Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu Tú

Chương 4: Không nói nổi ba chữ “Ba yêu con”




Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Trình Nhiên nghĩ thầm. Lúc này cách lúc luật sư Trình bước chân ra khỏi nhà là một tiếng đồng hồ. Trong một tiếng này, anh dường như đã lật tung hết các khu vực xung quanh nhà.
Chờ tới lúc anh tới quán đồ nướng kia, vị luật sư luôn gọn gàng tỉ mỉ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt con trẻ với bộ dạng hoàn toàn khác lạ – Mái tóc mềm mại ngày thường sợi nào ra sợi ấy bị mồ hôi làm cho bết lại thành từng nhúm dính trên vầng trán bóng loáng. Áo sơ-mi đã ướt đẫm, áo khoác cũng bị tùy tiện ném trên ghế phó lái.
Trình Nhiên nhìn đứa nhỏ quen thuộc đang nằm trong lòng một gã đàn ông xa lạ ăn cà tím nướng, đẩy kính mắt — “Dương Dương.”
Trình Dương không rõ vì sao rùng mình một cái, vội vàng nhào ra từ lòng Vương Hổ chạy về phía Trình Nhiên.
“Papi!”
Trình Nhiên đón lấy bé mèo con đang nhảy vào lòng mình, ôm trong lòng vỗ vỗ.
Anh bước bước dài về phía Vương Hổ: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cháu. Đây là danh thiếp của tôi, có việc có thể tới tìm tôi.”
Vương Hổ liếc tên và số điện thoại viết trên danh thiếp, phẩy phẩy tay với Trình Nhiên: “Không cần đâu. Lần sau trông coi kỹ bé con đó, ngài luật sư.”
Trình Nhiên lại nói mấy tiếng cảm ơn rồi đi ra xe, đặt Trình Dương lên ghế trẻ em ở hàng ghế sau, thắt dây an toàn, rồi mới ngồi lên ghế lái khởi động xe.
Quả nhiên giống hết như trong TV! Trình Dương nghĩ thầm trong lòng. Tiếp sau đây ba sẽ nói mấy câu kinh điển như: Xin lỗi, ba sai rồi! Sau này ba nhất định sẽ thật tốt với con!
“Dương Dương, sao con lại chạy đi lung tung?”
Ơ, sao không giống như mình nghĩ???
Trình Dương 5 tuổi trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ, bỗng thấy hoảng sợ.
“Con có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không? Một đứa trẻ năm tuổi một mình chạy ra ngoài lúc nửa đêm, con còn thấy mình lợi hại sao?”
Nước mắt vừa ngưng của Trình Dương lại mở vòi, nức nức nở nở khóc ở phía sau.
“Con có chuyện gì có thể nói với ba, tự tiện đi ra ngoài hoàn toàn không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.”
“Papi…..” Trình Nhiên từ ghế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cặp mắt thỏ đỏ lừ cùng khuôn mặt bánh bao đang nhăn nhúm của đứa nhỏ, cuối cùng vẫn cứ mềm lòng.
Xe dừng lại trước cửa khu nhà chung cư cao cấp. Trình Nhiên giúp bé con cởi dây an toàn ra, có chút trúc trắc nhưng cũng rất cẩn thận ôm con vào lòng vỗ về.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Lần sau không được tự mình chạy ra ngoài lúc trời tối. Về nhà ba sẽ đọc truyện cho con được không?”
“Được…..”
Trình Nhiên tắm rửa, thay đồ ngủ cho con rồi nhét nhóc vào trong chăn, lấy một cuốn sách từ trên giá xuống đọc.
Bé con đã mệt lắm rồi, chẳng được một lúc là đã lẩm bà lẩm bẩm nói mớ. Trình Nhiên dém chăn lại cho con, khẽ hôn nhẹ lên trán nhóc.
“Dương Dương, ngủ ngon.”
Bé con cảm nhận được cái chạm dịu dàng ấm nóng trên trán mình, cũng mơ mơ màng màng đáp lại: “Papi ngủ ngon. Con yêu ba.”
Còn chưa nhận được câu trả lời đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Trình Nhiên đã từ rất lâu không được nghe thấy chữ yêu này. Anh giật mình, cố gắng muốn đẩy câu trả lời ra khỏi họng nhưng rồi thế nào cũng không nói nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.