Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 953: Thẳng Thắn






Tội danh Tào gia tư thông dư nghiệt phản quốc đã được rửa sạch, triều đình đã trả cho Tào gia sự trong sạch.
Nhưng lão hầu gia Hoài An Hầu phủ đầu sỏ gây tội lại không đền mạng cho người chết oan năm đó.
Hoàng đế hạ lệnh cho người bên dưới đều tra.
Nhưng nhiều năm như vậy, thế lực của Vương gia đã bén rễ quá sâu, muốn đọng vào Vương gia, tuyệt đối không dễ dàng như vậy!
Triều đình trả lại sự trong sạch cho Tào gia, chứng minh Tào gia năm đó không tư thông dư nghiệt phản quốc, năm đó Hình Bộ và lão hầu gia Hoài An phủ đốc thúc chuyện này phán sai án tử, oan uổng Tào gia.
Nhưng thư tuyệt bút của Tào Hãn và bằng chứng chứng minh Vương gia cấu kết dư nghiệt phản quốc do nhi tử của nhũ mẫu Tào gia dâng lên lại không thể vặn ngã Vương gia và lão hầu gia Hoài An Hầu phủ.
Chứng cứ là thật, không thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua như vậy.
Chuyện này thiên hạ đều biết.
Cho nên bọn họ cần cho người trong thiên hạ một lời giải thích.
Cuối cùng, Vương gia "tráng sĩ cắt cổ tay", giao ra một Lại Bộ Thượng Thư, cũng chính là phụ thân của Vương Tân Vũ ra gánh tội.
Lại Bộ Thượng Thư chủ động nhận tội, hơn nữa là do "bị hạ nhân che giấu", năm đó "tiếp xúc" với phản quân cũng không tạo ra ảnh hưởng gì với triều đình, chỉ lén lút gặp mật.
Vụ án của Tào gia cũng do người bên dưới "tự tiện làm chủ"!
Từng tội từng tội, Lại Bộ Thượng Thư bị cách chức lưu đài.

Trong nhà bị tra xét, gia sản sung công.
Lão hầu gia Hoài An Hầu phủ cũng lấy lý do "đốc thúc không tốt", tự xin về quê dưỡng lão, không hỏi chuyện triều đình.
Cuối cùng, Vương gia thiệt hại một mình Lại Bộ Thượng Thư, lão hầu gia Hoài An Hầu phủ về quê dưỡng lão, tự mình kết thúc chuyện này.
Từ chuyện này, Vương gia cũng bắt đầu "giấu tài".
Người Vương gia dựa vào Vương Thừa Tướng và Vương Hoàng Hậu nhường ra vài vị trí.
Đối mặt với Vương gia "chủ động yếu thế", hoàng đế đương nhiên cao hứng.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch cũng mượn cơ hội này chia nhau vị trí Vương gia rời khỏi.
Gia tộc Vương thị cố gắng giảm sự tồn tại của mình.
Kết quả như vậy với Tử Thị mà nói đương nhiên không công bằng.
Nhưng nàng ấy biết chỉ dựa vào năng lực của mình không có khả năng giết chết Hoài An Hầu, báo thù cho người thân.
Ngay lúc này, ngay cả hoàng đế cũng không thể động vào Hoài An Hầu.
Trước mắt như vậy đã là kết quả tốt nhất.

!
"Ngươi không cần như thế.
" Vân Trân muốn đỡ Tử Thị quỳ trên mặt đất, "Chuyện nhà ngươi ta không làm gì cả.
"
Tử Thị lắc đầu.
Vân Trân thấy thế, thở dài: "Thôi, nếu ngươi đã muốn vậy.
"
"Còn một chuyện cuối cùng.
Ta muốn thẳng thắn với ngươi một chuyện.
"
Tử Thị nói xong, Vân Trân nhìn nàng ấy, tay dừng lại.
"Ngươi còn nhớ năm trước ôn dịch tràn lan, chúng ta bị đưa tới trại bệnh dịch không?"
Vân Trân ngây ra một lúc, không biết nghĩ đến chuyện gì, chậm rãi rút tay muốn đỡ Tử Thị về.
"Ừ, ta nhớ.
" Vân Trân gật đầu.
"Chắc ngươi cũng rất muốn biết vì sao khi đó ngươi lại bị đưa lên xe đi tìm thôn Đào Nguyên đúng không? Bởi vì, là ta! Là ta giao dịch với một người, đánh ngất ngươi.
Nếu ngươi muốn báo thù, ta lúc này có thể giao mạng mình cho ngươi!"
Dứt lời, Tử Thị liền đưa một thanh chủy thủ tới trước mật Vân Trân.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.