Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 26: Khám chữa bệnh




Editor + Beta: Khuynh Tiếu
Ngay sau khi về tới văn phòng Độc Dược, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền bị chủ nhân của mình trực tiếp túm lấy đặt vào người hắn, sau đó hắn lại nhanh chân ra khỏi phòng làm việc, chiếc áo chùng phù thủy màu đen phấp phới, nghênh ngang xuyên suốt qua dãy hành lang dài Hogwarts, đi thẳng tới bệnh thất, chỗ của bà Pomfrey.
“Severus,” bà Pomfrey trông thấy người đến, hỏi một cách rất niềm nở, “Anh có chuyện gì à? Hay anh thấy có chỗ nào không khỏe hả? Ôi, tôi đã sớm nói với anh rồi, anh phải sửa cái kiểu thói quen sinh hoạt tệ hại kia đi!”
“Không phải tôi.” Giáo sư Snape bĩu môi, chìa ra con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang quấn quanh cánh tay hắn, “Là Zoey.”
“Zoey? Nó bị sao rồi?” Bà Pomfrey thực lo lắng nhìn con rắn nhỏ đen thui vẫn giữ nguyên tư thế quấn chặt cánh tay của người đàn ông mặc áo chùng đen, “Hồi trong kỳ nghỉ anh đút cho nó ăn thứ gì kỳ quặc hả? Tôi nhớ hình như có mỗi mình anh về nhà mà lại chẳng mượn theo một con gia tinh nào hết trơn! Nếu như chỉ có một mình anh thì còn tàm tạm, nhưng bây giờ Zoey còn nhỏ tuổi, cần chăm sóc thật tốt!”
“Vâng vâng, tôi biết.” Giáo sư Snape có chút cáu kỉnh nhìn bà y tá trước mắt, “Điều tôi muốn biết chính là tại sao Zoey không lớn nổi! Phải biết rằng người ở cửa hàng bán dược liệu nói với tôi loài rắn như Zoey nên dài tận 40 centimet trở lên từ lâu rồi!”
Nghe ngài chủ nhân nói, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao một người một rắn bọn họ không bệnh không tai nhưng lại đột ngột đến cái nơi mà cô chẳng thích thú gì cho cam này. Không phải cô không nhớ nỗi căng thẳng lo sợ của mình lúc vào cửa hiệu nguyên vật liệu độc dược Hẻm Xéo, nghe thấy ông chủ tiệm nhắc tới chuyện cô chưa trưởng thành, chẳng qua là vì khoảng thời gian sau đó chủ nhân của cô lại không để ý gì nhiều, cô mới cho rằng chủ nhân mình cũng không thật tin tưởng ông chủ cửa hàng kia.
Thế nhưng bây giờ, sự việc hình như cũng không phải như vậy. Chủ nhân của cô không chỉ tin tưởng, mà hơn nữa còn có chút bận lòng vì điều đó. Người đàn ông lạnh lẽo, hiếm khi để lộ biểu cảm ấy, thực ra là đang quan tâm đến sức khỏe của cô ư? Thực ra hắn cũng đang lo lắng cho tình trạng kỳ quái này của cô, giống như cô không thể bỏ mặc hành vi tự tổn hại thân thể của hắn sao?
Nghĩ tới đây, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hơi áy náy mở to mắt rắn nhìn chủ nhân mình, sau đó thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay của chủ nhân, lặng lẽ xin lỗi trong lòng: Kỳ thực, tôi không cố ý khiến người khác lo lắng, nhưng mà ngay cả tôi cũng không rõ tình huống của bản thân lắm, càng huống chi, tôi là một con rắn, cho dù muốn nói, ngài cũng nghe không hiểu đấy thôi!
—— Nhưng mà, chủ nhân à, tôi đã có thể thấu hiểu tâm tình của ngài như vậy thì, có phải ngài cũng sẽ lĩnh hội được cảm giác tôi không thích trông thấy ngài và nếp sinh hoạt với cà phê nguội ngắt, bỏ ăn bữa sáng, không chịu tắm rửa cùng nhiều thứ khác đầy tai hại của ngài không? Cho nên, để hai chúng ta đồng thời thay đổi, đó mới là con đường đúng đắn! Merlin ơi, xin người phù hộ cho chúng con đi —— con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghĩ bừa một cách cực kỳ thiếu trách nhiệm.
Bà Pomfrey tất nhiên sẽ không biết con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang suy nghĩ cái gì, nhưng bà cũng có chút lo lắng giống hệt về tình trạng sinh trưởng của con rắn này. Bà nhẹ nhàng tiếp nhận con rắn nhỏ từ tay giáo sư Snape, móc đũa phép ra, sau khi nhanh chóng sử dụng vài câu chú kiểm tra thân thể xong mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôi không biết có nên gọi đây là tin tức tốt hay không, nhưng Severus à, trên thực tế, cơ thể Zoey không có vấn đề gì cả, mà là ——” nói tới chỗ này, bà Pomfrey thật vui mừng vuốt ve người con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, khuôn mặt vẫn còn mang một nụ cười vô cùng từ ái.
“Mà là sao?” Giáo sư Snape nhíu chặt chân mày, “Tôi nhớ lần cuối bà dùng giọng điệu kiểu này, vẻ mặt kiểu này nói chuyện với tôi là vì một học sinh nữ khối lớp lớn mang thai, mà bà thì bảo tôi hỗ trợ pha chế ít thuốc có thể giúp em đó giấu bụng! Chẳng lẽ bà muốn nói với tôi là, Zoey nó ——”
Nghe thấy lời nói của chủ nhân mình, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thiệt tình muốn té xỉu ngay lập tức! Cô đảm bảo: Ngoại trừ chủ nhân của cô, cô chưa từng có tiếp xúc cơ thể với bất cứ động vật giống đực nào hết —— phải biết rằng, bà Norris là mèo cái đó ——
“Ôi, không không!” Bà Pomfrey liền vội vã lắc đầu, “Severus, nghe tôi nói đã. Tôi không rõ vì nguyên nhân gì, có khả năng là do ăn uống thức ăn của thế giới phép thuật trong thời gian dài, cũng có thể là do nó luôn ở lì bên cạnh anh, còn anh thì hàng ngày không ngừng pha chế độc dược. Trong người Zoey nó bây giờ rất có thể sẽ bắt đầu xuất hiện lực lượng phép thuật mà chỉ riêng những sinh vật huyền bí mới có được. Anh nên hiểu, đối với tất cả những sinh vật có lực lượng phép thuật, tuổi thọ đều kéo dài hơn một chút…
Chính vì vậy, hiện tại Zoey đã không còn là một con rắn hổ tử vong đơn thuần nữa. Có lẽ sau này đến thời kỳ thích hợp, anh có thể thử nghiệm cho nó ăn ít thuốc có tác dụng tăng cường lực lượng phép thuật đi, không chừng Zoey nó thật sự có thể hoàn toàn chuyển đổi cơ chế trong người, dần dần trở thành một sinh vật phép thuật thuần túy, làm một con rắn có thể sống rất lâu, bầu bạn anh rất lâu đấy!”
Nghe bà Pomfrey nói xong, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm và chủ nhân của cô đều thở phào nhẹ nhõm.
Giáo sư Snape gật gật đầu, “đón” con rắn nhỏ từ trên tay bà Pomfrey về, “Được rồi, cám ơn!” Nói xong, hắn liền rời khỏi bệnh thất, không hề quay đầu lại.
Mà con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm trên cánh tay của chủ nhân thì chỉ cảm thấy hưng phấn dị thường, lực lượng phép thuật? Cô thế mà lại có lực lượng phép thuật rồi? Nhưng tại sao cô không cảm giác được gì cả? Hay là vì lực lượng của cô quá yếu nên không đủ để huy động, hiện tại cũng chỉ có thể giúp cô cải tạo cơ thể một chút thôi nhỉ? Được rồi, mặc kệ nói thế nào thì, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vừa đạt được lực lượng phép thuật, hơn nữa sau này rất có thể nhờ sự giúp đỡ của chủ nhân mà từ từ nâng cao —— bây giờ đang phấn chấn vô cùng!
Chỉ có điều, ngay đêm hôm đó, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền cảm nhận được chỗ đau khổ của việc khám chữa bệnh.
Giáo sư Snape cực kỳ chăm chú hầm chế một nồi thuốc nước to đùng, sau khi phân chia lượng thuốc ấy vào những cái lọ thủy tinh một cách cẩn thận và tỉ mỉ, hắn cầm lọ thuốc nhỏ cuối cùng đặt tới trước mặt cô, vuốt đầu cô rồi nói: “Nếu mi có thể thật sự biến thành sinh vật pháp thuật, không chừng một ngày nào đó mi có thể nghe hiểu lời ta nói. Được rồi, Zoey, giờ thì uống hết chỗ thuốc này đi!”
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thử ngửi ngửi thứ thuốc đen sì sì kia, mùi vị gay mũi hoàn toàn không giống với loại hương mười phần thơm ngát khi chủ nhân cô điều chế độc dược trong kỳ nghỉ, đây nhất định sẽ là sự tàn phá cơ thể người, nhầm, cơ thể rắn tồi tệ nhất luôn cho coi! Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn lập tức cố gắng tháo chạy khỏi cái loại tra tấn vị giác đó.
Nhưng đáng tiếc, giáo sư Snape cũng không phải là kiểu người thực có tính nhẫn nại chờ một con rắn uống thuốc. Hắn vung đũa phép gọi tới một cái phễu chuyên dùng mỗi khi cần trút thuốc nước, dùng sức rất lớn nhưng vẫn không mất dịu dàng nhét nó vào họng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy cổ của cô, trực tiếp rót số thuốc kia vào!
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khổ sở nuốt xuống dòng thuốc, khi cái phễu đã bị rút bỏ, cô ai oán nhìn chủ nhân mình, thè cái lưỡi rắn dính bẩn, nỗ lực liếm tay giáo sư Snape, nỗ lực lây truyền mùi vị ấy cho hắn.
Giáo sư Snape cười nhàn nhạt, vỗ vỗ cái đầu bé xíu của con rắn, lấy ra một phần bánh ngọt nhỏ đã được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt nó, thấp giọng nói một câu: “Nhất định phải uống thuốc, nhưng mà, cũng có thể ăn bánh ngọt.”
Nhìn miếng bánh phết đầy kem bơ, bên mặt cắt ruột bánh lộ ra vài tầng trái cây thơm phưng phức, Ngụy Nhiễm liền quyết định: Sau này uống thuốc, nếu không trông thấy bánh ngọt, quyết không há mồm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.