Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 224: Tranh cử (1)




Bảo sao Chu Tiểu Vân không bội phục cô Diệp Lan chứ. Biết rõ Cao Tùng Suất có ô dù lớn, là con cháu cán bộ cao cấp cũng dám đá cậu ta xuống hàng cuối, đây không phải là việc giáo viên nào cũng có dũng khí làm.
Chỉ với điểm này, Chu Tiểu Vân đã nảy sinh hảo cảm với chủ nhiệm mới.
Ha ha, Lí Thiên Vũ, cậu ngồi cuối cùng tôi ngồi bàn đầu tiên, xem cậu quấy rầy tôi bằng cách nào, dù có quay đầu lại cũng có nhiều bạn học che khiến cô không nhìn thấy mặt cậu ta. Quá tốt!
Nghĩ vậy, tâm trạng Chu Tiểu Vân cực kỳ tốt!
Hai ngày sau hôm khai giảng, cô Diệp mang đến cho mọi người một ‘Kinh hỉ’!
Cái gì? Những người ghi danh ứng cử vào ban cán bộ sẽ phải tiến hành tranh cử trước lớp? Ai có nhiều phiếu thì người đó sẽ đắc cử?
Cô Diệp nhìn học sinh ngồi phía dưới châu đầu bàn luận ầm ĩ thì mỉm cười giải thích hai câu: “Đúng, các em đều là học sinh có thành tích cao nhất, phải học cách tự đề cử mình. Tôi chỉ biết về các em giới hạn ở thành tích nhập học, hi vọng các em ngồi dưới với dũng khí và tài ăn nói của mình sẽ lưu lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.”
Thật lợi hại, nói mấy câu ngắn ngủn đã khơi dậy được tính tích cực của toàn thể học sinh, nghe nói rất nhiều người đang chuẩn bị lên bục giảng bộc lộ tài năng.
Trong lớp có chín cán sự các môn, sau hai lớp trưởng chính phó, còn có uỷ viên vui chơi giải trí, uỷ viên lao động, uỷ viên thể dục và bốn tổ trưởng. Như vậy liên tiếp phân bổ xuống, cán bộ lớp đúng là không ít. Chiếm một phần ba cả lớp, nhưng mỗi người chỉ có thể chọn một vị trí lên tranh cử, tự đề cử mình để lôi kéo phiếu bầu.
Số người nhắm vào ghế lớp trưởng nhiều nhất, ít nhất cũng phải có năm sáu người. Đây chính là vị trí cao nhất trong cán bộ lớp, chỉ dưới giáo viên, có năng lực ai mà không muốn làm lớp trưởng?
Nhưng, trong lớp người đứng số một, số hai như Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi đều hướng về vị trí lớp trưởng, vì thế suy nghĩ của những người khác bắt đầu đổi hướng.
Ừm, làm cán sự môn học cũng không sai, vị trí hot nhất là ngữ văn, ai mà không muốn thân cận với cô chủ nhiệm lớp chính là giáo viên ngữ văn chứ!
Các bạn không có thành tích học chiếm ưu thế thì xoa tay chuẩn bị tranh cử ở vị trí uỷ viên vui chơi giải trí, uỷ viên lao động, uỷ viên thể dục hoặc tổ trưởng, được lựa chọn nhiều chức vị hơn!
Tất cả mọi người bắt đầu vắt hết óc nghĩ bản nháp bài diễn thuyết tranh cử.
Bề ngoài Thiệu Sắc Vi không tỏ vẻ gì sau lưng lại sửa bài diễn thuyết trong ký túc xá hết lần này đến lần khác. Có nữ sinh ở cùng phòng với Thiệu Sắc Vi trong ký túc xá khi nói về chuyện này thì khẩu khí rất khoa trương: “Hi, tớ nói các cậu nghe này, Thiệu Sắc Vi lợi hại lắm, viết bài diễn thuyết dài cực kỳ, tớ thấy vị trí lớp trưởng này chắc chắn nằm trong tay bạn ấy!”
Nữ sinh lưỡi dài ấy là Sở Đình Đình, ngồi cùng bàn với Lưu Lộ, thấy Thiệu Sắc Vi bước vào lớp thì vội vàng im miệng không nói nữa.
Đương nhiên Chu Tiểu Vân cũng nghe thấy, vốn không đem chuyện này để trong lòng, thế nào cũng được cô cũng nổi lên tâm lý ganh đua. Thiệu Sắc Vi vừa nhìn thì biết ngay là một nữ sinh ưu tú, còn hơn cả Lưu Lộ và Tần Tuyết. Bất luận là diện mạo, khí chất, thành tích đều có thể so sánh với Chu Tiểu Vân, là một nữ sinh nổi bật nhất trong đám đông.
Giờ hai người lại ngồi cùng bàn, cả ngày ngồi cùng một chỗ. Mặt ngoài cả hai đều hòa hòa khí khí tình cảm không tệ, thực ra trong lòng đều tồn tại tâm lý ganh đua cao thấp. Đối thủ như vậy sao không khiến máu trong người Chu Tiểu Vân sôi trào hừng hực chứ?
Đến đây đi, Thiệu Sắc Vi. Nhìn xem rốt cuộc là bài diễn thuyết của cậu viết tốt hay là tôi viết tốt hơn. Cái khác không nói, chứ viết văn vẫn là sở trường Chu Tiểu Vân.
Bây giờ Chu Tiểu Vân đã viết không dưới mười bài văn xuôi, thơ ngắn, bình thơ vân vân. Nhưng bài hùng biện thì vẫn là đề tài chưa khiêu chiến qua.
Chu Tiểu Vân bắt đầu cân nhắc xem nên viết như thế nào. Dù sao cô đã đau khổ suy nghĩ rất nhiều lần, sửa chữa, luyện nói vô số lần ở nhà.
Lúc này Chu Tiểu Vân mới bội phục mình có mắt nhìn xa. May mà ở ngoài không trọ trong trường nên có nhiều không gian tự do hơn. Luyện nói đến nửa đêm cũng không ai quản, điểm ấy sợ là Thiệu Sắc Vi không được bằng mình!
Mục tiêu của Lưu Lộ là chức cán sự môn ngữ văn, ở cấp hai cô từng làm cán sự môn này ba năm liền, lại có thành tích ngữ văn gần với Chu Tiểu Vân. Tuy vậy cô nhưng vẫn vô cùng lo lắng.
Lưu Lộ cố tình đưa bài hùng biện của mình cho Chu Tiểu Vân xem, lúc tan học hai người chụm đầu vào nhau lẩm bẩm.
Chu Tiểu Vân nhìn lướt qua bài viết của Lưu Lộ một lần. Ừm, viết khá tốt, cô gật đầu giơ ngón tay cái.
Lưu Lộ thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nói tốt mình mới an tâm, mình chưa bao giờ viết bài hùng biện tranh cử cả.” Đúng là việc làm mới mẻ, nhưng, cô thích. Ha ha!
Ngồi cùng bàn Sở Đình Đình ngó đầu sang xem, Lưu Lộ nhanh chóng cất bài viết đi, đây không phải là thứ ai cũng xem được. Sở Đình Đình chua lè nói hai câu, tất nhiên là nói Lưu Lộ keo kiệt ngay cả bài diễn thuyết cũng không lấy ra cho người ta xem học tập vân vân và vân vân.
Lưu Lộ không thua người ta về khoản miệng lưỡi, lập tức nói, vậy cậu đưa bài viết của cậu cho tớ xem đi. Sở Đình Đình lập tức lặng lẽ rút quân không nói gì nữa. Ai mà không muốn duy trì cảm giác thần bí, lấy ra sớm chả có gì hay cả.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy hết. Trông đi, ai nói cuộc sống của học sinh trung học phổ thông rất khô khan, không phải rất có ý tứ sao?
Diệp Lan tận dụng hai tiết viết văn. Phía trên bảng đen viết tám chữ to: Tuyên ngôn tranh cử, triển lãm phong thái. Mặt khác còn đặc biệt tìm học sinh tính phiếu. Ai nói xong tuyên ngôn tranh cử sẽ đứng tại chỗ để bạn học giơ tay biểu quyết, mỗi người một phiếu. Cả lớp năm mươi mốt học sinh ngoại trừ người đứng trên bục, vừa vặn có năm mươi phiếu. Bạn học nào có số phiếu cao nhất ở chức vụ đó sẽ trúng cử.
Sau khi đọc xong nguyên tắc, bầu không khí căng thẳng kỳ lạ bắt đầu lan tới.
Ai là người đầu tiên lên bục?
Ánh mắt Diệp Lan quét một vòng quanh lớp, vừa cười vừa nói: “Như vậy đi, chúng ta để những người tranh cử chức tổ trưởng lên trước, tính phiếu trực tiếp sau đó cắt cử chức vụ. Tiếp đó là ủy viên thể dục, ủy viên lao động, ủy viên vui chơi giải trí, tiếp theo là cán sự các môn và cuối cùng là tranh cử lớp trưởng.”
Tiến hành theo chất lượng, từ nhỏ đến lớn càng ngày càng kịch liệt, cũng để cho các học sinh tạm thời thả lỏng.
Những bạn học phải lên trước còn có chút nhăn nhó không tự nhiên, nhưng, khi Cao Tòng Soái nghênh ngang bước lên bục tình huống hoàn toàn thay đổi.
Chưa mở miệng nói, Lý Thiên Vũ ngồi dưới đã cố ý vỗ tay cổ vũ, có vài nam sinh khác cũng góp vui vỗ tay nhiệt liệt.
Cao Tòng Soái tiêu sái vung tay lên: “Cám ơn các bạn đã ủng hộ cổ vũ mình, mình không làm được chức uỷ viên lao động thì đúng là quá xin lỗi mọi người!” Phía dưới cười vang, đã từng thấy người da mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Cao Tòng Soái không phải chưa từng suy nghĩ về tình hình của mình. Vốn dĩ, thành tích cậu không tốt, chỉ dựa vào quan hệ của ba để vào lớp 10-1. Chủ nhiệm lớp cô Diệp không chút khách khí cho mình ngồi bàn cuối cùng. Xem ra sau này muốn có đãi ngộ đặc thù gì cũng rất khó khăn. Phải biểu hiện thật tốt để đổi mới cách nghĩ của giáo viên về mình mới được.
Tổ trưởng à, chức này quá bé không lên!
Ủy viên thể dục à, chạy thì chậm, nhảy cũng không cao đừng góp chân náo nhiệt làm gì!
Ủy viên vui chơi giải trí à, thật ra cũng cảm thấy hứng thú đáng tiếc cậu mà hát thì mọi người chạy hết, không dây!
Cán sự học tập? Đừng đùa nữa, lấy thành tích nhập học ra đã đủ mất mặt lắm rồi, càng không cần nói đến chức lớp trưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vậy tranh cử ủy viên lao động đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.