Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 220: Tập quân sự (2)




Thật ra tập quân sự vừa mệt lại vừa chán, phải đứng xếp hàng lúc mặt trời nóng bức hai mươi phút. Mắt nhìn chóp mũi, hai tay thả lỏng bên người, hai chân khép lại, cùng lắm có thể nhúc nhích đôi mắt và con ngươi, còn đâu phải thành thành thật thật giữ nguyên tư thế.
Rất nhanh đã có người không chịu nổi. Người thứ nhất nhấc giơ tay báo cáo chính là Cao Tòng Soái: “Báo cáo thầy, em muốn đi toilet.”
Thầy dạy quân sự còn rất trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Không thích nhất chính là dáng vẻ này, nghiêm nghị nói: “Lúc nãy nghỉ ngơi không phải là để cho các em đi vệ sinh sao? Hiện tại không được phép đi, lúc nào nghỉ thì đi. Đây là tập quân sự, em cho là trò chơi thích nghỉ thì nghỉ chắc?”
Wow wow, thật lạnh lùng! Các nữ sinh ngay lập tức thán phục. Như vậy mới gọi là nam tử hán chứ! Chỉ là không phải tiếng phổ thông! Chu Tiểu Vân nghe huấn luyện viên nói chuyện thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Giọng vùng Phúc Kiến thật nặng!
Chỉ có điều hiện tại cô cũng cảm thấy rất mệt, đứng mỏi chết được. Mắt vừa chuyển nhìn thấy Lưu Lộ đứng nghiêm. Nhớ tới Lưu Lộ đã từng nói: “Hồi bé tớ luyện kỹ năng căn bản còn khổ hơn mấy cái này, đứng nghiêm với tớ mà nói không tính là cái gì.”
Lưu Lộ chịu khó học múa thật sự rất có lợi! Tất cả mọi người đều tỏ ra thống khổ, duy chỉ có Lưu Lộ trông rất thoải mái, khiến Chu Tiểu Vân hết sức ghen tỵ. Chẳng qua, rõ ràng là có người còn không chịu được bằng Chu Tiểu Vân, có một học sinh nữ lớp khác cũng đang luyện tập “tư thế quân đội” ở sân vận động thì ngất xỉu.
Ngay lập tức tiếng hô rộ lên. Mấy học sinh bên cạnh vội vàng đưa bạn nữ ngất xỉu tới phòng y tế của trường ở gần đấy. Các học sinh mới nói chuyện nhao nhao ồn ào vô cùng lộn xộn. Huấn luyện viên đành phải cho các học sinh ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ mấy phút.
Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống thở dốc. Mệt thật! Lưu Lộ cười hì hì nói: “Chịu không nổi sao, cái này đối với tớ chỉ như một bữa ăn sáng!” Chu Tiểu Vân nịnh nọt nói: “Biết rồi. Đại tiểu thư. Cậu rất lợi hại. Tớ không được vậy. Thắt lưng đau chết mất, chân cũng như bị chặt đứt.” Không tập luyện quân sự, nhất định không biết đó là chuyện thống khổ như thế nào.
Các nam sinh cũng mệt thở hổn hển, trực tiếp than phiền. Tuy nhiên chỉ dám nhỏ giọng sợ bị huấn luyện viên nghe thấy. Hôm qua có một nam sinh phàn nàn bị huấn luyện viên nghe thấy. Kết quả mọi người được nghỉ ngơi cậu ta lại bị phạt tiếp tục đứng “tư thế quân đội”, thật đáng thương.
Vết xe đổ còn đấy. Vì thế không ai dám lớn tiếng phàn nàn gì cả. Nói thầm trong lòng, ngoài miệng thì miễn đi!
Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên đứng cùng hàng, hồi tiểu học hai người cũng học cùng lớp hai năm. Chỉ có điều nhất định hồi đó cảm tình không được tốt. Mỗi người quay đầu sang một bên kiên quyết không nói chuyện!
Đúng là hai nam sinh cực kì ấu trĩ. Bây giờ tuổi cũng lớn hơn nhiều, không đến nỗi suốt ngày đấu võ mồm không yên như hồi nhỏ. Ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau lập tức dời đi chỗ khác. Ha ha! Xem ra sau này có trò hay để xem.
Huấn luyện viên lại đây. Bắt đầu dạy các học sinh hát quân ca. Các học sinh đều cảm thấy rất hứng thú. Vừa nghe nói học hát, lưng eo đau mỏi liền biết mất, thắt lưng thẳng tắp xếp hàng ngồi ở trên cỏ, hát quân ca nâng cao tinh thần, “Một hai ba bốn”, “Trở về tập bắn”. Vừa vỗ tay vừa hát vô cùng hăng hái.
Các lớp khác cũng bắt đầu hát. Giống như thi đấu, một lớp so với một lớp hát càng to hơn. Điều này sao có thể thua? Này có khác gì thi ai gào to? Toàn thể học sinh tinh thần rất tỉnh táo. Thế nên phải đánh bại lớp 10-2 bên cạnh.
Giọng Lý Thiên Vũ to rõ ràng, hát rất tốt bị huấn luyện viên chọn trúng bắt nhịp cho cả lớp. Xí, cái tên Lý Thiên Vũ này tinh thần tốt thật, đứng phía trước bắt nhịp cho cả lớp. Lập tức khiến các bạn trong lớp đều tích cực hưởng ứng.
Người bắt nhịp lớp 10-2 cũng là người quen. Chính là Tần Tuyết. Hai lớp thi đấu giống như đi hành quân khiến cho các học sinh lớp khác chú ý, liên tiếp hướng bên này nhìn xem. Nghĩ thầm lớp 10-1 với 10-2 thật là trâu. Hát cũng hăng hái như vậy. Không hổ là lớp tăng cường!
Vì tích cực hát được nghỉ ngơi hơn nửa tiếng. Các học sinh hô to đã nghiền vẫn tiếp tục muốn hát. Đáng tiếc, các huấn luyện viên lại bắt đầu hô khẩu hiệu đứng lên luyện tập. Mọi người đều tỏ ra tiếc nuối, không tình nguyện đứng dậy. Chấn chỉnh đội hình.
“Toàn thể lớp có mặt. Nghiêm, nghỉ. Nghiêm! Đi đều bước! Một, hai, một hai một…!” Huấn luyện viên nói tiếng phổ thông không tốt, hô thành “Vịt, ngẫu, vịt ngẫu vịt!”
Chu Tiểu Vân cố nén cười thật sự vất vả. Nhìn các bạn học bên cạnh. Sớm có người nhịn không được cười ra tiếng. Mà huấn luyện viên lại trang nghiêm không hiểu mình có gì không đúng. Tiếp tục lớn tiếng hô khẩu lệnh. Ha ha. Tập quân sự cũng có lúc rất thú vị!
Sau đó chính là bên trái quay, bên phải quay, đằng sau quay. Nhắc tới cũng kỳ lạ. Động tác đơn giản như vậy sao có thể không làm được? Thường xuyên có bạn học làm sai. Chắc có lẽ quay nhiều quá.
Cao Tòng Soái vô cùng buồn cười. Người ta đằng sau quay là quay theo bên phải, cậu ta lại thích quay từ bên trái ra sau. Huấn luyện viên có “hỏa nhãn kim tinh” thoáng cái liền chú ý tới cậu ta. Không lưu tình bắt cậu ta một mình đứng bên cạnh luyện tập đằng sau quay. Đáng thương Cao Tòng Soái luyện tập không biết bao nhiêu lần mới được tha.
Điều này làm cho tất cả mọi người khôm dám có tâm đùa giỡn, đều nghiêm túc luyện tập. Tuy huấn luyện viên tuổi còn rất trẻ nhưng vừa cẩn thận tỉ mỉ lại rất nghiêm túc cộng thêm không nhân nhượng. Vẫn nên chú ý thì tốt hơn.
Mấy cô gái mới hơn mười tuổi bị phạt đứng giữa trời nắng trông thật khó coi! Sau ba ngày, cuối cùng cũng có dáng vẻ của đội hình đội ngũ. Chỉ có điều, mỗi người bị phơi nắng đen thui.
Lưu Lộ ghen tị nhìn Chu Tiểu Vân hơi đổ mồ hôi mà gương mặt vẫn trắng nõn: “Cậu cũng phơi nắng dưới ánh mặt trời mấy ngày, tại sao da cậu vẫn trắng trẻo sạch sẽ mà tớ lại đen đi nhiều như vậy?”
Chu Tiểu Vân liếc Lưu Lộ một cái. Trông bộ dáng khoa trương của Lưu Lộ. Chẳng qua là mặt đỏ hơn một chút mà thôi nào có quá lên như bạn ấy nói. Có điều, đúng là Chu Tiểu Vân phơi nắng cũng không bị đen da. Mồ hôi toát ra lại càng lộ ra khuôn mặt trắng nõn, trong trắng lộ hồng. Không biết có bao nhiêu nam sinh trong lớp đang lén lút ngắm trộm cô!
Còn chưa tán gẫu được hai câu. Huấn luyện viên “công chính nghiêm minh” đã bắt đầu triệu tập mọi người luyện tập “đi nghiêm”! Nhắc tới “đi nghiêm” còn khó hơn quay trái quay phải. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm còn mệt hơn “tư thế quân đội” nhiều. Dù sao cái kia cũng chỉ phải đứng im, không giống như bây giờ một tư thế lại một tư thế bước đi vô cùng thống khổ!
Huấn luyện viên đứng tại chỗ hô “Vịt” (cũng chính là một), đoàn người cũng phải đưa cánh tay phải ra để ở trước ngực, chân trái kéo thẳng đá lên phía trước. Trong lòng đều mong chờ huấn luyện viên hô tiếp “Ngẫu” (hai) để chân được thả xuống.
Mà lúc này huấn luyện viên lại bắt đầu kiểm tra. Cánh tay này không để chính xác. Cái chân kia duỗi không thẳng. Thật sự rất cẩn thận, nhân tiện chỉnh sửa các tư thế không chính xác của các bạn học.
Trong lòng mỗi người đều gào thét. Chân cũng bắt đầu lắc lư. Tại sao vẫn chưa tiến hành bước tiếp theo? Ai có thể giữ nguyên được hai phút! Cao Tòng Soái đáng ghét lại bắt đầu liên lụy tới mọi người, chỉ vì một mình hắn mà huấn luyện viên còn bắt mọi người duy trì tư thế này, yêu cầu độ chính xác cao trong hai phút ba mươi giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.