Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 28: Bữa tiệc lớn sau khi Lễ phân loại kết thúc




Editor + Beta: Khuynh Tiếu
Harry Potter vào nhà Gryffindor, hoàn toàn giống với lịch sử trong nguyên tác, đối với điều này, tuy rằng Ngụy Nhiễm không kinh ngạc —— trên thực tế, Harry Potter có cha mẹ đều là Gryffindor, thằng bé vào cái Nhà sư tử đó cũng là rất bình thường, thế nhưng cô vẫn còn chút thất vọng. Chúa Cứu Thế vẫn là Chúa Cứu Thế bản gốc, cốt truyện vẫn có khả năng là cốt truyện xưa cũ, vậy chủ nhân của cô cũng sẽ phải sống dưới sự nghi kỵ và căm ghét của những kẻ xưng danh tín đồ ánh sáng, hệt như trong ghi chép, mãi đến khi rời khỏi cuộc đời ư?
Nghĩ tới đây, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lập tức lắc lắc cái đầu tam giác bé xíu, tuyệt đối không! Mặc dù cô là một con rắn nhỏ yếu ớt, nhưng mà, dẫu sao ở Hogwarts cô còn có nhiều bạn bè như thế, tuy không làm nổi việc lớn, song giúp đỡ một chút thì không thành vấn đề! Ồ, đúng rồi, hình như bà Norris đã liên lạc được với Fluffy, vậy hôm nay hoặc ngày mai, cô cứ đi thăm con chó ba đầu to tướng chỉ thích nghe nhạc, thích ngủ nhưng cũng thích gầm rống kia đi!
Không lâu sau khi Lễ phân loại kết thúc, toàn bộ đám học trò năm nhất đều đã có Nhà, nơi mà bảy năm tương lai của tụi nó thuộc về. Bốn dãy bàn dài ngồi đầy học sinh, yên lặng chờ Hiệu trưởng đứng lên phát biểu —— bao gồm những việc liên quan đến ngôi trường, liên quan đến niên khóa mới và cả những luật cấm của trường trong suốt năm học.
Thật ra, đối với hành động được gọi là cảnh cáo về khu vực cấm trên tầng ba của Dumbledore, Ngụy Nhiễm vẫn cảm thấy nó đúng hơn là một sự ám chỉ, ám chỉ mọi người rằng nơi đó có món đồ mà các nhà thám hiểm sẽ cảm thấy hứng thú, cũng như ám chỉ một số em học sinh “chính nghĩa” phải giúp nhà trường bảo vệ khu vực cấm. Suy cho cùng, càng ngăn cấm càng khiến bọn nhỏ ở độ tuổi nóng nảy bộp chộp này tò mò mong đợi, bây giờ Ngụy Nhiễm đã có thể thấy được vẻ mặt kích động muốn tra cứu thực hư của vài nhóc ngồi dãy bàn Gryffindor rồi đấy.
Quan sát tới đây, Ngụy Nhiễm lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn vị Hiệu trưởng còn đang diễn thuyết, gương mặt ấy vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua vừa mới nhớ ra ông ta từng ức hiếp chủ nhân cô, cô liền không nhịn được muốn cắn ông ta một phát. Thôi bỏ đi, không nhìn nữa, mặc kệ!
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm uốn éo lung tung bị giáo sư Snape phát hiện, sau đó thứ cô nhận đến chính là một bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve, cùng một giọng nói khẽ khàng an ủi: “Thức ăn sẽ được dọn lên ngay, đừng sốt ruột.”
Sốt ruột? Cô sốt ruột chỗ nào hả? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm oan ức nhìn ngài chủ nhân đang hiểu lầm của mình, cô chẳng qua chỉ lo nghĩ cho tháng ngày tương lai thôi, bởi vì dầu sao thì, cô vẫn rất thích cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc như hiện tại! Chẳng những có người chăm sóc, mà còn học được rất nhiều việc, quan trọng hơn là, không cần tiếp tục phiền não với vô số vấn đề xã giao, cho nên cô lo lắng kiểu sinh hoạt này bị phá rối là chuyện cực kỳ bình thường ấy chứ! Cô, cô đâu phải là một con rắn tham ăn, tại sao lần nào chủ nhân của cô nghĩ đến cũng đều là thức ăn thế?
Mà nhắc tới thức ăn cô mới nhớ, đã trễ như vậy rồi, sao Hiệu trưởng vẫn chưa nói xong nhỉ? Cho dù cô không đói bụng thì cũng đến lượt chủ nhân cô đói đấy! Dưới cái nhìn lom lom đầy khó chịu của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, buổi lễ phân loại dài dằng dặc liền kết thúc trong tiếng ca quỷ khóc sói gào của toàn trường do chính tay ngài Hiệu trưởng chỉ huy.
Song, tuy nói là quỷ khóc sói gào, thế nhưng lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm dựa sát vào người chủ nhân, cô vẫn nghe thấy chủ nhân của mình “hát”. Đương nhiên, nếu gọi kiểu lầm rầm tốc độ cao còn nhanh hơn đọc rap, lờ mờ không rõ còn hơn cả hòa thượng niệm kinh đó là hát thì có hơi gượng ép, nhưng dẫu nói gì đi chăng nữa, Ngụy Nhiễm cũng coi như miễn cưỡng được thưởng thức một trong số những lần biểu diễn hiếm hoi của giáo sư Snape.
Sau khi toàn thể đã hát xong, mọi người ngồi xuống, bữa tiệc lớn nối tiếp Lễ phân loại chính thức bắt đầu ——
Bà Pomfrey ngồi cách giáo sư Dumbledore khá xa, trước tiên liền nhìn về phía giáo sư Snape, hỏi han một cách thực niềm nở: “Ồ, Severus, anh có pha chế thuốc cho Zoey uống không?”
Giáo sư Snape khẽ giật khóe môi, không tình không nguyện gật gật đầu, hồi đáp: “Có.”
“Sao vậy, cơ thể Zoey không khỏe hả?” Giáo sư Sprout nghe nói như thế cũng hết sức quan tâm truy hỏi: “Ờ, Severus, nếu anh cần lấy dược liệu đặc biệt gì, cứ việc nói với tôi.”
“Không không, không phải vấn đề lớn lao gì,” Bà Pomfrey rất vui vẻ giải thích, “Chẳng qua con rắn nhỏ Zoey này xảy ra biến đổi thể chất, có lẽ mấy năm sau chúng ta không cần phải lo lắng nó sẽ bỏ chúng ta đi nữa.”
“Nói vậy, cơ thể Zoey bắt đầu có lực lượng phép thuật rồi hả?” Giáo sư Flitwick suy đoán.
Bà Pomfrey gật đầu thực thoải mái, bày tỏ đáp án khẳng định.
Giáo sư Flitwick bật cười “ha ha”: “Đã thế, có lẽ tôi có thể chuẩn bị cho nó một bộ dụng cụ dẫn dắt năng lượng phát triển lực lượng phép thuật xịn hơn? Ôi, mấy người hiểu mà, kiểu giống như dụng cụ khống chế pháp thuật tụi con nít hay cần ấy.”
“Biện pháp này rất tốt.” Giáo sư McGonagall gật gù, lần đầu tiên phát biểu ý kiến trong buổi tối hôm nay.
Giáo sư Snape lắng nghe mấy người trên bàn tự động bàn bạc sắp xếp tương lai cho thú cưng của hắn, hơi nhíu mày một cái, hình như Zoey là thú cưng của hắn thì phải? Mắc chứng gì mấy người này quan tâm dữ vậy? Hơn nữa, hắn cho rằng học tập lý thuyết phép thuật một cách có hệ thống càng thích hợp hơn việc dùng vài món thuốc kỳ quặc hay cái dụng cụ dẫn dắt năng lượng gì gì đó nhiều.
Nghĩ tới đây, giáo sư Snape kiên quyết ra quyết định cuối cùng, mặc kệ bọn họ cho hắn những món đồ quái gở gì, hắn cũng chắc chắn sẽ không để con rắn nhỏ của mình sử dụng.
Nghe xong cuộc trò chuyện kéo dài cả buổi trên bàn ăn, giáo sư Dumbledore bèn nhìn Ngụy Nhiễm đang nằm trên vai giáo sư Snape bằng đôi mắt sáng đằng sau cặp kính nửa vầng trăng, có chút do dự và lo lắng nói: “Thế, Severus, nếu con rắn cưng của anh vẫn còn hứng thú với thức ăn ngọt và đông lạnh, vậy tốt nhất là anh đừng mang nó vào văn phòng của tôi nhé.”
Khóe miệng giáo sư Snape co giật một cái: “Thầy yên tâm, tôi cũng chẳng muốn tới đâu.” Cho dù có tới, tôi cũng nhất định phải đem Zoey theo, để nó thuận tiện nhổ đầy nọc độc vô đống kem, bánh ngọt lộn xộn mà thầy yêu quý kia! Giáo sư Snape tức giận rủa thầm một câu.
“Giáo sư Snape, con, con rắn cưng của thầy, thầy là rắn, rắn độc ư?” Quirrell lắp ba lắp bắp hỏi vị giáo sư mặc áo chùng đen ngồi bên cạnh, có vẻ như sau một hồi lắng nghe mọi người trò chuyện, hắn cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rồi.
Giáo sư Snape vốn khá là chán ghét cái gã này, nghe xong câu nói lắp ba lắp bắp của hắn, chỉ gật đầu qua loa, “Ừm” một tiếng coi như trả lời, ngay sau đó liền bắt đầu cắt phần thịt xông khói trong dĩa, đút từng miếng từng miếng nhỏ cho con rắn cưng trên bả vai mình.
Quirrell giống như vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục bắt chuyện: “Nghe nói, nọc, nọc loài rắn này là, là thành phần quan, quan trọng để pha chế một loại thuốc, thuốc giải độc, phải không?”
“Giáo sư Quirrell, môn thầy dạy là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới đúng nhỉ?” Gương mặt giáo sư Snape trở nên âm u, “Độc Dược học là chương trình dạy của tôi, nếu thầy muốn biết thêm, có thể đến nghe giảng chung với lũ học sinh. Tôi nghĩ, bất cứ trò năm thứ năm nào ở Hogwarts cũng có thể trả lời vấn đề thầy vừa hỏi.”
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khoái chí lăn lộn trên vai chủ nhân mình, câu này thiệt là quá tuyệt vời! Cái tên gánh một Chúa tể Hắc ám sau đầu kia, câm miệng đi! Nếu ảnh hưởng đến việc dùng bữa và đút cho cô ăn của chủ nhân, coi chừng bị cô cắn à!
Quirrell dường như đã nhận ra biểu hiện lạnh lẽo của giáo sư Snape, có chút lúng túng quay đầu về.
Ngụy Nhiễm vui vẻ nuốt xuống miếng thịt xông khói, sau đó nghiêng đầu nhìn gã xấu xa bên cạnh, nhưng cô đột nhiên phát hiện hắn lại xoay đầy nhìn về phía lưng ghế! Lập tức dời tầm mắt của mình sang dãy bàn dài nhà Gryffindor, cô nhận ra Chúa Cứu Thế Harry Potter cũng nhìn theo phương hướng của bọn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, không lẽ đây chính là cái gọi là bắt đầu ngờ vực sao?
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm không hề nghĩ ngợi nhiều, tức khắc thè lưỡi, liếm liếm khuôn mặt của chủ nhân cô, muốn lôi kéo sự chú ý của hắn.
Không ngoài dự đoán của Ngụy Nhiễm, ngay khi giáo sư Snape cảm giác được xúc cảm trơn ẩm ấy, hắn liền không hiểu cúi đầu, nhìn con rắn của mình —— hình như trước giờ loại hành vi này chưa từng xảy ra, chẳng lẽ đây là cách biểu đạt mới?
Giáo sư Độc Dược bận rộn nghiên cứu hành động quái lạ của con rắn nhỏ, tự nhiên sẽ không thể phát hiện sự kiện đang xảy ra ngay đằng trước —— lần chạm mắt đầu tiên giữa Chúa Cứu Thế và Chúa tể Hắc ám tại trường Hogwarts.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.