Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 952: Thanh Hiếu Huyện Chúa






Thái Hậu đã lên tiếng, hoàng đế nào còn dám do dự?
Ông ta lập tức hạ lệnh điều tra chuyện này, quyết không bỏ qua!
...
Thời gian cứ thế đến tháng tám.
Trong hơn một tháng này, Vân Trân luôn có thể nghe đám cung nữ nội thị lén lút thảo luận chuyện của Vương gia.
Căn cơ của Vương gia ở Vân Hán Quốc rất sâu, rút dây động rừng.
Cho dù Hình Bộ có thánh chỉ của hoàng đế, chuyện này cũng không thể xử lý thuận lời.
May mà có Triệu Húc là hoàng tử.
Hoàng đế lệnh hắn cùng Hình Bộ xử lý.
Những kẻ muốn dựa vào quan chức cũng không thể giở trò.
Chỉ là có người vẫn giả ngu ngơ, hoặc là cậy già lên mặt.
...
Vụ án của Tào gia đến tháng chín có kết quả.
Chương mới nhất tại _ .ME _
Tào gia bị oan.
Những người năm đó cầu xin giúp Tào gia mà bị liên lụy cũng vô tội.
Hoàng đế tự mình khôi phục trong sạch cho đám người Tào gia, trả lại Tào trạch cùng gia sản bị xét nhà sung quân.
Tử Thị được thả ra.
Tào gia năm đó chỉ còn lại một mình Tử Thị, hoàng đế vì tỏ vẻ triều đình xin lỗi, cố ý sách phong nàng ấy là Tham Hiếu huyện chúa, hưởng thụ bổng lộc nhị phẩm.
Huyện chúa ở Vân Hán Quốc xưa nay chỉ có nữ nhi của thân vương mới được sách phong.
Lần này, Tử Thị được phá lệ sách phong huyện chúa.
"Thanh", là chỉ sự thanh liêm, công chính, trung nghĩa của phụ thân nàng ấy.
"Hiếu", là chỉ nàng ấy hiếu thuận, không sợ cường quyền, giải oan cho phụ thân.
Bởi vì phủ đệ của Tào gia nhiều năm không có người ở, hiện đã hoang phế, muốn lập tức dọn vào thật sự có chút khó khăn.
Cho nên, hoàng đế chấp thuận cho Tử Thị ở lại hoàng cung trước khi phủ đệ sửa chữa xong.
Nơi nàng ấy ở cách An Bình Cung của Thái Hậu không xa, lúc trước là chỗ của chiêu nghi.
Sau tiên hoàng qua đời, chiêu nghi kia bị đưa đi trông giữ hoàng lăng, tòa viện liền bỏ trống.
Hiện tại, được hoàng đế ban thưởng cho Tử Thị.
...
Sau khi được phong huyện chúa, Tử Thị cố ý tới Hoa Thanh Cung tạ ơn hoàng đế.
Hoàng đế thấy nàng, nói thêm vài câu, liền cho nàng ấy lui xuống.
Tử Thị ra ngoài, không lập tức rời đi, mà tới tìm Vân Trân.
"Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên."
Vân Trân vội đỡ Tử Thị quỳ xuống đứng dậy.
"Vân Trân, ngươi cứ để ta quỳ.
Ta quỳ không phải vì bản thân ta, mà vì những vong linh chết oan của Tào gia, vì phụ mẫu ta." Tử Thị giơ tay cản nàng lại, "Ta biết, Lục hoàng tử điện hạ vì ngươi mới bằng lòng ra tay giúp Tào gia ta.
Dù trong chuyện này rốt cuộc có hiệp nghị gì, nhưng không thể phủ nhận, Tào gia ta quả thật nợ ngươi một phần nhân tình lớn.
Nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ Tào gia ta còn sẽ tiếp tục hàm oan.
Cho nên một lạy này của ta, theo lý ngươi nên nhận."
Nói xong, Tử Thị giơ hai tay qua đỉnh đầu, dập đầu với Vân Trân.
"Tử Thị..." Vân Trân thấy nàng ấy đã bái xong, lại muốn đỡ nàng ấy.
Nhưng lần này, Tử Thị vẫn ngăn cản.
"Tào gia ta chịu ơn của ngươi." Tử Thị ngẩng đầu nhìn nàng, nói, "Ta nợ ngươi.
Hiện tại, oan tình của Tào gia ta coi như được rửa sạch.
Tuy kẻ thù cuối cùng chưa đền mạng cho oan hồn Tào gia ta, nhưng kết quả hiện tại ta đã rất vừa lòng.
Ta tin trời cao có mắt, một ngày nào đó Vương gia bọn chúng sẽ gặp báo ứng.
Hiện giờ, tâm nguyện của ta đã hoàn thành, cái mạng còn lại này của ta chính là của ngươi.
Sau này, Tào Tử Thị ta nghe ngươi phân phó."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.