì cho người dọn phòng ngủ chính ra cho Giản Hàng ở, tôi ngủ ở phòng ngủ phụ.”


Dì Cảnh đang lau bàn đảo bếp, nhất thời không tiếp được lời của Tần Mặc Lãnh. Anh đi công tác trở lại, ngay cả nhà cũng chưa về mà đến thẳng bệnh viện trông nom qua đêm, bà còn tưởng quan hệ của hai người đã không còn xa cách nữa.


Có những chuyện không phải bà có thể hỏi nhiều.


“Ừ, được.”


Xem ra chỉ chuẩn bị trái cây cho Giản Hàng vẫn chưa đủ.


Tần Mặc Lãnh cầm áo vest ra khỏi cửa, tài xế đã đợi ở trong sân, thấy ông chủ đi ra, anh xuống xe mở cửa.


Chuyện đưa mì lạnh cho Hàn Song, tài xế luôn đặt ở trong lòng, về thời gian anh vẫn phải xác nhận lại lần nữa.


“Tần tổng, 11h30 tôi đưa mì lạnh qua đó ạ?”


Tần Mặc Lãnh gật đầu, không nói lời dư thừa.


Tài xế không chỉ lái xe, anh còn là vệ sĩ của Tần Mặc Lãnh, ngày thường kiêm chức lái xe, rất nhiều chuyện riêng của Tần Mặc Lãnh đều giao cho anh làm.


Nói 11h30 đưa, tuyệt đối không chậm trễ một phút, canh thời gian vừa chuẩn. Tài xế ở trong tiệm của ông nội Giản Hàng mua mang đi 4 phần mì lạnh.


Hàn Song đang chuẩn bị đi ăn cơm, nghe thư ký nói, lễ tân dưới tầng có người đưa mì lạnh cho cô, còn tưởng là Chung Nghiên Phi sai người đưa tới, thư ký lại nói:


“Là tài xế của Tần tổng Lạc Mông.”


Hàn Song sững sờ, sau đó phản ứng lại.


“Cô đi lấy lên đây, thay tôi nói lời cảm ơn.”


Tần Mặc Lãnh đây là mượn đưa mì lạnh để khởi binh vấn tội. Bởi vì nhà họ Tần và nhà họ Hàn có mối quan hệ khá tốt, Tần Mặc Lãnh mới giữ cho chút thể diện.


Thư ký xuống dưới tầng lấy mì lạnh đi lên, tài xế của Tần Mặc Lãnh khi đưa mì lạnh cho cô, chỉ nói một câu:


“Hàn tổng nếu như thấy không đủ, tôi lại đưa thêm.”


Thư ký đưa bốn phần mì lạnh đến phòng làm việc của Hàn Song.


“Hàn tổng, xử lý thế nào ạ?”


Hàn Song đang dựa vào trong ghế hút thuốc, từ từ thở khói thuốc ra.


“Để lại một phần cho tôi ăn, còn lại chia cho các cô.”


Cô dập tắt đầu thuốc.


“Mì lạnh này khá ngon.”


Nhận được mì lạnh, cũng không thể không cảm ơn.


Hàn Song ăn mì lạnh, gọi điện thoại cho Tần Mặc Lãnh, cười nói:


“Hôm qua ăn một lần ở câu lạc bộ tư nhân, hôm nay đang vừa muốn đi mua thì cậu đã đưa đến. Tôi đang ăn, ngày khác có rảnh mời cậu và Giản Hàng ăn cơm.”


Tần Mặc Lãnh:


“Không cần khách sáo, cô dùng bữa đi. Không làm phiền nữa.”


Hàn Song nghe ra sự thờ ơ của anh, ngay cả lời nói cũng không muốn nói nhiều:


“Ngày khác lại liên hệ. ”


Cô ngắt cuộc gọi.


Đến cô cũng nhận được mì lạnh, phiền phức của Chung Nghiên Phi áng chừng không nhỏ.


Thư ký hỏi ý kiến:


“Bên Chung tổng?”


Hàn Song:


“Đó là chuyện của bản thân cô ta.”


Cô làm lá chắn cho Chung Nghiên Phi, Chung Nghiên Phi cũng nhường lợi ích cho cô, sòng phẳng.


Còn về chuyện Tần Mặc Lãnh tìm Chung Nghiên Phi tính sổ ra sao, không liên quan đến cô, cô không rảnh lo lắng thay cho Chung Nghiên Phi.


Tần Mặc Lãnh hôm nay đưa mì lạnh cho cô, cũng là muốn nói cho cô biết về sau chuyện liên quan đến Giản Hàng, cô đừng nhúng tay.


Giản Hàng không đơn giản, đăng kí kết hôn hơn một tháng, có thể khiến Tần Mặc Lãnh làm to chuyện như thế để trút giận cho cô. Tối qua, Giản Hàng đợi hơn ba tiếng bên ngoài phòng bao, nghe nói suốt quá trình cô ấy đều bình tĩnh, lấy laptop tăng ca ở khu nghỉ ngơi, một phút cũng không lãng phí.


Có cơ hội, cô muốn gặp Giản Hàng.


- -------------------------------------


Chạng vạng, Giản Hàng nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lãnh. Anh gửi định vị nhà cũ nhà họ Tần cho cô.


[Tôi có thể tìm thấy.]


Cô từng đến đó không chỉ một lần, quen đường quen lối.


Tần Mặc Lãnh hỏi: [Mấy giờ em đến?]


Giản Hàng tắt máy tính, trả lời anh chồng plastic:


[Tôi còn đang ở công ty, lập tức đi đây.]


Trên đường trở về, cô mua một bó hoa tươi cho bà anh.


Trên đường bị tắc xe, hơn một tiếng mới đến.


Xe của Tần Mặc Lãnh đỗ ở trong sân, đến sớm hơn cô.


Phòng khách chỉ có hai người là bà và Tần Mặc Lãnh, Tần Mặc Lãnh không biết đang nói gì với bà, nụ cười bên khóe môi còn chưa kịp thu lại. Lần đầu tiên cô thấy anh cười dịu dàng như thế.


Giản Hàng đưa hoa cho dì giúp việc trong nhà, nghe thấy tiếng nói của cô và dì giúp việc, hai bà cháu cùng nhìn qua phía đó.


Trông thấy cô, anh lại quay trở về dáng vẻ thường ngày, trên mặt không có biểu cảm.


“Cháu chào bà ạ.”


Giản Hàng mỉm cười chào hỏi.


“Tiểu Hàng, qua đây.”


Bà cụ Tần vẫy tay với cô, chỉ bên cạnh Tần Mặc Lãnh.


“Ngồi đi cháu.”


Cô không ngồi sát bên cạnh Tần Mặc Lãnh, tự giác để trống ra một khoảng cách thích hợp.


Anh đang thong thả ung dung gọt táo.


Bà cụ Tần nói với Giản Hàng mấy câu, cầm lấy tay vịn sô pha rồi đứng lên, nói với Tần Mặc Lãnh:


“Cháu gọt xong thì cho Giản Hàng ăn, bà lên tầng xem ông cháu bận xong chưa.”


Bà đi lên tầng, trong phòng khách chỉ còn cô và Tần Mặc Lãnh. Cô không nhịn được mà hoài nghi, ông bà có phải đã thương lượng trước để lại không gian cho bọn họ tiếp xúc riêng với nhau hay không.


Giản Hàng không có chuyện để làm, nhìn anh gọt táo. Cô toàn dùng dao tự động gọt vỏ táo, lâu dần không biết dùng dao gọt hoa quả để gọt. Động tác của Tần Mặc Lãnh nhìn có vẻ cũng không thành thạo, chắc là đặc biệt gọt cho bà ăn, dỗ cho bà vui vẻ.


Gọt thành thạo hay không là thứ yếu, đôi tay đó khiến người nhìn vào là thấy cảnh đẹp ý vui, ngón tay thon dài, tay trái cầm dao gọt hoa quả, chiếc nhẫn trên ngón vô danh vô cùng bắt mắt.


Ánh mắt của Giản Hàng dịch lên trên, rơi vào góc nghiêng khuôn mặt anh. Từ góc độ của cô mà nhìn, yết hầu gợi cảm, góc cằm rõ ràng, sống mũi cao thẳng anh tuấn.


Tần Mặc Lãnh đột nhiên quay đầu, Giản Hàng trước khi anh tóm được cô đang nhìn lén anh, ‘vút’ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.


Cô giống như người không có việc gì làm, đứng lên tóm lấy mấy quả táo trong đĩa đựng hoa quả, đặt xếp hàng trên bàn uống nước, đợi anh gọt vỏ.


Tần Mặc Lãnh nhìn ba quả táo đang xếp hàng.


“Đều gọt à?”


Giản Hàng gật đầu.


“Ừ.”


Thêm quả anh đang gọt trong tay, tổng cộng bốn quả. Anh nhìn cô:


“Em có thể ăn hết bốn quả táo?”


Giản Hàng:


“Tôi ép lấy nước uống.”


Tần Mặc Lãnh:


“......”


Bình tĩnh lại, anh tiếp tục gọt vỏ táo.


Quen tay hay việc, những quả còn lại anh gọt nhanh hơn quả đầu tiên. Gọt xong táo, anh rút khăn giấy lau dao gọt hoa quả, lau sạch xong cất đi.


Hơn mười phút trôi qua, ông bà vẫn chưa xuống nhà.


Tần Mặc Lãnh bưng bốn quả táo vào phòng bếp, ép nước hoa quả cho cô.


Giản Hàng nhìn biểu cảm không biết làm sao của anh, vẫn thấy buồn cười. Cô phát hiện, cô mà chọc anh giận, anh đều sẽ không so đo với cô.


Mãi đến giờ ăn tối, ông bà mới xuống nhà. Có những chuyện, muốn tránh cũng không tránh được.


“Hai đứa định tháng mấy tổ chức hôn lễ? Để bà chuẩn bị trước.” Bà cụ Tần hỏi.


Giản Hàng ở trên đường đến nhà cũ, đã nghĩ sẵn trong đầu:


“Bà ơi, không vội tổ chức hôn lễ, cháu với Tần Mặc Lãnh đều vô cùng coi trọng hôn lễ.”


Cô nói dối cũng nói vô cùng chân thành:


“Dù sao một đời người chỉ có một lần, cháu muốn đợi tình cảm hai chúng cháu như nước chảy thành sông xong rồi làm, không muốn chỉ làm theo hình thức, không thì về sau nghĩ lại sẽ thấy hối tiếc lắm. Bà xem như thế được không ạ?”


Bà cụ Tần ấy vậy mà không cách nào phản bác được. Bà gật đầu:


“Cũng phải.”


Hôn lễ có thể không làm trước, bà tôn trọng cách nghĩ của hai đứa, nhưng ảnh cưới thì không thể hoãn.


“Trời ấm lên rồi, đúng lúc thích hợp chụp ảnh cưới. Hai cháu cứ bận chuyện của hai cháu, bà tìm thợ ảnh cho, đợi liên hệ xong với thợ ảnh, bà sẽ xác định thời gian chụp với hai cháu. ”


Bà vì chuyện hôn lễ của hai người mà bận tâm lo lắng, Giản Hàng cũng không đành lòng từ chối nữa.


Quyết định được việc chụp ảnh cưới, bà cụ Tần cũng ít đi một chuyện lo lắng, bà nhớ ra:


“Thứ bảy tuần sau, nhà họ Diệp tổ chức lễ mừng thọ, hai đứa đừng quên nhé.”


Tần Mặc Lãnh:


“Nhớ mà bà.”


Anh với tiểu bối nhà họ Diệp đều cùng ở trong một nhóm, mấy ngày hôm nay bọn họ thường xuyên thảo luận chuyện này ở trong nhóm.


Giản Hàng không biết là ai sắp mừng thọ, Tần Mặc Lãnh chưa từng nhắc tới với cô. Anh không nói, cô chắc không cần phải đi.


Đợi đến 8h, bọn họ trở về biệt thự của mình.


Tần Mặc Lãnh lái xe, Giản Hàng ngồi ghế phụ, xe của cô để tài xế lái trở về.


Trong xe rất yên lặng, Giản Hàng đã quen với kiểu yên lặng như vậy, phần lớn thời gian cô và Tần Mặc Lãnh ở bên nhau đều không nói chuyện.


Lúc đợi đèn đỏ, Tần Mặc Lãnh chống khuỷu tay trên cửa sổ xe, nhìn đèn đuôi của xe phía trước.


“Tuần sau là mừng thọ ông Diệp, em có đi không?”


Không nghe thấy trả lời.


Tần Mặc xoay đầu, Giản Hàng đã ngủ rồi, đầu nghiêng về một bên, đêm qua hơn 2h cô mới ngủ, sáng sớm 5h đã dậy chuyển nhà. Anh không gọi cô, đóng cửa sổ xe, ngăn cách mọi âm thanh ồn ào trên đường ở bên ngoài.


Giản Hàng ngủ được nửa tiếng, bị điện thoại làm tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, xe đã lái vào khu biệt thự, sắp đến nhà rồi. Cô đột nhiên nhớ ra, về sau cô sẽ phải sống ở biệt thự, cùng sống với Tần Mặc Lãnh.


Điện thoại vẫn đang rung.


Giản Hàng mò điện thoại trong túi xách ra, hiện thị cuộc gọi đến là Bàng Lâm Bân.


Bên ông chủ bây giờ là ban sáng, chắc là vì hạng mục đó của Tập đoàn Vạn Duyệt.


Cô ngồi thẳng, nhận nghe cuộc gọi.


“Có tiện nói chuyện không?”


“Tiện ạ, tối nay tôi không có buổi tiếp đãi, đang ở nhà.”


“Hạng mục đó của Tập đoàn Vạn Duyệt, cô nói chi tiết với tôi.”


Tần Mặc Lãnh đỗ xong xe, anh đi xuống trước, không rút chìa khóa xe mà để lại cho Giản Hàng khóa xe.


Cuộc gọi này kéo dài 31 phút.


Ngắt điện thoại, Giản Hàng đẩy cửa xe đi xuống, khóa xe rồi vào nhà.


Dì Cảnh đang ở trong phòng của dì, phòng khách không có người, cô đi thẳng lên phòng ngủ phụ ở tầng 2.


Giản Hàng đẩy cửa, chân trước bước vào, chân sau chậm chạp không nhấc lên, nhìn thấy người dựa vào đầu giường, cả người cô hoảng hốt không thôi.


Tần Mặc Lãnh hiển nhiên là đã tắm xong, tóc khô một nửa, anh ấy vậy mà nằm trên giường cô.


Định thần lại, Giản Hàng cất bước vào phòng ngủ.


Tần Mặc Lãnh nhìn thấy cô đi vào, cũng sững sờ trong khoảnh khắc.


Sáng hôm nay, anh bảo dì Cảnh chuyển hành lý của Giản Hàng vào phòng ngủ chính, quên mất nói cho chính cô.


Trở về đến nhà, anh mới nghĩ ra chuyện này. Giản Hàng luôn ở trong xe gọi điện thoại, không biết khi nào mới nói chuyện xong, anh đã gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô biết hành lý của cô đang ở phòng ngủ chính, anh ở phòng ngủ phụ.


Tầng 2 trước đó là khu vực hoạt động của một mình anh, anh không có thói quen khoá trái cửa.


Do vậy, bây giờ cô vào phòng ngủ của anh, còn đóng cửa lại là muốn làm gì?


Bởi vì biết tính cách của cô kiêu ngạo, không thể nào chủ động bày tỏ ý tốt, đặc biệt là loại chuyện này.


Điều lúc này Giản Hàng nghĩ đến đó là anh nếu đã chủ động lên giường của cô như thế, cô sẽ miễn cưỡng phụ trách với anh vậy. Dù gì thì sớm muộn cũng phải ngủ chung với nhau.


Trong lòng mặc dù nghĩ như thế nhưng Giản Hàng vẫn chẳng dám. Lý trí nói cho cô biết, trên khí thế không được thua.


Cô cởi bỏ áo khoác gió, vứt trên ghế đôn cuối giường. Bỏ qua ánh mắt phức tạp của Tần Mặc Lãnh, cô đi về hướng phòng thay đồ.


Phòng ngủ phụ cũng là một căn phòng đầy đủ, có phòng thử đồ, phòng tắm độc lập và còn có ban công. Ngoài diện tích nhỏ hơn phòng ngủ chính ra, chức năng công dụng đều tương đương.


Tần Mặc Lãnh cảm giác sai phương hướng, đột nhiên nhớ tới một khả năng, cô có phải chưa nhìn thấy tin nhắn của anh hay không.


“Giản Hàng, em làm gì thế?”


Giản Hàng xoay người, người này biết rõ còn cố hỏi, cô đã cho anh thể diện, không hỏi anh sao nằm trên giường cô như thế, anh lại cố ý hỏi cô.


Cô giả vờ bình tĩnh:


“Đi lấy quần áo để tắm.”


Tần Mặc Lãnh:


“.....”


Quả thật vẫn chưa thấy tin nhắn của anh.


“Vali của em ở phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có phòng tắm.”


Giản Hàng hơi ngơ ngác, gì mà bảo cô ở phòng ngủ chính?


Tần Mặc Lãnh nhìn cô mơ hồ như thế, giải thích:


“Em ở phòng ngủ chính. Xem điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho em, trên đó nói rất rõ ràng.”


Nhóm về công việc của Giản Hàng quá nhiều, mỗi một nhóm đều là những tin nhắn chưa đọc, cô không thiết lập Tần Mặc Lãnh lên đầu, do vậy không chú ý đến khung chat của anh.


Bầu không khí xấu hổ quá.


Cô đi mấy bước đến cuối giường, túm lấy áo khoác gió rồi đi, theo thói quen khi ra khỏi cửa tắt đèn, tiếp theo sau đó là lặng lẽ đóng cửa.


Vừa đóng cửa xong, Giản Hàng mới phản ứng ra, ban nãy trong lúc bối rối, cô tắt mất đèn trong phòng anh, thế là cô lại đẩy một khe cửa ra, duỗi một tay vào, muốn giúp bật đèn.


Giản Hàng sờ hai lần mới thấy công tắc đèn trên tường, chỉ là tay cô chậm mất một giây, tự Tần Mặc Lãnh đã bật một công tắc khác trên đầu giường, đèn sáng lên. Nhưng mà sau khi cô sờ thấy công tắc, ngón tay đã chạm đến công tắc, muốn thu lại thì đã không kịp, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn đèn trong phòng vừa sáng lên lại bị cô tắt đi lần nữa.


Tần Mặc Lãnh: “......”


Cô tắt đèn trong phòng ngủ anh 2 lần liên tiếp, Tần Mặc Lãnh tưởng cô đang tức giận, trong tiềm thức anh bèn lựa chọn dung túng chút tính tình này của cô, không bật đèn nữa. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.