Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 21:




Người dịch: Tietie


Trong phòng bao tầng 2, tiếng trò chuyện vui vẻ, mùi thuốc sặc người.


Tiểu Chương đẩy cửa đi vào lần nữa, lần này là đưa đồ ăn khuya cho mấy người các cô. Đúng lúc kết thúc một ván bài.


Chung Nghiên Phi đặt mì lạnh ở phía trước Hàn Song.


“Ăn thử xem, mùi vị cực kỳ ngon.”


Hàn Song hút hết một điếu thuốc, dập tắt đầu thuốc, cô đúng là hơi đói, cũng rất lâu rồi chưa ăn loại đồ ăn khuya như mì lạnh. Cô cười như không cười:


“Mì lạnh do bếp trưởng 5 sao trộn à?”


Chung Nghiên Phi cười.


“Hàn tổng biết tính trước phải không? Bị cô nói trúng rồi, đây là mì lạnh do bếp trưởng 5 sao trộn. Các món ăn mà chúng ta ăn không ít bây giờ, nghe nói đều do vị bếp trưởng này năm đó nghiên cứu.”


Hàn Song thông minh như vậy, biết Chung Nghiên Phi sẽ không vô cớ nhắc đến một bếp trưởng. Cô nếm thử một miếng mì lạnh, xứng với lời khen ngợi “mùi vị ngon tuyệt” này, thế là thuận theo hỏi:


“Mì lạnh của của khách sạn nào đấy?”


“Bếp trưởng đã sớm về hưu, tự mở tiệm bán mì lạnh.”


Chung Nghiên Phi tìm dây thun buộc tóc dài lên một cách tùy ý, lấy đũa ăn mì lạnh, tiếp tục nói:


“Nhà bọn họ còn bán bánh kếp mỏng, tôi từng ăn mấy lần.”


Nghe lời hiểu ý, Hàn Song biết được bánh kếp mỏng của nhà bếp trưởng cũng ngon.


“Chia sẻ địa chỉ đi, ngày khác tôi cũng đến ăn thử.”


Chung Nghiên Phi cầm lấy điện thoại, lập tức chia sẻ qua.


“Gần đây tôi mới biết tiệm này. Nếu không phải cháu gái của bếp trưởng gả cho Tần Mặc Lãnh thì ai biết được tiệm đó.”


Hàn Song biết ngay vị bếp trưởng này không đơn giản, không thì Chung Nghiên Phi sẽ không cố ý nhắc đến, hóa ra là ông của Giản Hàng. Cô mỉm cười:


“Ông là bếp trưởng, Giản Hàng có lộc ăn.”


Chung Nghiên Phi hùa theo:


“Còn không phải ư, tôi cũng hâm mộ. Đầu bếp trong nhà mời tới dù gì cũng không tận tâm nấu ăn bằng người trong nhà.”


Cô ta quay đầu hỏi tiểu Chương:


“Cô ấy vẫn còn ở bên ngoài hả?”


Tiểu Chương:


“Vâng, luôn đợi ở bên ngoài.”


Chung Nghiên Phi nhấc cằm, ra hiệu cho tiểu Chương ra ngoài.


Đợi tiểu Chương đóng cửa lại, Hàn Song lúc này mới hỏi một câu:


“Ai ở bên ngoài đấy?”


Chung Nghiên Phi vừa nãy hút thuốc nên khô cổ họng, cô ta uống vài ngụm nước mới nói chuyện.


“Ồ! Là Giản Hàng. Chính vì Giản Hàng tới đây, tôi mới nhớ ra mì lạnh ông cô ấy bán ăn ngon.”


Hàn Song chỉ cười không nói, cúi đầu ăn mì lạnh.


Chung Nghiên Phi nghiền ngẫm không thấu ý cười của Hàn Song, tiếp tục nói:


“Giản Hàng lấy được một hạng mục mua bán và sáp nhập của Vạn Duyệt chúng tôi, tối nay hẹn gặp mặt. Tôi nói tôi phải tiếp đãi khách hàng, bảo cô ấy về trước, Giản Hàng bảo quay trở về cũng không có việc, luôn đợi ở đây.”


Cô ta nhấc ly cốc rượu bên cạnh tay kính Hàn Song:


“Tối nay phải cảm ơn Hàn tổng. Về sau có chuyện gì cứ việc phân phó.”


Cô ta hôm nay lấy Hàn Song ra làm lá chắn, nhất định phải nói đúng sự thật, không thì Hàn Song về sau biết được, không chắc sẽ tức giận ra sao.


Hàn Song biết có người ở bên ngoài đợi Chung Nghiên Phi, còn tưởng là một khách hàng không quan trọng, không ngờ tới là Giản Hàng. Cô liếc Chung Nghiên Phi một cái, không vội nhấc cốc rượu kính lại.


Bàn tính nhỏ này của Chung Nghiên Phi tính toán cũng khá đấy, bản thân muốn chỉnh Giản Hàng, lấy cô ra làm lá chắn. Ai cũng biết cô không dễ chung đụng, càng khinh thường giở thủ đoạn đi làm khó ai.


Ván bài cô có thể tham gia, cũng nhất định phải là bàn về hợp tác, cho dù người nhà họ Tần biết được Giản Hàng đợi mấy tiếng đồng hồ ở bên ngoài phòng bao, cũng không dễ mà trách Chung Nghiên Phi, suy cho cùng Chung Nghiên Phi phải nịnh bợ khách hàng lớn như cô trước, không có thời gian chiếu cố đến Giản Hàng, chuyện thường tình của con người mà thôi.


Ngày trước cô cũng thường xuyên lợi dụng Chung Nghiên Phi, cho dù Chung Nghiên Phi biết cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt bị lợi dụng, người trưởng thành trên thương trường không nên mang cảm xúc vào, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất. Do vậy Chung Nghiên Phi bị cô lợi dụng sẽ không biểu hiện ra trên mặt, bởi vì hai nhà còn phải tiếp tục hợp tác.


Tối nay, cô coi như là bị Chung Nghiên Phi lợi dùng một lần. Nhưng Chung Nghiên Phi cuối cùng nói thật với cô, vẫn xem như là biết thức thời. Chung Nghiên Phi còn cho cô nhượng bộ lớn nhất trên giá đơn hàng. Cũng coi như là bồi thường trá hình cho cô.


Trước đó cô vẫn còn đang suy xét, đơn hàng hôm nay, Chung Nghiên Phi sao cho cô chiết khấu lớn như thế, chắc là có chuyện lớn gì cần cô giúp đỡ, hóa ra là việc nhỏ dễ dàng thực hiện như thế này. Đối với cô mà nói, ngay cả chuyện nhỏ cũng không tính đến, chẳng qua chỉ là ngồi trong phòng bao chơi mạt chược giải trí mà thôi.


Chung Nghiên Phi sợ cô không vui, giải thích lại lần nữa:


“Hàn tổng, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải tiền trảm hậu tấu, có những chuyện cô cứ coi như không biết...”


... không biết người bên ngoài là Giản Hàng.


Dựa vào tối nay Chung Nghiên Phi luôn lấy lòng cô, còn thêm phần vừa thua tặng lợi ích cho cô, chút không vui đó của Hàn Song cũng theo miếng mì lạnh ngon trong miệng biến mất.


Cô miễn cưỡng mà cho Chung Nghiên Phi mượn oai. Dù sao cô cũng không tổn thất cái gì, hơn nữa về sau chỗ dùng đến Chung Nghiên Phi còn nhiều lắm. Bây giờ Chung Nghiên Phi nợ cô một chuyện, về sau dùng đến Chung Nghiên Phi sẽ không có lý do mà thoái thác.


Chỉ là Chung Nghiên Phi thà rằng tổn thất nhiều như thế, thà lấy lòng cô cũng muốn gây phiền phức cho Giản Hàng, cô không hiểu cho lắm.


Hàn Song cầm cốc rượu nhấp một ngụm.


“Năng lực nghiệp vụ của Giản Hàng rất khá, mức độ nhạy cảm với thị trường cao, đầu tư vào ngành mới nổi nào thì ngành đó cuối cùng đều bùng nổ. Nghe nói cô ấy cũng rất giỏi làm mua bán và sáp nhập, từng nhận mấy dự án mua bán và sáp nhập xuyên quốc gia, năng lực kiểm soát rủi ro vô cùng mạnh. Lần này Vạn Duyệt các cô hợp tác cùng cô ấy, dự án mua bán và sáp nhập chắc thuận lợi mà.”


“Giản Hàng đúng thật là có năng lực để tán thưởng, nhưng...”


Chung Nghiên Phi không muốn nhắc tới chuyện liên quan đến kiêu ngạo và thể diện của em gái Chung Nghiên Nguyệt, bị tra nam chia tay hai năm còn chưa bước ra được, có những chuyện người biết càng ít càng tốt. Cô ta đành nói:


“Một lời khó nói hết.”


Hàn Song đến đây là ngừng, việc riêng tư của người khác cô không có ý định dò xét.


Ăn xong mì lạnh, Hàng Song nhấc hộp thuốc trên bàn lên nhét vào trong túi xách.


“Không làm lỡ cô và Giản Hàng bàn hạng mục nữa, ngày khác lại tụ tập.”


Cô lại nói thêm một câu mang tính hình thức:


“Cảm ơn đã tiếp đãi mì lạnh.”


Tiễn Hàn Song đi, những người khác trong phòng bao cũng thở phào nhẹ nhõm. Đêm nay Chung Nghiên Phi còn gọi mấy cô bạn thân đi theo, cùng chơi mạt chược với Hàn Song.


Cô bạn thân đấm vai:


“Hàn Song quả thật khó phục vụ.”


Chung Nghiên Phi dốc ngược điếu thuốc ngậm trọng miệng, bật lửa hít sâu một hơi rồi mới nói:


“Mệnh tốt, biết đầu thai.”


Ai bảo nhà họ Hàn nằm ở đỉnh chóp kim tự tháp những nhà quyền quý cơ chứ.


Bạn thân nhắc nhở Chung Nghiên Phi:


“Giản Hàng một ngày chưa ly hôn với Tần Mặc Lãnh, thì ngày đó chúng ta phải cho nhà họ Tần thể diện, cậu bới móc cô ta thì kiềm chế một chút.”


“Mình có tính toán. Cho dù nhà họ Tần biết, cũng không trách đến trên người mình được. Mình bên này còn có khách lớn cần tiếp đãi là Hàn Song, không đi được, biết làm thế nào? Hơn nữa, không phải mình sớm đã bảo Giản Hàng trở về ư, là chính cô ta không muốn đi, mình có thể làm thế nào.”


Bạn thân nhìn đồng hồ đeo tay.


“Cũng kha khá rồi đấy, cậu còn không bảo Giản Hàng qua đây?”


“Không vội, mình còn chưa ăn mì lạnh xong.”


Chung Nghiên Phi cười, kết thúc chủ đề nói chuyện.


Lúc bọn cô đang ăn đồ ăn khuya, tài xế của Tần Mặc Lãnh đã tìm giám đốc của câu lạc bộ tư nhân, giám đốc báo chi tiết cho tài xế biết phòng bao có những người nào.


Trí nhớ của tài xế tốt, không sót một tên ai nói cho Tần Mặc Lãnh.


Tần Mặc Lãnh biết rõ mấy người này, trừ Hàn Song ra những người khác đều là bạn thân của Chung Nghiên Phi.


Anh hiểu cho dù trong ngành nào, lấy hạng mục trong tay người khác sẽ bị đối phương gây khó dễ, chuyện này thường xuyên xảy ra, thấy lạ mà chẳng lạ.


Nhưng người bị gây khó dễ này không thể là Giản Hàng.


Anh còn chưa từng bày tỏ thái độ không tốt trước mặt Giản Hàng, ngay cả chuyện nửa đêm cô muốn ăn khuya, anh cũng đi mua cho cô.


“Anh, ra bài.”


Tần Tỉnh ngồi bên cạnh nhịn không được nhắc nhở nói.


Tần Mặc Lãnh rút một lá bài vứt ra, không chậm trễ gửi tin nhắn cho Giản Hàng.


[Chung Nghiên Hi lần thứ mấy lạnh nhạt em?]


Giản Hàng kinh ngạc, anh chồng plastic nhanh như vậy đã biết đầu đuôi sự việc.


[Lần thứ 2.]


Trước đó gặp mặt ở tòa nhà Tập đoàn Vạn Duyệt, Chung Nghiên Phi cũng không gặp cô.


[Có thể Chung Nghiên Phi có ý hướng về tổ chức tài chính khác.]


Tần Mặc Lãnh không nghe những thứ này, đã có ý hướng về tổ chức tài chính khác, thì cô ta tự dựa vào bản lĩnh của mình thuyết phục Hội đồng quản trị Vạn Duyệt hợp tác với tổ chức tài chính khác, bây giờ gây khó dễ cho Giản Hàng, bất kì lý do gì cũng không được.


[Em không phải biết tôi ở câu lạc bộ tư nhân ư? Chờ lâu như thế, sao không nói với tôi?]


Giản Hàng trước giờ chưa từng nghĩ tới tìm anh giúp đỡ, giống như anh nói, bọn họ vẫn chưa thân. Lại là việc của công ty, cô không có lý do đi làm phiền anh.


Tần Mặc Lãnh biết băn khoăn của cô, tỏ rõ thái độ:


[Sau này công việc gặp phải vấn đề khó làm thì trực tiếp tìm tôi. Không đến mức phiền tôi, có lúc chỉ là chuyện một câu nói của tôi có thể giải quyết.]


Giản Hàng còn chưa kịp nói ‘cảm ơn’, anh lại gửi tin đến:


[Muốn trút giận như thế nào?]


Anh hiểu lầm rồi. Giản Hàng vội trả lời:


[Không cần giúp tôi trút giận, tôi muốn giành được hạng mục, anh giúp tôi làm trung gian giới thiệu, tôi coi vấn đề xảy ra ở chỗ nào.]


Nhìn giải thích mà cô gửi đi, cảm thấy rất buồn cười.


Đây là cô và Tần Mặc Lãnh trên cùng một chuyện có hai cách phản ứng hoàn toàn khác nhau.


Anh có nguồn lực và có bối cảnh, trước mặc kệ những thứ khác, trút giận xong rồi lại nói.


Mà người làm công ăn lương như cô, nén giận sớm đã là kỹ năng cần thiết, không muốn và cũng không đắc tội nổi với khách hàng lớn.


Tần Mặc Lãnh lại nhắn tới:


[1, Chỉ lấy hạng mục.


2, Trút giận, hạng mục cũng lấy được.


Chọn một cái.]


Anh là loài quý hiếm nào vậy, lại có thể tận tâm như thế.


Ngốc hơn nữa cũng biết chọn cái nào.


Giản Hàng: [2]


Cô xác nhận với Tần Mặc Lãnh:


[Tôi đợi ở câu lạc bộ tư nhân hay là trở về đợi tin tức của anh?]


Tần Mặc Lãnh: [Qua mấy ngày nữa Chung Nghiên Phi sẽ gọi điện cho em, nhận hay không tùy theo tâm trạng của em. Cho dù em không nhận, cô ta cũng sẽ đưa hạng mục đến trong tay em.]


Trong lòng Giản Hàng nảy sinh một chút cảm động, từ khi đi du học, những năm đó cô đã quen với việc độc lập, quen có chuyện sẽ tự giải quyết, bởi vì không có ai che chắn phía trước cho cô, vô điều kiện vì cô mà giải quyết.


[Cảm ơn. Nợ anh một chuyện nhé.]


Tần Mặc Lãnh không hy vọng cô có gánh nặng trong lòng, biết cô không thích nợ ơn người khác, trả lời cô:


[Không cần khách sáo. Em không phải cũng giúp tôi đấy thôi?]


Giúp mà anh nói là chỉ việc cô hoãn lại hôn lễ ở chỗ ông bà anh, chuyện này nào được tính là giúp, đối với cô mà nói chỉ là việc đơn giản. Cho dù cô không giúp, nếu anh tạm thời không muốn tổ chức hôn lễ, ông bà cũng không thể ép được anh.


Chẳng qua đổi thành cô đi nói với ông bà, ông bà không thể không nể mặt, về sau cũng sẽ không hối thúc mãi nữa.


Giản Hàng: [Chuyện đấy chỉ là sự giúp đỡ nhỏ không đáng nhắc đến. Không giống nhau.]


Tần Mặc Lãnh: [Không có gì khác nhau.]


Anh lại nói: [Sớm trở về nghỉ ngơi, hôm nay quá muộn, ngày khác lại chuyển nhà.]


Đặt điện thoại xuống, Tần Mặc Lãnh dặn dò tài xế:


“Hàn Song không phải thích ăn mì lạnh à, ngay mai đưa thêm mấy phần đến cho cô ta, nói là tôi mời.”


Tài xế:


“... Vâng.”


Tần Tỉnh đang sắp bài, chú ý giọng nói ban nãy của Tần Mặc Lãnh rất hờ hững, không hiểu nguyên nhân.


“Anh, sao anh biết chị Song thích ăn mì lạnh? Trùng hợp thế, em cũng thích ăn mì lạnh, tiện thì mang cho em mấy phần.”


Tần Mặc Lãnh không phản ứng, chào hỏi với những người khác trên bàn bài:


“Trong mấy người có ai gần đây hợp tác với Tập đoàn Vạn Duyệt thì lạnh nhạt với bọn họ một khoảng thời gian trước đã.”


Tưởng Thịnh Hòa có hợp tác với Vạn Duyệt, nhấc mí mắt:


“Vạn Duyệt có người đắc tội với cậu?”


“Coi như vậy.”


Tần Mặc Lãnh không nói chi tiết, chỉ nói:


“Dạy cho một bài học.”


Tưởng Thịnh Hòa không có thói quen truy tìm nguồn gốc, Tần Mặc Lãnh không nói, anh cũng không hỏi nhiều. Tưởng Thịnh Hòa dập tắt thuốc, gọi điện thoại thẳng cho thư ký, bảo tạm hoãn hợp tác với Vạn Duyệt, đợi phân phó về sau.


Ngoài Tưởng Thịnh Hòa ra mấy người bạn khác của Tần Mặc Lãnh cũng làm y hệt. Giữa các anh, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau như vậy.


Tần Tỉnh nhân lúc các anh gọi điện thoại, xem trộm bài của bọn họ. Ván này, cậu hí ha hí hửng thắng được các anh.


- ----------------------------------


Giản Hàng đóng laptop, cất vào trong túi. Trước khi đi cô nói cho tiểu Chương, hôm nay quá muộn, để hôm khác lại hẹn.


Xuống dưới tầng câu lạc bộ tư nhân, Giản Hàng nhìn thấy xe của cô đỗ ở vị trí bắt mắt nhất.


Tài xế đang đứng trước xe của cô.


“Cô Tần, tôi đưa cô trở về.”


Giản Hàng không thích làm phiền người khác, cười mỉm nói:


“Không cần, tự tôi lái được.”


Tài xế kiên trì:


“Là sắp xếp của Tần tổng.”


Anh đứng ngoài cửa xe ghế lái, không có ý định rời đi.


Giản Hàng bị giày vò cả buổi tối, bây giờ sắp tới một giờ sáng, quả thực hơi mệt, cô nói cảm ơn xong mở cửa xe phía sau ngồi lên.


Khi sắp đến nhà, cô nhận được cuộc gọi của tiểu Chương.


“Giản tổng, cô ở đâu thế? Chung tổng chúng tôi bảo, bên cô ấy rất nhanh sẽ kết thúc, sau khi kết thúc sẽ nói chuyện hạng mục với cô.”


Ý ngoài lời là để cô bây giờ trở lại, Chung Nghiên Phi cuối cùng có thời gian rảnh để gặp cô.


Đây là tính chuẩn thời gian, cô sắp đến nhà mới gọi điện thoại cho cô.


Giản Hàng không có bất kì bất mãn với tiểu Chương, giọng nói vẫn khách sáo như trước:


“Trợ lý Chương, làm phiền cô chuyển lời đến Chung tổng, tôi mệt rồi, ngày khác lại nói.”


Tiểu Chương muốn nói lại thôi, cho dù không nhìn thấy Giản Hàng, cô cũng có thể tưởng tượng ra, trên mặt Giản Hàng bây giờ không có chút cảm xúc. Khi Giản Hàng không cười, loại khí chất lạnh lùng xa cách ngàn dặm trên người đó không khác nhiều so với Hàn Song, gây cảm giác áp bức lên người khác.


Cô muốn nói nhưng lại không biết nói gì mới hợp.


“Giản tổng, thế cô nghỉ ngơi đi ạ.”


Giản Hàng ngắt cuộc gọi, vứt điện thoại sang một bên. Lần đầu tiên dám hung hăng cư xử như thế với điện thoại của bên A.


Về đến nhà, Giản Hàng báo bình an cho Tần Mặc Lãnh:


[Tôi đến nhà rồi, hôm nay vô cùng cảm ơn anh.]


Tần Mặc Lãnh trực tiếp bỏ qua nửa câu sau.


[Ừ, sớm đi nghỉ ngơi.]


Anh lại nói thêm để cho cô an tâm:


[Hạng mục của Vạn Duyệt, nhất định là của em. Mấy ngày nay em không cần quản nữa, nhiều nhất mười ngày, Chung Nghiên Phi không thể nào không tìm em, đến lúc đó không cần cho cô ta sắc mặt tốt. Ngủ đi, không cần trả lời.]


Giản Hàng đúng lúc cũng không biết trả lời gì. Mỗi một hạng mục, sau lưng đều là đọ sức về nguồn lực và mối quan hệ. Sau đó mới dùng tới năng lực của cô.


Ngày hôm sau là thứ bảy.


Năm giờ sáng, Giản Hàng bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.


Tối nay phải đến nhà cũ của nhà họ Tần ăn cơm, đến khi đó bà nhất định sẽ hỏi nhà cưới ra sao, có hài lòng không. Nói không chừng còn sẽ quan tâm cô, ở biệt thự có quen hay không.


Trước mặt người lớn, có thể ít nói dối thì ít nói, cô quyết định đưa hành lý đến biệt thự trước, cũng coi như là đã chuyển qua đấy.


Tiện thể xem biệt thự trông ra sao, đừng để đến lúc đó nói dối bị lộ tẩy.


Đồ Giản Hàng cần mang đến biệt thự không nhiều, hai chiếc vali là sắp xong.


Không tới 7 giờ, Giản Hàng đã đến trước cửa biệt thự. Cô gọi điện thoại cho dì Cảnh, để tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý.


Dì Cảnh trông thấy cô, vô cùng thân thiết, hỏi han ân cần.


Sau này Giản Hàng mới phát hiện, dì Cảnh có trái tim thiếu nữ, còn cuồng trai xinh gái đẹp, dù rằng hơn 50 tuổi, ngày thường lại thích xem tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết.


Thường một mình cười với chiếc điện thoại, có lúc cũng nước mắt nước mũi đầy mặt.


Nhưng đó đều là chuyện về sau.


Dì Cảnh và quản gia giúp nhấc hành lý, trên tầng có 3 phòng ngủ, Giản Hàng không biết Tần Mặc Lãnh sắp xếp phòng của hai người ra sao.


“Dì ơi, Tần Mặc Lãnh dậy chưa ạ?”


Dì Cảnh:


“Không biết, chắc cậu ấy dậy rồi đấy.”


Tầng 2 và tầng 3 là khu vực hoạt động của Tần Mặc Lãnh, chỉ cần anh ở nhà, sẽ không có ai lên tầng làm phiền anh.


Rẽ lên tầng 2, dì Cảnh và quản gia đặt vali xuống. Dì Cảnh chỉ bên tay phải:


“Phòng đó là phòng ngủ chính.”


Nghe thấy tiếng nói chuyện, Tần Mặc Lãnh từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Giản Hàng, bước chân của anh dừng lại, kinh ngạc vì cô sớm như thế đã chuyển tới đây. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.